Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiệu trưởng cùng Li-ma mang theo người tới pháo đài nhỏ mà bọn Trần Thiên Minh đã từng nán lại. Hiệu trưởng liếc mắt nhìn pháo đài, sau đó vung tay lên liền có một người lập tức bay lên pháo đài, không quá lâu, người kia đã bay xuống tới.


"Hiệu trưởng, nơi đó đã từng có người ở qua, còn có thiêu hủy cái gì đó, phỏng chừng là sáng sớm đã rời khỏi đó." Người nọ nói với hiệu trưởng.


Hiệu trưởng nói "Xem ra bọn họ ngay phụ cận. Li-ma anh đã hỏi trấn trưởng trấn Lâm Hải chưa?"


Li-ma nói: "Hắn nói không có phát hiện người khả nghi ."


"Chúng ta bây giờ kêu người lục soát khu rừng này, không cần nhiều, chỉ cần mấy trăm người là có thể lục soát xong." Hiệu trưởng nhìn rừng cây phía trước nói."Mặt khác, tăng số người đem cái trấn nhỏ này vây lại,n nếu như không phát hiện bọn họ trong rừng cây, vậy bọn họ có khả năng trốn ở một chỗ bên trong trấn."


Bởi vì hiệu trưởng phái ra phi cơ trực thăng, ở trên không trung tiến hành lục soát trên núi, nhưng không có phát hiện người nào. Vì vậy hắn đoán bọn Trần Thiên Minh trốn ở những chỗ này .


Vì vậy không tới một giờ, quân cảnh của Phiên Quốc đến nơi đây, đem chỗ này bao vây. Tổng thống đã hạ tử lệnh, mặc kệ dùng cái thủ đoạn gì cũng phải bắt Lạp Đạt về, cho dù không bắt được Lạp Đạt cũng phải đem toàn bộ bọn họ giết chết, không thể để cho bọn họ mang phương pháp huấn luyện mộc thi quay về Z quốc.


Vì vậy không được một giờ Phiên Quốc của quân cảnh sẽ đến nơi đây đem ở đây bao quanh vây quanh. Tổng thống đã hạ số chết khiến mặc kệ dùng cái gì thủ đoạn đều phải bắt quay về Lạp Đạt cho dù bắt không được Lạp Đạt cũng muốn đem bọn họ toàn bộ giết chết không thể để cho bọn họ mang mộc thi huấn luyện phương pháp quay về Z Quốc.


Ở trong hầm, bọn Trần Thiên Minh ngồi luyện công. Bọn họ căn bản không biết phía trên phát sinh cái tình huống gì, vả lại cũng không biết ở phía trên, tất cả đều là quân cảnh của Phiên Quốc .


"Thiên Minh, chị đã cùng Khổng Bạch đại sứ liên hệ qua, hắn nói bây giờ người của đại sứ quán đều bị nhìn chằm chằm, Phiên Quốc bên kia nói có tình huống đặc biệt phát sinh, mọi người ở đại sứ quán của các quốc gia không thể đi ra. Người của chúng ta cũng sang đây, có điều là phải tới ngày mai mới có thể đến được." Đình tỷ tại bên người của Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.


Trần Thiên Minh cười khổ một tiếng: "Bọn họ qua đây có ích lợi gì, cho dù tới một trăm một ngàn người cũng đánh không lại người của cả quốc gia Phiên Quốc. Xem ra chỉ có chúng ta tự cứu mình ."


Đình tỷ nói: "Khổng Bạch đại sứ còn nói theo tin tức bọn họ thu được, bên ngoài ít nhất có hơn một nghìn quân cảnh còn có toàn bộ người của đội hành động xuất động, do lão hiệu trưởng của bọn họ cầm đầu phụ trách tiêu diệt chúng ta. Toàn bộ người của bọn họ bây giờ đang hướng Lâm Hải Trấn xông tới, cũng là chỗ chúng ta ở đây."


"Xem ra bọn họ vẫn là đuổi đến nơi đây, có điều đây là hầm, bọn họ không nghĩ tới chúng ta lại nhận được sự trợ giúp của người Phiên Quốc giấu ở phía dưới. Đình tỷ, chị kêu Ái Liên cho chúng ta thức ăn ba ngày, em cũng không tin bọn họ có thể kiên trì đến lúc đó." Trần Thiên Minh chuẩn bị dùng phương pháp ẩn thân tránh thoát sự bao vây của người Phiên Quốc.


