Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy anh phải cẩn thận.” Trương Lệ Linh hình như đã quên người mình phải lo lắng là Lâm Quốc, chứ không phải Trần Thiên Minh.


“Anh sẽ cẩn thận, anh phúc lớn mạng lớn, sẽ không có chuyện gì đâu.” Trần Thiên Minh Trần Thiên Minh liều mạng vỗ ngực, lớn tiếng nói.


Trương Lệ Linh nhìn bộ dáng tự cao tự đại của Trần Thiên Minh, không cho là đúng nói: “Trần Thiên Minh, anh đừng có thổi phồng, anh phúc lớn mạng lớn đã không phải vào nằm bệnh viện.”


“Khuya như vậy em còn chưa ngủ sao? Ngày mai em không phải làm việc sao?” Trần Thiên Minh nhìn khuôn mặt xinh đẹp ở bên cạnh, lại muốn nhìn phong cảnh ở sau lớp quần áo của Trương Lệ Linh, nhưng ở góc độ này không thể nhìn thấy được.


“Em đang ngủ, do nghe thấy tiếng ồn các anh tạo ra ở bên ngoài làm em thức giấc.” Trương Lệ Linh mặt đỏ ửng, bất quá nàng lập tức tìm lấy một cái cớ cho mình. Nàng sao dám nói vì mình lơ lắng cho Trần Thiên Minh, cả đêm cũng không ngủ được, vừa nghe hắn trở về, lập tức chạy ra xem có chuyện gì xảy ra không?


“Ồ, ngại quá, đã làm em thức giấc.” Trần Thiên Minh xin lỗi nói. Trong thời gian này lượng công việc của Trương Lệ Linh rất nhiều, bọn Lâm Quốc vì hỗ trợ mình đối phó Thiên Tinh Bang, cũng không thường xuyên quản lý chuyện của khách sạn Không Thiên, làm cho Trương Lệ Linh lúc chạy chỗ này, khi tới chỗ kia, nàng là một cô gái, cũng quá khổ cực nàng rồi.


Trần Thiên Minh vừa xin lỗi vừa liếc mắt nhìn Trương Lệ Linh một cái, ngượng ngùng nói: “Lệ Linh, thời gian này vất vả cho em rồi, em phải bảo trọng thân thể.


“Số em là mệnh khổ lao lực, vất vả quen rồi.” Trương Lệ Linh cố ý quyệt miệng, nói.


“Em không cần như vậy, em phải chú ý thân thể của mình, anh biết em khổ cực. Nếu như em vì mệt mà sinh bệnh, sẽ có người đau lòng.” Trần Thiên Minh một câu hai ý, thâm tình nhìn Trương Lệ Linh.


“Người như em, sẽ có ai đau lòng vì em sao?” Trương Lệ Linh cố ý hỏi ngược lại Trần Thiên Minh.


“Có chứ, sẽ có người vì em thương tâm.” Trần Thiên Minh lúc này ước gì có cây đao bên người, hắn có thể móc trái tim mình ra để Trương Lệ Linh xem rốt cuộc là ai yêu cô ấy.


“Nếu một người đàn ông chưa kết hôn, thiệt tình yêu thương em, em sẽ lấy thân báo đáp.” Trương Lệ Linh bỗng nhiên từ trong miệng nói ra một câu.


“Lệ Linh, anh hật lòng yêu em.” Trần Thiên Minh nghe Trương Lệ Linh nói như vậy, kích động đứng lên, hai tay che lên ngực mình, thâm tình nói với nàng. Không ngờ, Trương Lệ Linh lại nói với hắn câu như vậy, chẳng lẽ, nàng ám chỉ là cái đó, ám chỉ nàng sẽ lấy thân báo đáp mình? Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh cao hứng sắp cười ra tiếng.


“Anh? Trần Thiên Minh, anh được sao! Anh yêu em thật sao? Hơn nữa, anh đừng tưởng em là con ngốc, mặc dù anh chưa kết hôn, nhưng em biết anh có người phụ nữ khác.” Trương Lệ Linh nhìn Trần Thiên Minh, từng câu từng chữ nói ra. Hiện giờ nàng hình như đang tức giận, lại như đang làm nàng, làm Trần Thiên Minh không cách nào hiểu rõ được tâm lý của nàng muốn thế nào. Ôi, đúng là lòng dạ nữ chân sâu như biển!


Trần Thiên Minh nghe Trương Lệ Linh nói như vây, không biết nói sao. Dù mình chưa kết hôn, nhưng còn hơn cả kết hôn, mình giờ đã có hai người phụ nữ, lại còn có quan hệ với một người khác, đã không để ý gì đến mình. Hơn nữa, Lưu Mỹ Cầm còn mang cốt nhục của mình, không lâu sau em bé sẽ ra đời.


“OK, không nói với anh nữa, em phải về ngủ.” Trương Lệ Linh vừa nói vừa liếc Trần Thiên Minh, sau đó đứng lên, muốn trở về phòng mình.


“Ồ.” Trần Thiên Minh đờ đãn gật đầu, hắn cũng đứng lên, đi sau lưng Trương Lệ Linh.


Vốn muốn trở về Trương Lệ Linh đột nhiên quay đầu lại nhìn Trần Thiên Minh, vừa cười vừa nói: “Hi hi, một kẻ vô dụng, có sắc tâm không có sắc đản.” Nói xong, liếc mị nhãn với Trần Thiên Minh, sau đó muốn đi ra cửa.


“Em, em đừng đi.” Trần Thiên Minh đột nhiên nghe Trương Lệ Linh nói như vậy, trong lòng hắn bỗng nảy sinh hỷ vọng, vội kéo cánh tay của Trương Lệ Linh.


“Anh… anh muốn làm gì?” Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh kéo tay mình, vừa xấu hổ vừa gấp gáp, nàng hung hăng liếc Trần Thiên Minh một cái, nói.


“Gấp cáo gì chứ, chúng ta tâm sự thêm nào.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa kéo Trương Lệ Linh vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, mình cùng Trương Lệ Linh cứ mập mờ níu níu kéo kéo, để người khác thấy sẽ không tốt, đặc biệt để mỹ nữ khác nhìn thấy, vậy càng không tốt.


“Anh buông tay.” Trương Lệ Linh dùng sức giằng ra khỏi tay Trần Thiên Minh, không bằng lòng nói.


“Anh buông tay rồi, em xem đi.” Trần Thiên Minh cười hì hì nhìn Trương Lệ Linh. Vừa rồi Trương Lệ Linh lúc gần đi nói với hắn một câu, vừa như giễu cợt, vừa như khiêu khích, mình sao có thể bỏ qua cơ hội này!


“Em phải về ngủ!” Mặc dù Trương Lệ Linh trong giọng lộ ra sự tức giận, nhưng trên mặt của nàng không có sự giận dữ, vừa giận vừa xinh, làm cho Trần Thiên Minh nhìn đến ngây ra.


“Nhìn cái gì mà nhìn? Lưu manh.” Trương Lệ Linh thẹn thùng mắng.


“Không, không nhìn gì cả.” Trần Thiên Minh liều mạng lắc đầu, hiện giờ không thể tùy tiện đắc tội người đẹp được. Có câu là tiểu nhân cùng phụ nữ không thể đắc tội, bất quá người đẹp lại càng không thể đắc tội. Nhưng trong lòng Trần Thiên Minh thầm gia tăng dâm đãng nói: “nhìn em như thế, em có thể làm anh như thế nào?


“Trần Thiên Minh, nếu anh còn nhìn em, em… em sẽ móc mắt anh ra.” Trương Lệ Linh hình như nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Trần Thiên Minh, nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói.


“Đừng, đừng, bà cô của em, chị tha em, em trên còn mẹ già 80 tuổi, dưới có một con nhỏ mới ra đời, nếu như em xảy ra chuyện gì, chị nói đi, bọn họ sao sống được?” Trần Thiên Minh vừa nói vừa làm vẻ đáng thương.


“Ba hoa.” Trương Lệ Linh nhìn bộ dáng đáng thương của Trần Thiên Minh, cười hi hi ra tiếng.


Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh cũng buông lỏng tâm trí, từ lúc tên lưu manh ba hoa đến giờ, đấu tranh giai cấp đã không còn quyết liệt nữa.


“Em thực sự muốn về phòng ngủ.” Trương Lệ Linh thấy cánh cửa đã bị Trần Thiên Minh khóa lại, nhìn giường ngủ, làm nàng đỏ mặt.


“Ngủ phải không? Không sao, anh là một người rất thoải mái, em cứ lên giường anh nằm đi, chúng ta vừa nằm vừa nói chuyện phiếm.” Trần Thiên Minh hưng phấn nói.


“Anh đừng mơ, em sẽ không cùng một người đàn ông khác nằm chung một giường.” Trương Lệ Linh mặt đỏ ửng.


“Trời, Lệ Linh, em nghĩ lung tung gì vậy? Phòng của anh có hai giường ngủ mà?


Ý của anh là anh ngủ một giường, em ngủ một giường, hai ta cũng tán gấu, nói chuyện phiếm, rồi ngủ! Sao em lại nghĩ lệch lạc vây? Sao em lại nghĩ anh là người như vậy?” Trần Thiên Minh vẻ mặt vô tội, hình như còn oan uổng hơn cả Đậu Nga.


“Ồ.” Trương Lệ Linh ồ một tiếng.


Trần Thiên Minh tiếp tục nói: “Hơn nữa, chúng ta đã rất quen thuộc, đâu phải người xa lạ?” Trần Thiên Minh ngữ khí thay đổi, lập tức lại nói tới chính đề.


“Cái anh này, ai rất quen thuộc với anh chuwss?” Trương Lệ Linh trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái xoay đầu qua một bên, không để ý đến Trần Thiên Minh.


