“Cao tiên sinh, anh thật có điều không biết, chúng ta chính xác đã quen biết nhau ba năm rồi, lúc đó chính tại tửu điếm bên kia đường, tôi nhìn thấy Tiểu Nguyệt đánh rơi một món đồ, liền giúp nàng nhặt lên. Sau đó cũng chính tại nơi này, buổi tối hôm đó, tôi mời Tiểu Nguyệt đi ăn cơm. Kể từ đó, chúng tôi qua lại với nhau, dần dần trở nên có tình cảm và gắn bó với nhau.” Trần Thiên Minh căn bản nói láo không cần phải suy nghĩ nhiều, nói thế chứ có nói nữa hắn cũng bật ra ngay được.
Cao Ngọc Nghị đương nhiên là hoài nghi điều này, quay sang hỏi Dương Quế Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, có đúng như vậy không?”
“Đúng vậy!” Dương Quế Nguyệt đương nhiên không thể phủ nhận điều này.
“Được rồi, Tiểu Nguyệt, vậy thì khi nào ăn cơm xong, em đưa anh đi mua thêm một ít quần áo, mấy ngày nay bận rộn phải đi liên tục, anh hết sạch cả đồ lót để mặc rồi.” Trần Thiên Minh cố tình trơ trẽn nói phét. Hắn thấy Cao Ngọc Nghị còn tỏ vẻ chưa tin, hơn nữa còn có thể tận dụng cơ hội này để chọc Dương Quế Nguyệt.
Dương Quế Nguyệt nghe Trần Thiên Minh nói đi mua đồ lót cho hắn thì mặt cũng muốn đỏ lựng lên, nàng tức giận đến muốn đá một cước vào mặt hắn. Nhưng nghĩ lại bây giờ không phải lúc phát tác với hắn, đành nuốt giận gật đầu, tỏ vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời Trần Thiên Minh.
Cao Ngọc Nghị mặt đờ ra như phỗng, Dương Quế Nguyệt giúp Trần Thiên Minh chọn mua quần lót, vậy thì rõ ràng cái chuyện kia đã đâu vào đấy rồi. Mà mới vừa rồi nhìn vẻ mặt Dương Quế Nguyệt lại đỏ ửng đáp ứng, chứng tỏ là thấy mình biết chuyện nên xấu hổ và sợ hãi. Nghĩ tới đây, trong đầu hắn chợt hiện lên sát ý với Trần Thiên Minh. Mình thì trăm phương ngàn kế, kiên nhẫn nhịn nhục bao nhiêu lâu, tưởng rằng với thân phận và gia thế của mình thì chẳng bao lâu Dương Quế Nguyệt cũng vào tay thôi, ai ngờ lại bị một tên nhà quê này nẫng mất.
“Cao Ngọc Nghị, anh đi đi, không nên làm ảnh hưởng tới lễ kỷ niệm ba năm ngày gặp mặt đầu tiên của chúng tôi.” Dương Quế Nguyệt cảm giác đã đến lúc ra đòn quyết định với Cao Ngọc Nghị.
Cao Ngọc Nghị vốn là người tâm cao khí ngạo. Bản thân mình đã theo đuổi bao nhiêu năm, giờ không thể để Trần Thiên Minh có một cách dễ dàng như vậy được. Vì vậy, hắn nghĩ trước hết cứ tìm hiểu tên này xem hắn ở đâu, sau đó sẽ tìm cách đòi lại Dương Quế Nguyệt. “Tiên sinh, anh họ gì vậy? Làm việc ở đâu?”
“Tôi họ Trần, tên Thiên Minh, hiện đang công tác tại trường trung học.” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói, không hề có cảm giác địa vị của mình có chút thấp kém.
“Cái gì? Anh là thầy giáo?” Cao Ngọc Nghị trợn tròn mắt kinh ngạc. Mẹ nó chứ, một tên thầy giáo trung học tép riu lại có thể cướp người phụ nữ của mình sao? Xem ta sẽ đoạt lại Dương Quế Nguyệt thế nào đây.
“Đúng, vậy, Cao tiên sinh, có vấn đề gì sao?” Trần Thiên Minh thản nhiên hỏi lại.
Cao Ngọc Nghị mặt dày ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, vuốt vuốt áo tự hào nói: “Tôi là chủ tịch của một tập đoàn lớn, vừa rồi tôi mới nhận một cuộc điện thoại quan trọng, bàn về vụ làm ăn trị giá hàng chục triệu.” Cao Ngọc Nghị biết rằng đối với một thầy giáo trung học thì con số chục triệu là một cái gì đó lớn không thể tưởng tượng được.
“Ôi, thật là lợi hại, hóa ra tiên sinh đây là một Chủ tịch tập đoàn, ôi, hạng thầy giáo vô danh tiểu tốt như tôi đây không thể so sánh được. Bất quá, tôi với Tiểu Nguyệt ăn cơm, anh cũng không nên ở đây làm phiền chúng tôi.” Trần Thiên Minh khoát tay hướng Cao Ngọc Nghị cáo biệt.
Cao Ngọc Nghị đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội giẫm lên Trần Thiên Minh, hắn liền nói luôn: “Trần sư phụ, hay là để tôi mời hai người ăn cơm đi. Hai người sẽ có cơ hội được thưởng thức những món mà cả đời không bao giờ dám nghĩ tới.” Hừ, một thầy giáo quèn dám tranh đoạt bạn gái của ta, ta nhất định phải khiến ngươi cảm thấy nhục nhã, để xem Dương Quế Nguyệt thấy một thầy giáo nghèo có gì hay ho đây.
“Cao Ngọc Nghị, hai chúng ta muốn có một thế giới riêng, anh tham gia cùng làm gì?” Dương Quế Nguyệt đương nhiên không muốn cùng Cao Ngọc Nghị ăn cơm.
Trần Thiên Minh nhìn Cao Ngọc Nghị muốn làm mất mặt mình, âm thầm nghĩ trong lòng. Hay lắm, Cao Ngọc Nghị, ngươi muốn gây sự thì ta cho ngươi biết luôn. Hắn cười nói: “Tiểu Nguyệt, một khi Cao chủ tịch đây muốn mời chúng ta ăn cơm, chủ tịch còn là bằng hữu của em, chúng ta cũng không nên cự tuyệt.” Rồi Trần Thiên Minh quay sang Cao Ngọc Nghị nói: “Cao chủ tịch, nếu anh muốn mời chúng tôi thì chúng tôi nhất định sẽ ăn một trận thỏa thích, đây chính là lần ăn chỉ có một lần trong đời.”
“Đúng vậy, đúng vậy, hai người cứ tự nhiên, dù sao thì cũng là tôi trả tiền mà.” Cao Ngọc Nghị thấy Trần Thiên Minh một điểm tự trọng cũng không có, nghe thấy có món ngon thì muốn ăn ngay, xem ra một lúc nữa phải làm cho hắn mất mặt, khiến Dương Quế Nguyệt phải bỏ hắn mà đi. Nghĩ vậy, Cao Ngọc Nghị vô cùng cao hứng.
“Tiểu Nguyệt, chúng ta gọi món đi.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa đi sang ngồi bên cạnh Dương Quế Nguyệt, cầm lấy một bên của cuốn thực đơn, ra vẻ rất tình cảm nói: “Tiểu Nguyệt, hay là để anh chọn cho, anh đặc biệt thích một vài món ở đây, chỉ là chưa có tiền để ăn, đêm nay nhất định phải thử mới được.” Sau đó hắn cầm luôn lấy bàn tay nhỏ bé của Dương Quế Nguyệt.
Dương Quế Nguyệt thấy Trần Thiên Minh cầm tay mình, muốn rút ra nhưng sợ Cao Ngọc Nghị nhìn ra sơ hở nên không thể làm gì khác ngoài việc để cho Trần Thiên Minh chiếm tiện nghi. Hừ, Trần Thiên Minh, anh dám lợi dụng tôi, một lát nữa xem tôi tính sổ với anh như thế nào. Còn nữa, sao anh lại không có lòng tự trọng chút nào vậy, nghe người ta mời ăn cơm là cao hứng vậy sao? “Tiên sinh, ngài muốn gọi món gì?” Một nhân viên phục vụ đứng bên cạnh lễ phép hỏi.
“Cô gái, tôi muốn dùng món thiên nhiên kim tiễn quy thang, bên trong phải có nhân sâm tốt nhất, có vây cá mập, bào ngư thiên nhiên, diêm dã tiên hạc,…” Trần Thiên Minh một hơi gọi liền mấy món đặc sản đắt nhất của nhà hàng, cơ hồ phải đến cả mấy vạn. Những món này bình thường rất ít người ăn, chỉ có những ai chiêu đãi khách quý mới dám gọi.
Cao Ngọc Nghị trợn tròn mắt, Trần Thiên Minh gọi nhiều món như vậy, không chỉ nói là ba người, mà cho dù có ba mươi người cũng ăn không hết, không phải hắn cố tình chơi mình sao?
Trần Thiên Minh nhìn Cao Ngọc Nghị biến sắc mặt thì cố tình cười hỏi: “Cao chủ tịch, đây là những món ăn mà cả đời này tôi không dám mơ, tôi gọi như vậy có phải khiến anh đau lòng không? Nếu anh cảm thấy không đủ tiền thì để tôi nói người ta dừng lại.”
“Sao tôi lại phải đau lòng? Tiền nong với tôi không là vấn đề gì.” Cao Ngọc Nghị cố ý lớn tiếng khoát tay nói. Nếu như trước mặt Dương Quế Nguyệt mà mình lại tỏ ra đau lòng, nói là không đủ tiền thì thật là hỏng hết bánh kẹo rồi.
“Vậy là tốt rồi, đúng như tôi nghĩ, Cao chủ tịch chỉ với một cú điện thoại mà kiếm được cả mấy chục triệu, ăn một bữa ba người đáng là bao.” Trần Thiên Minh cao hứng vuốt mông Cao Ngọc Nghị.
“Đúng vậy, đúng vậy, Trần sư phụ nói rất đúng, không nên để ý tới chuyện tiền nong.” Có thể biểu hiện mình trước mặt Dương Quế Nguyệt, Cao Ngọc Nghị đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Bất quá, người nhân viên phục vụ có chút không tin bọn Trần Thiên Minh có thể trả nổi những món đắt giá kia. Đơn giản bởi vì nếu họ có tiền để trả thì họ đã không ngồi ở ngoài này, mà sẽ chọn một phòng sang trọng ở trong kia để ngồi. Những món ăn sang trọng kia cũng chỉ những vị khách quý trong phòng VIP mới gọi mà thôi. “Tiên sinh, xin nói trước số món ăn này phải đến mấy vạn đó ạ.” Đương nhiên những người này sợ nhất là khách nhân không có tiền trả.
“Tôi biết, ví dụ như món thịt gấu rừng, phải vận chuyển tới đây bằng đường hàng không, chi phí vận chuyển rất cao, bất quá phải như vậy mới giữ được thịt tươi.” Trần Thiên Minh gật đầu nói: “Tuy nhiên, cô cứ yên tâm đi, ngồi trước mặt tôi đây là Cao chủ tịch, ông ấy có rất nhiều tiền. Cao chủ tịch, cô gái này hoài nghi anh không có tiền, anh xem có nên chứng minh một chút không vậy?” Trần Thiên Minh nhìn sang Cao Ngọc Nghị.
Cao Ngọc Nghị nghe vậy thì tức giận, đứng lên rút ra một tập giấy, ném bịch xuống bàn. “Cô kia, nhìn cho rõ đi, đây là tập ngân phiếu của chúng ta, sơ sơ cũng trên chục vạn chỗ này.” Cao Ngọc Nghị càng nói càng tức giận, từ nhỏ tới giờ hắn chưa bao giờ bị ai xem thường như vậy.
Nhân viên phục vụ đương nhiên biết Cao Ngọc Nghị là người có địa vị, chỉ cần nhìn bốn tên vệ sĩ đi bên người hắn là biết. Chỉ là không chắc rằng hắn sẽ là người trả tiền mà thôi. Bây giờ thấy hắn nói như vậy thì yên tâm rồi. Vội vã cúi người xin lỗi: “Tiên sinh, tôi sai rồi, hay là để tôi sắp xếp cho các vị một gian phòng vip được không?”
Cao Ngọc Nghị nhìn bộ dáng của người phục vụ cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Hắn thực sự đang muốn tới một gian phòng riêng, ở đây bị mọi người đi qua đi lại, nhìn ngó lung tung hắn không thấy quen chút nào.
“Không cần, chúng ta ngồi ở đây được rồi, nơi này không khí trong lành, trong phòng nhiều cửa kín không tốt.” Trần Thiên Minh khoát tay nói. “Được rồi, cô gái, về món tráng miệng, sau khi chúng ta ăn xong, lấy nước yến cực phẩm nhé.”
Dương Quế Nguyệt thấy Trần Thiên Minh thể hiện công phu sư tử ngoạm một cách điêu luyện như vậy thì cũng cảm thấy cao hứng lây. Nàng bây giờ đã quyết định, nếu sau này không có Trần Thiên Minh đi cùng mà gặp Cao Ngọc Nghị thì sẽ chấp nhận đi cùng hắn, gọi những món thật xa xỉ, để xem lần sau hắn dám mời nàng nữa không.
“Cao chủ tịch, anh uống rượu được không vậy?” Trần Thiên Minh hỏi Cao Ngọc Nghị.
“Tôi có thể uống một chút, chúng ta ra quầy bar?” Cao Ngọc Nghị gật đầu nói.
Trần Thiên Minh vừa rồi gọi thức ăn cũng chỉ là phần nhỏ, rượu mới là mục tiêu chính của hắn: “Thôi để nhờ người ta mang tới đây cũng được. Cô gái, phiền cô mang cho chúng tôi ba bình hồng tửu, không cần loại đắt quá, lấy mấy loại kiểu như tửu trung chi vương là được rồi.”
“Cái gì?” Cao Ngọc Nghị thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống. Loại Tửu trung chi vương này chính là được sản xuất ở Vu phiên quốc, chất lượng tốt nhất, giá cả đương nhiên cũng chỉ dành cho những bậc đế vương. Loại rượu này hình như trước đây hắn cũng đã từng được uống qua một lần, giá cả đâu chừng một vạn USD một bình, vậy mà Trần Thiên Minh mở miệng ra đã gọi tới ba bình.
Trần Thiên Minh nhìn Cao Ngọc Nghị nói: “Cao chủ tịch, anh không nỡ sao? Ôi, xem ra anh cũng chỉ là một người khoác lác, không biết giữ lời. Tiểu Nguyệt, sau này em không nên qua lại cũng những người như vậy nữa, biết không? Thôi, đi, chúng ta tìm chỗ nào đó ăn cơm.” Nói xong Trần Thiên Minh đứng lên đưa tay kéo Dương Quế Nguyệt muốn rời đi.
Nhìn Dương Quế Nguyệt sắp rời đi, Cao Ngọc Nghị khẽ cắn môi, kiên quyết nói: “Trần sư phụ, sao hai người lại phải rời đi? Tôi làm sao lại không nỡ cơ chứ? Vì Tiểu Nguyệt, bỏ ra bao nhiêu tiền tôi cũng không tiếc.” Hắn vừa nói vừa đưa ánh mắt hằn học nhìn Trần Thiên Minh. Kỳ thật Cao Ngọc Nghị cũng biết ở đây thứ rượu kia chính là loại đắt nhất, lại là mạnh nhất. Mà ba người uống một bình là đã quá đủ rồi, vậy thì hai bình kia không uống tới sẽ trả lại thôi. Nghĩ vậy nên hắn cũng bớt đau lòng đi nhiều.
“Tốt lắm, cô gái, cô không nghe thấy gì sao? Mau đi kêu người làm đồ ăn và mang rượu tới cho chúng ta, chúng ta rất đói bụng rồi.” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Rượu tốt như vậy, bình thường hắn cũng chưa bao giờ dám uống, hôm nay tự dưng có kẻ mời mình, sao lại bỏ qua cơ chứ.
Cao Ngọc Nghị có chút hoài nghi thân phận thầy giáo của Trần Thiên Minh. Một thầy giáo quèn làm sao có thể biết những món xa hoa đắt tiền như vậy? Chẳng lẽ hắn đã hỏi trước mấy người phục vụ ở đây?