"Được, bây giờ chị đi tới lấy thức ăn cho ba ngày." Đình tỷ gật đầu .


Trần Thiên Minh chống cằm, khổ tư suy nghĩ, rốt cuộc người Phiên Quốc còn có thể ra cái ám chiêu gì để đối phó bọn họ, còn có người nhà của Ái Liên có thể giữ miệng hay sẽ đem bọn họ khai ra hay không. Có điều là Trần Thiên Minh nghĩ tới khuôn mặt kiên định của Ái Liên, hẳn là là sẽ không . Nghĩ tới đây hắn lại tiếp tục luyện Hương Ba Công của hắn, hắn biết khẳng định sẽ có một hồi ác chiến cho nên liều mạng luyện công.


Nhưng mà nội lực của hắn còn chưa thể cân đối, chân khí dương cương nhiều hơn so với chân khí âm nhu đến nỗi hắn không thể đem nội lực của mình hoàn toàn sử dụng ra. Khi hắn sử dụng ra bốn đạo chân khí trong cơ thể thì mang vào bốn đạo chân khí âm nhu, tuy không nhiều lắm chỉ là tương đương với thêm hai đạo nhưng tình cảnh như vậy đánh ra nội lực, căn bản không thăng bằng, không thể làm cho nội lực của hắn phát ra hiệu quả tốt nhất.


Trần Thiên Minh có chút nóng ruột, nếu như mình có thể đem chân khí âm nhu đề cao đến cùng mức như chân khí dương cương, vậy nội lực của mình sẽ có một sự đột phá phá lớn, cái loại âm dương điều hòa nội lực này hẳn là phi thường lợi hại, tựa như Âm Dương Công của MA Vương, nội lực âm dương giao hòa làm cho mình trước đây căn bản không phải đối thủ.


Bởi vì nội lực của một người bình thường chỉ có một loại loại hình, hoặc là chân khí dương cương, hoặc là chân khí âm nhu. Nội lực Ma Vương lợi hại chính là lợi hại ở chỗ có hai loại nội lực khác nhau. Nếu như ngươi dùng chính là chân khí dương cương, hắn sẽ dùng chân khí dương cương đối phó ngươi, còn lại dùng chân khí âm nhu ở bên cạnh chân khí ám toán ngươi. Đấu pháp như vậy thật giống như là hai người đánh một người, người bình thường làm sao có thể là đối thủ của hắn chứ!


Bây giờ, Trần Thiên Minh cũng nghĩ đến chỗ tốt này, nhưng nội lực của hắn không bình hành, nếu như chân khí âm nhu có thể cùng chân khí dương cương như nhau mà nói, hắn có chút lòng tin thừa dịp đêm tối ra bên ngoài, vì mọi người mà mở một con đường máu.


Lúc này Đình tỷ cầm một túi bánh bích quy lớn cùng nước uống đi xuống . Trần Thiên Minh thấy Đình tỷ hỏi: "Đình tỷ, nội lực của Tiết Phương khôi phục lại chưa?."


Đình tỷ nói: "Khôi phục rồi, nàng nói em giúp nàng đưa vào một ít chân khí, đối với sự khôi phục nội lực của nàng có trợ giúp rất lớn. Thiên Minh, kỳ thực chị thấy Tiểu Phương là muốn nói cảm ơn với em, nhưng da mặt của nàng mỏng không dám hướng tới em nói cảm tạ mà thôi. Em đừng đem chuyện trước đây để ở trong lòng."


Trần Thiên Minh lắc đầu nói: "Đình tỷ, em không phải người như vậy. Còn nữa, em không cần nàng cảm tạ, nàng không hận em đã tốt rồi."


Đình tỷ trong lòng đột nhiên khẽ động, bởi vì nàng nghĩ tới không có yêu sao có một câu hận này chứ, rồi nói : "Thiên Minh, nội lực của em có đề cao hay không? Chúng ta còn muốn dựa võ công của em đột phá vòng vây." Bây giờ, tình huống cất giấu mọi người trong hầm đã không còn quan trọng như trước đây.


"Không có." Trần Thiên Minh khẽ thở dài một hơi: "Chân khí âm nhu trong cơ thể của em vẫn không thể đi lên, có thể là thời gian luyện quá ít, Đình tỷ, nếu không đêm nay chúng ta lại "luyện" một chút đi."


"Đến đến lúc đó nói đi!" Mặt của Đình tỷ đỏ lên, nàng không phải không muốn giúp Trần Thiên Minh, chỉ là nội lực của nàng cùng Trần Thiên Minh kém quá lớn, song tu không có được hiệu quả tốt lắm. Lần trước nàng cùng Trần Thiên Minh song tu, nội lực cường đại của Trần Thiên Minh làm cho nàng không chịu nổi, nàng biết nếu như giúp Trần Thiên Minh luyện thời gian lâu hơn nữa, vậy nội lực của Trần Thiên Minh có thể sẽ đề cao rất lớn, đặc biệt là nội lực âm nhu.


Đáng tiếc không thể trở lại cùng nữ nhân của Trần Thiên Minh cùng nhau song tu, nếu có các nàng hỗ trợ, nội lực của Trần Thiên Minh nhất định có thể đề cao rất nhanh. Mình cùng Trần Thiên Minh song tu chỉ có thể là đề cao đến mức như vậy, muốn tiếp tục đề cao nói dễ vậy sao.


Cứ như vậy, mọi người ở bên trong hầm tiếp tục luyện công, đói liền ăn một ít lương khô cùng nước. Buổi trưa, Ái Liên còn bưng tới một ít cơm nước làm cho mọi người ăn, nhưng mà đến ban đêm vẫn không thấy nàng cho người mang thức ăn tới. Chẳng lẽ phía trên xảy ra vấn đề, hay là Ái Liên có việc đi ra ngoài? Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ.


Phía dưới có ba gian phòng, Trần Thiên Minh, Lạp Đạt, Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh cùng Tiểu Tô một gian, Đình tỷ cùng Tiết Phương một gian, bọn họ muốn ngũ cũng không ngủ được, cho nên thẳng thắn đang luyện công. Trái lại là Lạp Đạt dễ dàng một chút, võ công của hắn đã bị phế, căn bản là không cần suy nghĩ nhiều .


"Thiên Minh bây giờ đã là 7 giờ tối, có thể là bên trên xuất hiện tình huống gì hay không?" Đình tỷ đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh nhỏ giọng hỏi. Trần Thiên Minh chính là sợ bọn họ ở phía trên bị người của Phiên Quốc bao vây , không có cách nào xuống hầm đưa cơm cho bọn hắn, bởi vậy trước thời gian cầm lương khô. Nhưng đến lúc này mọi người lại vì một nhà Ái Liên mà lo lắng. Sợ một nhà bọn họ bởi vì cứu mình mà gặp phải bất trắc. Lúc đó bọn họ tới được cũng là len lén qua, nàh của Ái Liên nagy sát rìa trấn cho nên cũng không có bị ai thấy.


Trần Thiên Minh nói: "Có thể, có điều là bây giờ chúng ta cũng không có cách nào, nếu như bây giờ chúng ta tùy tiện đi ra, có khả năng còn có thể làm hại bọn họ. Chúng ta trước tiên cứ chờ một chút đi!"


"Được." Đình tỷ gật đầu tiếp đó đi ra ngoài.


Khoảng chừng qua nửa giờ, Ái Liên cùng một hạ nhân đi xuống, theo phía sau nàng còn có ông nội Ái Hoa của nàng.


"Ái Liên, phía trên phát sinh chuyện gì vậy?" Trần Thiên Minh thấy đám Ái Liên xuống tới, vội vàng đi ra ngoài hỏi.


"Không, không có chuyện gì. " Có thể bởi vì Ái Liên không quen nói xạo nên sắc mặt của nàng tái nhợt. Nghe được Ái Liên tớ,i Đình tỷ cùng Tiết Phương cũng đi ra.


Trần Thiên Minh nói với Ái Liên: "Ái Liên, xin đừng gạt tôi, có chuyện gì có thể nói cho chúng ta biết. Nếu như bởi vì chúng ta mà làm cho các cô bị thương tổn , này so với giết chúng ta còn muốn khó chịu hơn, xin nói cho tôi biết, đừng làm chúng ta hối hận cả đời." Trần Thiên Minh từ trong ánh mắt Ái Liên không ngừng laasps lóe thấy có chuyện gì đó xảy ra, vì vậy hắn truy hỏi Ái Liên.


"Ái Liên, nói cho Trần tiên sinh đi, này không phải quan hệ đến nhà của chúng ta, vấn đề này liên quan đến tài sản của mấy nghìn hộ toàn trấn." Ái Hoa nói xong giống như có chút đau lòng.


Ái Liên lắc đầu nói: "Tôi không nghĩ tới quốc gia lại làm ra chuyện như vậy."


Ái Hoa nhẹ thở dài một hơi nói: "Trần tiên sinh, lúc đầu các người là ân nhân cứu mạng của Ái Liên vả lại còn có đại ân giúp nhà của chúng ta, chúng ta không nên như vậy. Thế nhưng vừa có người tìm tôi nói bọn họ truy tung phần tử khủng bố đã xác định ở trong trấn này. Nếu như chúng ta không đem người giao ra, sẽ đem cái trấn nổ thành đất phẳng. 8 giờ sáng mai, toàn bộ ngườ trong trân này phảir rút khỏi cái trấn này, sau đó bọn họ bắt đầu dùng máy bay ném bom cho nổ hết."


Trần Thiên Minh hiểu rõ bởi vì áp lực phía chính phủ Phiên Quốc, trưởng trấn Ái Hoa này vì lợi ích của toàn bộ trấn phải tìm bọn họ, mong muốn bọn họ nghĩ ra phương pháp giải cứu toàn bộ trấn. Phương pháp này cũng chính là rất đơn giản, chính là bọn Trần Thiên Minh lao ra, như vậy trong trấn sẽ an toàn .


"Ái Hoa tiên sinh, xin ngài yên tâm, bọn họ nói rõ sáng sớm mai, vậy tối ngày hôm nay chúng tôi sẽ lao ra, tuyệt không làm cho lợi ích của các người bị hao tổn." Trần Thiên Minh nói với Ái Hoa. Hắn sẽ không để vì mình mà làm cho những người trợ giúp bọn họ này bị thương tổn, cho dù chết cũng sẽ không.


"Ông nội, chúng ta không sợ bọn họ, ông đừng cho Trần tiên sinh đi ra ngoài nhận lấy cái chết." Ái Liên khóc nói. Nàng cũng biết nói như vậy là rất ích kỷ, này dù sao không chỉ là phòng ở của nhà nàng, còn có phòng ở của mấy nghìn nhà trong trấn.


"Ái Liên, cô không nên nói như vậy, là chúng ta gây phiền phức các người, vì thế chúng ta xin cảm tạ sâu sắc. Chúng ta đã ở chỗ này nghỉ ngơi một ngày đêm, thể lực đã khôi phục, chúng ta nhất định có thể lao ra." Trần Thiên Minh an ủi Ái Liên. Quỷ mới có thể hướng đi ra ngoài được, không chỉ nói bên ngoài có ngàn quân cảnh, cho dù chỉ là hơn một trăm người của đội hành động, bọn họ cũng tuyệt đối không đối phó được.


Ái Liên nói: "Bọn họ quá nhiều người, các người là không thể ra đi. " Ái Liên cũng không ngu, người ta có một, hai ngàn người, bọn họ mới có vài người làm sao có khả năng thoát đi ra ngoài chứ?


Trần Thiên Minh cố ý cười cười nói: "Không sợ, chúng ta am hiểu đánh lén, chúng ta sẽ hành động trong đêm tối, sau đó lao ra bên ngoài ."


"Tôi không cho phép." Ái Liên liều mạng lắc đầu.


"Ái Liên, đây là không có cách nào, chúng ta không thể ích kỷ chỉ vì mình." Ái Hoa an ủi Ái Liên.


Ái Liên khóc không nói, nàng cũng biết ông nội mình nói đúng, dù sao còn có người trong toàn bộ trấn, bọn họ là vô tội.


Trần Thiên Minh cười nói: "Ái Liên, cô không nên như vậy, cho dù chúng ta không ra được cũng sẽ không nói là các người giúp chúng ta, khi chúng ta đến từ Z Quốc đã nghĩ có khả năng sẽ chết." Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, Ái Liên khóc càng thêm thương tâm.


"Trần tiên sinh, nếu như các người phải đi ra ngoài, trái lại tôi có một phương pháp có thể thử một lần." Ái Hoa đột nhiên nói với Trần Thiên Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK