“A…” Lương Thi Mạn hét lớn một tiếng, rồi thoả mãn từ từ lăn xuống người Trần Thiên Minh. Nàng nằm ở bên cạnh Trần Thiên Minh, bộ ngực phập phồng, mồm thở gấp liên tục. Mới vừa rồi động tác quá mạnh mẽ, làm cho thân thể yếu đuối xinh đẹp của nàng không chịu nổi, nếu không phải chơi thuốc, ý chỉ tăng mạnh, căn bản nàng không thể chơi mãnh liệt được như vậy.
Nàng vừa tiết ra một lần, giờ nàng có chút tỉnh táo. Nàng nhớ lại, vừa rồi Thái Đông Phong cho nàng ăn ba viên con ruồi đỏ, sau đó mình xuân tình rạo rực vồ tới Trần Thiên Minh, tiếp theo tụt quần của hắn, trực tiếp làm mình thoả mãn.
“Đúng rồi, hắn chết chưa?” Lương Thi Mạn nhớ tới Thái Đông Phong từng nói qua, bọn họ sau khi quan hệ, Trần Thiên Minh sẽ chậm rãi biến thành một người thực vật mềm nhũn. Nghĩ tới đây nàng lập tức đứng dậy, nhìn thoáng qua Trần Thiên Minh.
Chỉ thấy Trần Thiên Minh cũng nhắm mặt lại, không động đậy, không biết là sống hay chết?
Lương Thi Mạn nhìn tình cảnh này, luống cuống vội vàng kêu Trần Thiên Minh: “Thầy Trần, thầy Trần...”
Bị Lương Thi Mạn gọi Trần Thiên Minh chậm rãi mở mắt, nhìn Lương Thi Mạn nói: “Lương tiểu thư, tôi không sao, còn cô có sao không, vủa rồi thật xin lỗi?” Trần Thiên Minh nói xong cảm thấy mệt mỏi vô lực, dường như sắp đoạn khí tới nơi rồi.
“Không có việc gì là tốt rồi, anh bây giờ sao rồi?” Lương Thi Mạn nhìn xung quanh một chút, lúc này trời đã tối, nhưng bầu trời đêm trăng rất sáng, làm cho nàng thấy rõ được cảnh vật xung quanh.
“Tôi vẫn giống như trước kia ,có thể do độc tính của mà tên khốn nạn Thái Đông Phong nói chưa bộc phát, nhưng mà…nhưng mà…” Trần Thiên Minh nói đến đây thì hắn cũng không biết nói gì hơn, chỉ là hơi nhấc đầu lên, nhìn thoáng qua phía dưới.
Lương Thi Mạn thuận theo ánh mắt của Trần Thiên Minh cũng nhìn về phía dưới, ngây ngốc. Quần của Trần Thiên Minh bị mình cởi bỏ, đã tụt đến tận bắp chân, hạ thân không còn mảnh vải nào, làm cho nàng thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng làm nàng xấu hổ nhất là thằng em của Trần Thiên Minh, thằng em của hắn vẫn còn đang ngang nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực, dường như vẫn chưa ăn no. Dường như đang cay cú nhìn Lương Thi Mạn.
“A… …” Kêu một tiếng khe khẽ, giờ nàng lại bị thằng em của Trần Thiên Minh hấp dẫn. Bởi nó như cột trụ chống trời kiêu ngạo mà đứng thẳng trước mặt Lương Thi Mạn, nó cũng không vì bị người khác mãnh liệt hành hạ mà cúi đầu buồn bã, ngược lại càng kiên cường đứng thẳng.
Nàng lại cảm thấy trên người lại nổi lên một ngọn lửa vô danh, ngọn lửa này chậm rãi dọc theo toàn thân mãnh liệt thiêu đốt. Bây giờ Lương Thi Mạn chỉ cảm thấy dục hoả bắt đầu lan tràn khắp toàn thân, cuối cùng lan đến phía dưới “Đừng… …” Lương Thi Mạn hưng phấn mà lắc lắc phía dưới thân, nàng bây giờ rất muốn rất muốn lại được như vừa rồi.
Thật ra Lương Thi Mạn không biết rằng dược tính của ba viên con ruồi đỏ còn chưa được giải hoàn toàn.
Nàng vừa rồi tỉnh táo chỉ là tạm thời, bởi vì nàng vừa chơi sướng nên đạt được một lần cao trào nên thanh tỉnh một chút, ba viên con ruồi đỏ lại đã bắt đầu phát tác.
“Em muốn… …” Lương Thi Mạn nhìn thằng em phía dưới của Trần thiên Minh hưng phấn mà kêu lên. Sau đó nàng lại nhào tới, trực tiếp hướng thằng em của Trần Thiên Minh ngồi xuống. “ A!...” Lương Thi Mạn lớn tiếng rên rĩ.
Bây giờ thực ra dược tính trong người Trần Thiên Minh đã có chút phát tác, tay chân vô lực, toàn thân dường như không có chút khí lực nào, kỳ quái chính là chỗ có khí lực lại là thằng em hùng tráng phía dưới.
Lương Thi Mạn bị dược tính phát tác cũng không khá hơn là mấy. Bây giờ nàng chỉ nghĩ thật vui sướng mà hường thụ thằng em cứng rắn của Trần Thiên Minh. Cái gì mà cô gái rụt rè, cái gì là đạo đức, và những thứ khác, nàng hoàn toàn không thèm để ý nữa. Nàng lại như vừa rồi chơi điên cuồng, hai tay nàng đưa lên eo, miệng rên rỉ, động tác lên xuống thật nhanh liên tục, như một bộ xuân cung đồ mê người.
Mặc dù Trần Thiên Minh tứ chi vô lực, nhưng khoái cảm phía dưới làm cho hắn không tự chủ được rên rỉ, một trận khoái cảm này hình như khiến cho tứ chi hắn từ vô lực lại có một chút sức mạnh, cảm giác này chính là do thằng em phía dưới truyền đến, Lương Thi Mạn mỗi lần tác động, là làm cho hắn có thêm một ít khí lực, như có thể phá vỡ cái gì đó.
“Em sướng quá… em muốn bay lên… …”Lương Thi Mạn hưng phấn bắt đầu nói lung tung, ba viên con ruồi đỏ kia làm cho rất phấn khích. Bây giờ nàng muốn chạy nước rút lại chạy nước rút, dục hoả trong người toàn bộ bộc phát, muốn phát tiết toàn bộ dục vọng ra … …
Nàng hai tay dùng sức xoa nắn cặp vú của mình, vui sướng kêu lên, thuốc con ruồi đỏ đã làm nàng hoàn toàn mất đi lý trí…
"A!" Lương Thi Mạn cùng Trần Thiên Minh đồng thanh hét to một tiếng, Lương Thi Mạn bởi vì phía dưới đạt cao trào, mà Trần Thiên Minh đạt cao trào cũng xuất ra, Lương Thi Mạn hôn mê nằm sấp trên người Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh vốn đã vô lực, giờ thấy Lương Thi Mạn nằm trên người mình, muốn lấy tay gọi Lương Thi Mạn, thì phát hiện cánh tay của mình không động đậy được.
“Lương tiểu thư, Lương tiểu thư” Trần Thiên Minh ngây người, hắn muốn lớn tiếng gọi Lương Thi Mạn dậy, nhưng hắn phát hiện giọng hắn giờ rất bé. Nhưng hắn không tức giận, liều mạng kêu. Hắn tưởng Lương Thi Mạn đã chết, một người chết nằm ở trên người của mình, đây là một chuyện rất khó chịu, khó chịu hơn là thằng em của hắn vẫn chưa chui ra, vẫn nằm bên trong cơ thể của Lương Thi Mạn, vẫn kiên cường đứng thẳng.
Trần Thiên Minh hết kiên nhẫn vận chuyển sức mạnh toàn thân thì phát hiện đan điền không có khí lực nào, hắn vội nhấc cái mông của mình lên, làm cho thằng em chĩa lên, làm cho Lương Thi Mạn lăn từ trên người hắn xuống.
“A!” Lương Thi Mạn mở hai mắt rên một tiếng nỉ non.
Nàng nhìn Trần Thiên Minh, nói:" Tôi bây giờ đang ở đâu? Chẳng lẽ tôi đã đã chết?"
“Cô không chết, chỉ ngất đi thôi.” Trần Thiên Minh thấy Lương Thi Mạn không chết, vui mừng nói nhỏ. Chỉ cần Lương Thi Mạn không chết, hắn sẽ không bị hiểu lầm là chơi chết Lương Thi Mạn, mà Lương Thi Mạn cũng sẽ nói sự thật với người khác, bọn Lâm Quốc bọn cũng sẽ biết ai hại mình thành như thế này.
“Tôi không chết ?” Lương Thi Mạn ngạc nhiên hỏi, Thái Đông Phong không phải nói nàng sẽ chết sao?
Như thế nào mà không có chết thế này? Nàng nhẹ nhàng yếu đuối chống thân thể của mình dậy, đánh giá hoàn cảnh xung quanh , nơi này thật không phải địa ngục rồi, chính là vùng ngoại ô lúc trước
“Đúng vậy, cô không chết, vẫn còn sống.” Trần Thiên Minh cười khổ nói.
Lương Thi Mạn không có chết, nhưng hắn thì không ổn, mới vừa rồi cảm thấy cơ thể có chút sức lực, nhưng bây giờ thì lại không tìm thấy ở đan điền một chút sức mạnh nào, hy vọng lại tan biến.
Kỳ thật Lương Thi Mạn không biết, Thái Đông Phong đoán rằng Trần Thiên Minh sẽ không cứng rắn chơi tận hai, ba giờ, hắn sẽ không thể thoả mãn được Lương Thi Mạn, đặc biệt do Lương Thi Mạn đã ăn tận ba viên con ruồi đỏ. Nhưng xuất phát từ nguyên nhân đặc thù, Trần Thiên Minh không những chịu được tận hai, ba giờ, lại còn thoả mãn Lương Thi Mạn. Giải hết toàn bộ dược tính của ba viên con ruồi đỏ, Thái Đông Phong phí công bày mưu tính kế, nhưng vẫn mắc sai lầm, trên đời này không có gì không thể xảy ra, đây là điều hắn tuyệt đối không thể nghĩ ra.
“Vậy, vậy giờ anh sao rồi?” Lương Thi Mạn quan tâm nhìn Trần Thiên Minh, nói. Quần Trần Thiên Minh giờ đã kéo xuống tận đùi, điều làm nàng nàng thẹn ù nhất chính là vừa rồi hình như thằng em của Trần Thiên Minh đã bắn tinh hoa, thằng em hắn giờ đã không còn nổi giận đùng đùng như trướ, nhưng vẫn cố gắng ngóc đầu lên, làm cho nàng không khỏi đỏ mặt lên.
Mới vừa rồi chính thằng em của hắn đã hung dũng làm cho mình giải được dục hoả của ba viên con ruồi đỏ, hơn nữa hắn không có chủ động, chỉ là nằm phía dưới, còn mình thì ở trên người hắn điên cuồng hành động, nghĩ tới đây Lương Thi Mạn càng thêm đỏ mặt.
“Tôi cảm giác giờ toàn thân bắt đầu mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có.” Trần thiên Minh mệt mỏi nhỏ giọng nói, sau khi chơi, Nhuyễn cốt đoạn hồn tán bắt đầu ăn mòn thân thể hắn, chậm rãi lan tràn khắp cơ thể.
“Cái này, như vậy là Nhuyễn cốt đoạn hồn tán đã phát tác rồi sao?” Lương Thi Mạn giật mình khi nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, xem ra Thái Đông Phong cũng không nói sai, Nhuyễn cốt đoạn hồn tán đang chầm rãi biến thân thể của Trần Thiên Minh mềm nhũn, sau đó trở thành một vật bất động ngu ngốc, mình mặc dù được cứu, nhưng Trần Thiên Minh biến thành như vậy nàng cũng không khỏi thương tâm.
“Đúng vậy, đã phát tác rồi. tòan thân tôi càng lúc càng yếu ớt, đầu khớp xương như muốn tan vụn.”
“Lương tiểu thư cô có thể giúp tôi một việc không?” Trần Thiên Minh nhìn Lương Thi Mạn nói.
“Có thể, anh nói đi ” Lương Thi Mạn gật đầu, mặc kệ Trần Thiên Minh muốn gì, nàng cũng sẽ cố hết sức.
“Điện thoại của tôi nằm bên đó, cô tìm số của một người tên là Lâm Quốc, nói giúp tôi dù đêm nay có chuyện gì xảy ra với tôi, hắn cũng không được vì tôi mà báo thù, giúp tôi chăm sóc người nhà của tôi thật tốt.” Trần Thiên Minh nói yếu ớt, hắn bây giờ cảm giác ngày càng vô lực, nói mãi không ra hơi.
Trần Thiên Minh không cho Lâm Quốc báo thù, là biết bọn Lâm Quốc không phải đối thủ của Thái Đông Phong, để bon họ tránh Thái Đông Phong ra. Giúp hắn chiếu cố người nhà là được. Đặc biệt là đứa trẻ trong bụng của Lưu Mỹ Cầm, đó là cốt nhục của hắn, nghĩ tới đây Trân Thiên Minh thấy đau buồn vô cùng, con của mình khi sinh ra sẽ không có bố, thật là xin lỗi Lưu Mỹ Cầm cùng con thơ. Xin lỗi bố mẹ đã dưỡng dục mình.
Thái Đông Phong thằng chó, tao làm ma cũng không tha cho mày. Trần Thiên Minh giận dữ chửi thề trong lòng. Hắn thành ra như thế này tất cả đều doà tên đê tiện Thái Đông Phong hại, coi như ông trời còn có mắt, không để Lương Thi Mạn chết, nếu không tội danh của hắn thật quá lớn, cho dù nhảy xuống biển lớn cũng không rửa được
Ai, mình cũng không thể nhảy xuống biển lớn nữa, toàn thân giờ mềm nhũn như người thực vật, ngu ngốc không cử động được, làm sao có sức mà nhảy xuống biển đây? Hận nhất là tên Thái Đông Phong chẳng những hại mình mà còn hại cả Lương Thi Mạn, nghe câu chuyện giữa nàng và Thaí Đông Phong, thì nàng cũng là một người con gái bạc mệnh.