“Em đừng nóng, em buồn ngủ rồi thì lên giường nằm một chút đi.” Trần Thiên Minh nói xong, lập tức kéo mạnh Trương Lệ Linh ngồi lên giường, sau đó lập tức xô nàng ngã xuống.


“Trần Thiên Minh, anh muốn làm gì?” Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh làm mình như vậy, cực kỳ hoảng sợ.


“Không có gì, không phải em mệt lắm sao? Anh chỉ phục vụ cho em thôi, sợ em mệt. Em xem, ah quan tâm em đến cỡ nào, thật sự yêu em!” Trần Thiên Minh không lỡ thời cơ lấy lòng Trương Lệ Linh, để nàng cảm động, lấy thân báo đáp, vậy mình sẽ lời to rồi. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh trong lòng càng gia tăng dâm đãng nghĩ.


“Hừ, anh thế là yêu em sao? Anh là muốn phi lễ em!” Trương Lệ Linh trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó tức giận nói.


“Người đẹp, em đừng nói anh như vậy, Trần Thiên Minh anh dù không phải quá tốt, Trần Thiên Minh phong lưu nhưng không hạ lưu, anh làm sao sẽ tùy tiện mà phi lễ người khác? Chẳng qua, người đẹp như vậy, anh có chút muốn. Hắc hắc.” Trần Thiên Minh hình như thấy Trương Lệ Linh có chút thất vọng, lập tức nói rõ tâm can mình.


“Như anh gọi là phong lưu sao?” Trương Lệ Linh nói.


“Vậy gọi là gì?”


“Manh lưu!” Trần Thiên Minh thoáng cái nghe không ra ”manh lưu” lại ý là “lưu manh”. Hắn nghĩ một chút, lớn tiếng nói: “Được, em nói anh là lưu manh, anh liền lưu manh cho em thấy.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa giơ hai tay lên, nhìn bộ ngực đầy đặn của Trương Lệ Linh mà dâm đãng cười.


“Anh khi dễ em.”


“Tiểu thư, anh sao dám khi dễ em?” Trần Thiên Minh ngẩn ngơ, Trương Lệ Linh nàng sao lại như vậy, lang thủ của mình còn chưa trảo xuống, sao gọi là khi dễ? Cái này trước pháp luật còn chưa có cấu thành phạm tội, lúc trước hắn dậy về chính trị cũng thường xuyên nói với học sinh về pháp luật.


“Trần Thiên Minh anh khi dễ em.” Trương Lệ Linh chu cái miệng nhỏ lên, tức giận nói.


“Trời, tiểu thư, anh hỏi em, anh đã sờ em? Anh cởi áo quần em hết chưa?”


“Anh… anh chưa…”


Trần Thiên Minh cười, nhìn Trương Lệ Linh nói: “Đúng vậy, anh chưa làm gì em cả, sao lại nói anh khi dễ em?” Nói xong, hắn lại còn đắc ý cười khan vài tiếng.


“Trần Thiên Minh.” Trương Lệ Linh lập tức nổi trận lôi đình, trừng hai tròng mắt nhìn Trần Thiên Minh, oán hận nói.


“Lệ Linh, em nhìn em, ôi, người đẹp như em thật khác, nóng giận cũng đẹp đến vậy. Nhìn em đẹp như vậy, lại trừng mắt nhìn anh nữ, thổi râu mép đi.” Trần Thiên Minh mới không sợ Trương Lệ Linh tức giận, dù cởi sạch quần áo của nàng, nàng có hung hăng đánh hắn mootjt trận, cũng xem như là xoa bóp miễn phí, “À, thiếu chút nữa quên em không có ria mép, vừa rồi anh nói sao, nên nói là thổi hàm răng.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa cười hi hi trêu chọc.


Lúc này, Trương Lệ Linh đã giận đến không thể kìm nén, nàng giờ bàn tay phấn của mình lên, căm hận nói với Trần Thiên Minh: “Trần Thiên Minh, em muốn đánh anh!” Nói xong, nàng nâng đôi bàn tay nhỏ trắng như phấn lên, chuẩn bị đánh lên người Trần Thiên Minh.


“Ôi, ok, Lệ Linh, nhìn em muốn đánh anh như vậy, anh cho em đánh, anh không vào địa ngục, ai vào địa ngục đây? Bất quá, anh nói rõ với em, em muốn đánh anh cũng được, nhưng anh có hai nơi không thể đánh, anh nhất định phải nhớ lấy, không được đánh sai.” Trần Thiên Minh nghiêm mặt, chăm chú nói với Trương Lệ Linh.


“Hai nơi? Hai nơi nào của anh không thể đánh?” Trương Lệ Linh thấy thái độ Trần Thiên Minh cứng rắng như vậy, bộ dáng nghiêm chỉnh, nàng cũng kỳ quái, tò mò hỏi Trần Thiên Minh. Nàng muốn biết Trần Thiên Minh nói hai nơi không thể đánh, nếu như đánh sai, sẽ giét chết hắn, hoặc là đánh tàn phế, vậy thật không tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK