Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Đại Vĩ duỗi tay ra, liền điểm vào huyệt đạo của Bàng Chí Dũng, sau đó kéo hắn lại.


Đàm Thọ Thăng vốn tưởng có thể cùng Bàng Chí Dũng chạy thoát, nhưng hắn phát hiện Bàng Chí Dũng sử dụng võ công chạy đi, cũng bị Diệp Đại Vĩ bắt trở về, bản thân khẳng định chạy không được. Hắn vội vàng quỳ trên mặt đất cầu xin Diệp Đại Vĩ:" Vĩ ca, không, Vĩ gia, anh hãy bỏ qua cho em đi, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được, anh muốn em làm trâu làm ngựa cũng được."


"Bỏ qua cho ngươi? Mẹ kiếp, lúc ấy người khác cắt JJ của ta ai bỏ qua cho ta. Đàm Thọ Thăng, Bàng Chí Dũng, các ngươi không phải sợ, nếu học được quỳ hoa thần công, các ngươi có thể đánh bại Trần Thiên Minh, đến lúc đó các ngươi muốn giết Trần Thiên Minh hay muốn làm gì Trần Thiên Minh cũng được." Diệp Đại Vĩ cười âm hiểm.


"Vĩ ca, em không muốn làm thái giám, em còn chưa có con! Em còn chưa chơi gái đủ!" Đàm Thọ Thăng cầu xin Diệp Đại Vĩ, hắn cũng xem qua Đông Phương Bất Bại trong( tiếu ngạo giang hồ), sau này hắn liền thành Đàm Thọ Bất Bại, vậy hắn làm người còn có nghĩa gì nữa?


Diệp Đại Vĩ một cước đá Đàm Thọ Thăng té trên mặt đất, hung hăng nói:" Ta cũng không có con, cũng không chơi gái đủ, đối với người bị cắt JJ cái gì cũng không được, hiện tại, các ngươi cũng nếm thử tư vị này đi."


Nghe Diệp Đại Vĩ nói như vậy, Đàm Thọ Thăng rõ ràng, Diệp Đại Vĩ chính là bị người ta thiến thành thái giá, cho nên hắn hiện tại cũng muốn biến mình thành thái giám. Hiện tại tâm lý của Diệp Đại Vĩ đã trở nên không bình thường, Đàm Thọ Thăng cầu xin tha thứ:" Vĩ ca, không được a!"


"Đàm hiệu trưởng, ngươi không cần phải sợ, rất nhanh, ta làm rất nhẹ nhàng, ngươi cũng không cảm thấy đau đớn, sau khi cắt JJ xong, ta sẽ giúp ngươi cầm máu, dạy cho các ngươi võ công, cho các ngươi nội lực." Nói xong, Diệp Đại Vĩ từ trong người lấy ra một thanh tiểu đao, lại gần Đàm Thọ Thăng.


"Không!" Đàm Thọ Thăng kêu thảm.


Nhưng hắn không la được bao lâu, bởi vì Diệp Đại Vĩ đã điểm vào huyệt đạo của hắn, sau đó Diệp Đại Vĩ giống như Thái Đông Phong lúc trước cắt JJ của mình vậy,sau một lát Đàm Thọ Thăng liền bị cắt mất JJ. Mà Bàng Chí Dũng cũng vậy bị cắt mất JJ.


Diệp Đại Vĩ cầm máu cho bọn họ, sau đó để bọn họ ngủ trên ghế dalon. Chờ bọn hắn tỉnh ngủ, Diệp Đại Vĩ chuẩn bị truyền vào cho bọn họ một ít công lục, để đi theo mình làm việc. Hiện tại hắn cần chính là ngươi hầu, võ công quỳ hoa thần công là võ công giúp người ta tăng công lực nhanh nhất. Bất quá, Diệp Đại Vĩ cũng biết Đàm Thọ Thăng cùng Bàng Chí Dũng chắc chắn sẽ hận mình đến chết, giống như bản thân hận Thái Đông Phong vậy, cho nên hắn chỉ truyền cho bọn họ một ít công lực mà thôi, võ công không tệ, nhưng tuyệt đối không được vượt qua mình, để tránh bản thân dẫn họa sát thân. Đây chính là chỗ xảo quyệt của Diệp Đại Vĩ.


"Đại vĩ, ngươi đem bọn họ tới rồi sao?" Phương Ngọc Thúy ngủ ở trên lầu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở phía dưới, nàng khoác áo ngủ từ phía trên đi xuống. Phương Ngọc Thuy mặc một cái váy ngủ màu trắng, hơi mỏng làm lộ ra bộ ngực đầy đặn cùng với thân hình lung linh, theo bước chân nhẹ nhàng của nàng. Dưới cái váy ngủ cái mông nhỏ nhếch lên tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, đôi chân thon dài không có mang vớ, bắp đùi trắng noãn lộ ra bên ngoài.


Diệp Đại Vĩ nhìn thấy tình cảnh như vậy thầm kêu đáng tiếc, nếu như không phải mình không có JJ, nhất định nghĩ bên pháp chơi Phương Ngọc Thúy. Mẹ kiếp, Ma Vương cũng có phần trong chuyện cắt JJ mình, cưỡng gian con gái Ma Vương đúng là một chuyện sảng khoái. Sau khi Ma Vương chạy khỏi thành thị M, liền lưu lại Diệp Đại Vĩ cùng Phương Ngọc Thúy.


Diệp Đại Vĩ phụ trách nhận người, Phương Ngọc Thúy phụ trách chuẩn bị tiền, bởi vì lần trước tiền đều bị Quốc An lấy hết, một ít công ty có liên quan cũng bị tra ra. Hiện tại Ma Môn đã vô cùng nghèo. Bởi vậy, Diệp Đại Vĩ cùng Phương Ngọc Thúy mới ở lại trong ngôi biệt thự này, mỗi người một tầng, bởi vì Phương Ngọc Thúy biết Diệp Đại Vĩ đã là thái giám, cho nên cũng không đem Diệp Đại Vĩ để ở trong lòng.


"Tiểu Thúy sư tỷ, chị có điều không biết, hiện tại những người hầu của chúng ta, người có võ công lại không có, hiện tại chỉ có thể bồi dưỡng ra một ít mà thôi, mà học quỳ hoa thần công là võ công tăng tiến nhanh nhất. Chị xem ta chính là một ví dụ sống sờ sờ, mới mấy tháng thôi đã trở thành một cao thủ." Diệp Đại Vĩ cao hứng nói.


Hiện tại võ công hắn càng lúc càng cao, từ sau khi học âm dương công, hắn phát hiện võ công mình có tiến bộ hơn trước, bất quá bởi vì Phương Ngọc Thúy ở chỗ này, cho nên hắn mới lén lút ra bên ngoài thêu một gian phòng, sau đó gọi một số thủ hạ trước kia giúp hắn bắt một số đồng nam đồng nữ về luyện công.


Bất quá, mấy người kia chính là thủ hạ trước kia, bản thân còn muốn lơi dụng bọn họ, cho nên cũng sẽ không để bọn họ luyện quỳ hoa thần công, chỉ là cho bọn họ một chút tiền để vui chơi thôi, bọn hắn sẽ cảm kích mà bán mạng vì mình.


Phương Ngọc Thúy gật đầu nói:" Ngươi nói đúng, chúng ta sẽ không từ thủ đoạn để thu nhận người, không giết chết Trần Thiên Minh, ta không cam tâm." Phương Ngọc Thúy nghĩ tới lúc trước trong phòng làm việc Hoàng Na bị hắn trêu chọc thời gian dài như vậy, bản thân còn tưởng rằng sẽ đắc thủ, thật không ngờ hắn cuối cùng với vạch trần chân tướng.


Diệp Đại Vĩ tức giận nói:" Tiểu Thúy sư tỷ, cái tên Trần Thiên Minh thật ghê tởm, em cùng Ngọc ca đánh nhau với hắn, cũng đánh không lại hắn. Ngọc ca bị hắn giết chết, em lại bị hắn đánh thành trọng thương, nếu như không phải em có đạn khói, nhất định cũng bị hắn đánh chết." Diệp Đại Vĩ bộ dáng giống như sắp khóc.


"Ài! Đại Vĩ, ngươi không cần thương tâm, món nợ này, chúng ta sớm muộn cũng sẽ tính với Trần Thiên Minh. Chỉ là hiện tại lực lượng của bọn chúng quá cường đại, ngay cả người của Huyền Môn cũng tới thành thị M rồi, lực lượng của chúng ta lúc này cũng đánh không lại bọn họ." Phương Ngọc Thúy thấy Diệp Đại Vĩ vì Phương Minh Ngọc chết mà thương tâm, không khỏi an ủi hắn một hồi.


Diệp Đại Vĩ cố ý lau hai tròng mắt nói:" Tiểu Thúy sư tỷ, em sẽ vì Ngọc ca mà báo thù, sẽ vì bọn Vân thúc mà báo thù."


Phương Ngọc Thúy nói:" Chúng ta sau này phải cẩn thận một chút, ta cũng có chỗ ở của mình, nếu như không có chuyện gì, ta sau này cũng ít tới nơi này." Nói xong, nàng xoay người đi lên lâu.


"Mẹ kiếp, đúng là một con đàn bà ti tiện." Diệp Đại Vĩ nhìn cái mông vểnh lên của Phương Ngọc Thúy mà mắng thầm trong miệng.


Chung Hướng Lương cùng Trần Thiên Minh Minh dùng cơm trong tửu điếm, hắn có chuyện muốn nói với Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh sau khi nhận được điện thoại liền đến nơi đây.


"Sư huynh, anh có việc tìm em sao?" Trần Thiên Minh biết mỗi lần có nhiệm vụ mới, Chung Hướng Lượng đều gọi hắn tới nơi này thương lượng.


"Đúng vậy, anh có một nhiệm vụ muốn em đi làm." Chung Hướng Lượng gật đầu nói.


"Nhiệm vị gì?" Trần Thiên Minh hứng thú nói, Chung Hướng Lượng gọi mình làm nhiệm vụ cũng là bì bọn hắn không làm được hoặc là không tiện làm.


Chung Hướng Lượng rót cho Trần Thiên Minh một ly trà, chậm rãi nói:" Là như thế này, Lạp Đạt lần trước đã chạy trốn ra nước ngoài, người của chúng ta gần đây mới biết được."


Trần Thiên Minh hỏi:" Chạy đến quốc gia nào?"


"Phiên quốc, là một quốc gia có nền kinh tế phát đạt, tổng giá trị sản xuất ở trong nước đứng hàng đầu trên thế giới." Chung Hướng Lượng nói:" Cho nên, lần này hy vọng là người của các ngươi đi, quốc gia chúng ta hiện tại đang hợp tác với Phiên quốc, chỉ là bọn hắn sau lưng lại âm thầm cùng Z quốc chúng ta đối địch, lần này chuyện thu nạp Rada cũng chính là như vậy."


"Theo lý thuyết tội phạm chính trị quốc gia khác không thể lưu giữ, Phiên quốc này không phải chính là đang khiêu khích quốc gia chúng ta hay sao?" Trần Thiên Minh tức giận nói.


"Đúng vậy." Chung Hướng Lượng gật đầu nói:" Nhưng Phiên quốc lần này không phải là quốc gia thu nạp, mà là một thành thị thu nạp. Hiện tại Lạp Đạt đang ở thành phố Lorraine của Phiên quốc, Lạp Đạt còn là cư dân danh dự trong thành phố Lorraine."


Trần Thiên Minh vừa nghe liền tức giận:" Mẹ kiếp, thị trưởng Lorraine không phải là cố ý cùng chúng ta đối địch sao?" Trần Thiên Minh hận hiện tại không thể phóng đi Phiên quốc, bắt cái tên thị trưởng Lorraine kia, giết chết cả nhà hắn.


Thần sắc của Chung Hướng Lượng cũng có chút kích động:" Thiên Minh, Lạp Đạt đi tới đó chủ yếu là dùng cái phương pháp huấn luyện mộc thi sát thủ kia để hấp dẫn Phiên quốc, em ngẫm lại xem, nếu như tổng thống Phiên quốc không đồng ý để cho thị trưởng Lorraine làm như vậy, vậy thị trưởng kia nhất định không dám làm như vậy. Chủ yếu là đo tổng thống Phiên quốc kia đã đồng ý với cách làm của thị trưởng thành phố Lorraine, cho nên thị trưởng kia mới vô pháp vô thiên như vậy."


"Phương pháp huấn luyện mộc thi sát thủ, xem ra cái tên Lạp Đạt này đúng là hại người không ít." Trần Thiên Minh nói:" Sư huynh, lần trước em đã cùng với mộc thi sát thủ kia giao thủ qua, thật là rất đáng sợ, đao thương bất nhập, nhờ có đại bá cùng ta hợp tác mới có thể đâm thủ hai mắt của mộc thi sát thủ. Hoàn hảo là Lạp Đạt không huấn luyện nhiều mộc thi sát thủ lắm, bằng không chúng em toàn bộ đều chết ở nơi đó." Trần Thiên Minh nghĩ tới nếu như Lạp Đạt huấn luyện bốn mộc thi sát thủ, vậy bọn họ sẽ không phải là đối thủ.


"Thiên Minh, theo như tình báo của chúng ta, Phiên quốc lần này thu nạp Lạp Đạt tại thành phố Lorraine là vì muốn phương pháp huấn luyện sát thủ, bất quá Lạp Đạt rất thông mình, biết Phiên quốc cho hắn ở lại thành phố Lorraine là vì phương pháp mộc thi sát thủ, cho nên hắn cũng không dám lấy ra phương pháp huấn luyện đưa cho Phiên quốc, chỉ đáp ứng giúp Phiên quốc huấn luyện mộc thi sát thủ mà thôi." Chung Hướng Lượng nói.


Trần Thiên Minh nói:" Vậy ý của anh là, chúng ta tới đó chủ yếu là lấy được phương pháp huấn luyện mộc thi sát thủ, sau đó chính là Lạp Đạt."


"Đúng vậy!" Chung Hướng Lượng gật đầu nói:" Chỉ cần Lạp Đạt không có phương pháp huấn luyện mộc thi sát thủ, Phiên quốc sẽ đuổi Lạp Đạt trở về Z quốc chúng ta, chính là bởi vì có phương pháp này cho nên bọn họ mới cố ý muốn nghiên cứu, mà không để ý tới thân phận của Lạp Đạt."


"Được, chúng ta lúc nào xuất phát." Trần Thiên Minh hỏi Chung Hướng Lượng.


Chung Hướng Lượng nói:" Ngày mốt các ngươi liền đi, bởi vỉ thời gian rất gấp, nghe nói lần này Lạp Đạt huấn luyện tới vài trằm mộc thi sát thù, nếu như để cho hắn huấn luyện thành công, vậy thì xã hội vô cùng nguy hiểm. Thiên Minh, nếu như các ngươi lấy được phương pháp huấn luyện mộc thi sát thủ, tốt nhất là hủy nó ngay lập tức, đó là một phương pháp vô cùng đáng sợ."


"Được, ngày mai em vào trường xin nghỉ phép. Ha ha, em thường xuyên xin nghỉ, có thể hiệu trưởng đối với em rất là bất mãn." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.


"Chuyện này anh sẽ nhờ người giúp em, em tốt nhất là an bày mọi chuyện trong nhà cho tốt, đặc biệt là Mỹ Cầm, em nhất định phải trấn an các nàng cho tốt." Chung Hướng Lượng nói.


"Em chuẩn bị ngày mai đưa nàng đến thành thị M, dù sao có chúng ta ở nơi này, đến lúc đó tìm một người bảo mẫu là được." Trần Thiên Minh nói.


Chung Hướng Lượng nói với Trần Thiên Minh:" Vậy là tốt rồi. Thiên Minh, lần này các ngươi đi Phiên quốc khó khăn khá lớn, đặc biệt là các ngươi không thể nói được phiên quốc, nếu như các ngươi đi tới đó nhất định trở thành mục tiêu của người ta. Cho nên, Quốc An chúng ta lần này phái đi một đồng sự, vị đồng sự này nói Phiên ngữ lưu loát, còn có thể nói ngôn ngữ của mấy quốc gia, đối với Phiên quốc cũng phi thường quen thuộc."


"Hắn có võ công không?" Trần Thiên Minh hỏi.


"Có, võ công rất được." Chung Hướng Lượng nói. "Vị đồng sự này đang ở bên ngòai, một lát nữa sẽ đi tới đây." Chung Hướng Lương vừa nói xong, liền nghe thấy âm thanh ngõ cửa vang lên.


"Mời vào." Chung Hướng Lượng lớn tiếng nói.


Cửa mở, đi vào một người. Chung Hướng Lượng cao hứng hứng nói:" Thiên Minh, đây là một đồng sự của chúng ta."


Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy đồng sự theo như lời của Chung Hướng Lượng, lập tức ngây người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK