Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Liên nhìn Trần Thiên Minh một hồi, đột nhiên nói: "Được, Thiên Minh, tiền này coi như bác mượn cháu, có cơ hội sẽ trả lại."


Trần Thiên Minh khoát tay nói: "Bác Hà, bác không cần khách khí với cháu, trước đây bác giúp cháu nhiều, cháu lại là bạn trai Hà Đào, đều là người một nhà."


"Ha ha, đúng, cháu nói đúng,. người một nhà, bác cũng không khách khí nữa." Hà Liên vừa cười vừa cất chi phiếu vào túi.


"Mật mã chi phiếu là sáu số ở mặt sau." Trần Thiên Minh nói.


"Thiên Minh, bác thấy cháu và tiểu Đào rất hòa hợp, lòng bác đã định, cháu là con rể, ai khác bác cũng không nhận." Hà Liên cười nói.


"Ha ha cảm ơn bác Hà, cháu thích Hà Đào, sẽ không để kẻ khác cướp đi." Trần Thiên Minh vỗ ngực cam đoan.


Lúc này, Hà mụ từ phòng bếp đi ra, vui vẻ nói: ''Thiên Minh cháu tới rồi." Liếc mắt thấy trên bàn túi lớn túi nhỏ, cười nói: "Thiên MInh, cháu không nên khách khí như vậy, mỗi lần tới đều mang theo túi lớn túi nhỏ, dùng tiền loạn không hay."


"Bác gái đâu phải cháu tiêu loạn, các bác cực khổ cả đời, cũng nên hưởng thụ thôi." Trần Thiên Minh lập tức đứng lên vỗ mông ngựa mẹ vợ.


''Hà Liên, ông xem Thiên Minh nói đó." Hà mụ đều có hảo cảm với Trần Thiên Minh và Trang Dũng, chỉ cần con gái thích, bà cũng thích. Đồng thời Trần Thiên Minh tới đều mua nhiều thứ như vậy, nàng cũng hài lòng, nếu như biết Trần Thiên Minh đưa ra một trăm vạn mắt không chớp lấy một cái, không biết nàng còn nghĩ thế nào?


Hà Liên trêu chọc: ''Đó là đương nhiên, nếu nó dẻo miệng, sao có thể lừa được con gái rượu của bà đi? Bà xem đó, từ khi từ khi Thiên Min đưa nó về, lúc nào cũng suốt ngày tươi cười, có lúc ngồi mình một chỗ cười khúc khích, xem ra tình yêu tác dụng thật lớn nha, chữa khỏi bệnh than ngắn thở dài của con gái rượu chúng ta."


"Cha, cha nói cái gì thế, chỉ nói bậy sau lưng con." Vừa vặn Hà Đào từ phòng bếp đi lên, nghe thấy cha nàng nói, tức giận chu miệng nhỏ lên.


"Tiểu Đào, con xem con kìa, cha con nào có nói bậy, con thế này sẽ làm Thiên Minh cười." Hà mụ vội nói với Hà Đào.


"Mẹ, mẹ cũng hùa theo cha à!" Hà Đào tức giận giậm chân.


Trần Thiên Minh nhìn cảnh một nhà Hà Đào vui vẻ hạnh phúc, hắn ở bên cạnh cũng vui lây. "Mẹ ở cùng cha con bao nhiêu năm như vậy, không giúp cha con thì giúp ai, đứa nhỏ ngốc."


"Trần Thiên Minh, anh cười cái gì?" Hà Đào phát hiện Trần Thiên Minh cười mình, tức không có chỗ phát tiết, vì không thể phát hỏa với cha mẹ, nên đành quay ra nổ súng với Trần Thiên Minh.


"Anh nào có cười?" Trần Thiên Minh liều mạng lắc đầu, loại chuyện này, đánh chết hắn cũng không nhận.


"Anh còn nói không?" Hà Đào căm tức nói.


"Thực sự không mà, con mắt nào của em thấy anh cười?" Trần Thiên Minh phát hiện Hà Liên ở cạnh cười cười, lá gan hắn cũng lớn lên, cha mẹ em cũng không giúp em, em có thể làm gì?


Trần Thiên Minh trong lòng thầm nghĩ.


"Trần thiên minh, anh.,..." Hà Đào vươn bàn tay như ngọc định véo cái mũi của Trần Thiên Minh.


"Được rồi, được rồi, hai con đừng có ở trước mặt hai lão già này liếc mắt đưa tình nữa, ăn cơm trước đi, rồi thích đánh mắng nhau thế nào thì đánh mắng." Hà Liên cười nói.


"Đúng thế, bác Hà nói phải." Trần Thiên Minh vội cười với Hà Liên, đắc tội với Hà Đào là tội nhỏ, đắc tội với cha mẹ nàng với là tội tày trời a.


"Trần Thiên Minh...." Hà Đào tức giận đến nỗi dứ dứ đôi bàn tay trắng như phấn.


"Mọi người ăn trước đi, cháu đi Wc một chút." Trần Thiên Minh thấy tình hình không ổn, vội đánh bài chuồn.


"Hừ, chạy chậm một chút, xem anh thành cái dạng gì." Hà Đào thấy Trần Thiên Minh sợ mình, trong lòng cũng cân bằng được một chút.


"Tiểu Đào, con đã lớn rồi, sao lúc nào cũng như đứa bé vậy." Hà mụ thấy Hà Đào như vậy, nhíu mày.


"Mẹ, Trần Thiên Minh chọc con, nếu con không dọa hắn một chút, sau này hắn sẽ cưỡi lên đầu con." Hà Đào nói.


"Ai, cách nghĩ của con sao lại giống mẹ con trước đến vậy, lại thêm một người chịu khổ a." Hà Liên than thở nói.


"Hà Liên." Hà mụ nghe Hà Liên nói, mặt vênh lên, hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn lão, bộ dạng như muốn ăn thịt người.


''Anh, anh vào bếp một chút... xem có gì cần hỗ trợ không." Hà Liên vội chạy vào phòng bếp, lão vốn muốn mượn cớ đi WC nhưng lại vướng Trần Thiên Minh, vì vậy đổi thành phòng bếp.


Hà Đào trợn mắt há miệng, không ngờ mẹ lợi hại như vậy, xem ra, mình phải thụ giáo mẹ vài chiêu đối phó với đàn ông thôi.


Lúc ăn, Trần Thiên Minh ngồi vững như thái sơn, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt lườm nguýt của Hà Đào. Bời vì, Hà mụ và Hà Liên đều tranh nhau gắp thức ăn cho hắn, bởi vậy trong bát hắn đã đầy thức ăn, trong thời gian ngắn không thể ăn xong, mà Hà Đào có vẻ như vì lúc nãy bị mẹ mắng, nên cũng chỉ dám từ xa đe dọa Trần Thiên Minh mà thôi.


"Mẹ, mẹ gắp cho Thiên Minh nhiều như vậy, anh ấy làm sao ăn hết? Con giúp hắn ăn hộ một chút." Hà Đào vừa nói vừa vươn đũa nhằm miếng đùi gà trong bát Trần Thiên Minh.


'' Tiểu Đào, con sao lại không lễ phép như vậy? Lấy dùi gà của Thiên Minh ăn.'' Hà mụ có chút tức giận, hôm nay biểu hiện của Hà Đào không chút thục nữ. Bà nào biết, con gái bà đã bị người ta ăn, giờ ăn của hắn một cái đùi gà tính là gì?


"Bác gái, không có việc gì, cháu mới căn một miếng thôi ạ, cái này cứ đưa cho Hà Đào đi." Trần Thiên Minh bộ dạng không thèm để ý nói.


"Cái gì? Anh ăn rồi?" Hà Đào mặt đỏ lên, nàng mà ăn nước miếng của Trần Thiên Minh vậy có bộ dạng gì? Tuy rằng có quan hệ với Trần Thiên Minhm, ăn chung đùi gà với hắn không có việc gì, nhưng giờ đang trước mặt cha mẹ, làm sao nàng không xấu hổ cho được?


Trần Thiên Minh quay sang an ủi Hà Đào: "Anh mới cắn một miếng nhỏ, không sao đâu, em ăn đi, trước đây lúc chúng ta cùng ăn, chẳng phải cũng từng ăn chung đùi gà sao."


"Trần Thiên Minh." Hà Đào nghe Trần Thiên Minh nói chuyện mình với hắn lúc ở trường nói ra, mặt càng đỏ, nàng hiện tại có xúc động muốn lấy cái đùi gà kia nhét vào miệng Trần Thiên Minh.


"Nhanh, ăn cơm đi." Hà Liên lên tiếng hòa giải.


Ha Ha, ăn như vậy mới ngon, đặc biệt nhìn Hà Đào ở một bên trừng mắt với mình, trong lòng Trần Thiên Minh vui vẻ, hừ tưởng anh dễ bắt nạt sao, trả cho em một chút lãi. Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh vừa ăn vừa dùng chân nhẹ cọ bàn chân nhỏ của Hà Đào.


Trời, bàn chân Hà Đào thật mềm a, không biết sờ vào có cảm giác gì? Trần Thiên Minh bắt đầu yy.


"Ối!" Chân trái bị người ta đá cho một cú, Trần Thiên Minh thiếu chút nữa phun cơm trong miệng ra, nhìn bộ dạng đắc ý của Hà Đào, biết nhất định là chuyện tốt do nàng làm.


"Thiên Minh, sao thế?" Hà Liên nghe được tiếng kêu của Trần Thiên Minh, quan tâm hỏi.


"Dạ, không có gì, chân cháu dường như bị...." Trần Thiên Minh cố ý dừng lại, phát hiện sắc mặt Hà Đào thay đổi, dường như đe dọa, liền nói: ''Chân cháu dường như bị côn trùng đốt, bây giờ không sao rồi."


Hà Đào nghe Trần Thiên Minh nói mới thở phào, nhưng nghĩ Trần Thiên Minh ví mình thành côn trùng, trong lòng lại phun hỏa, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.


"Thiên Minh, nhanh ăn cơm đi." Hà mụ nói chuyện với Trần Thiên Minh.


Cơm nước xong, Trần Thiên Minh vào phòng Hà Đào nói chuyện. "Thiên Minh, lúc nãy anh bảo ai là côn trùng?"


"Anh cũng không nói ai a? Chỉ nói người người đá anh một cước thôi, Hà Đào chẳng lẽ là em đá?" Trần Thiên Minh nói.


"Anh không biết xấu hổ, anh không ăn cơm, dùng chân ***ng chạm chân em làm gì? Không ngờ anh lúc ăn cơm còn lưu manh như vậy." Hà Đào vẻ mặt tức giận.


"Anh muốn em mà, nào, Hà Đào, chúng ta thân mật một chút đi." Trần Thiên Minh còn chưa dứt lời, đã đến bên người Hà Đào, nhẹ ôm nàng.


"Không nên, anh mau buông tay." Hà Đào e thẹn nói.


"Anh nhiều ngày không thấy em, nhớ em lắm." Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực sữa của Hà Đào nói.


"Tưởng em tin anh sao, bên cạnh anh có nhiều nữ nhân như vậy." Hà Đào vẻ mặt không tin, hiện tại Trần Thiên Minh ở ngoài có năm nữ nhân, hắn hưởng thụ như vậy, còn nghĩ đến mình sao?


"Thật đó, anh rất nhớ em, em không tin, vậy sờ tim anh xem." Trần Thiên Minh vừa nói vừa nói vừa vươn tay sờ bộ ngực đầy ắp của Hà Đào, nhẹ nhàng xoa nắn.


"Trần Thiên Minh, anh nói em sờ mà, sao lại thành anh sờ em?" Hà Đào vừa xấu hổ vừa bực, Trần Thiên Minh sao có thể vậy a.


"He he, chúng ta là một thể, của em là của anh, anh sờ em, cũng là em sờ anh, như nhau cả mà." Trần Thiên Minh dâm đãng nói. Hà Đào vô cùng dụ nhân, bộ ngực rất co dãn, còn kiêu đồn mảnh khảnh, thật sự dụ chết người.


''Anh, anh không biết xấu hổ." Hà Đào đỏ mặt nói.


"Sợ cái gì? Giờ trong phòng chỉ có hai chúng ta, người khác không thấy đâu." Trần Thiên Minh ôm Hà Đào đến giường nàng. Trần Thiên Minh nhẹ đặt nàng xuống, bàn tay bắt đầu trêu chọc bộ vị mẫn cảm của Hà Đào.


"Thiên Minh, không nên, đây là nhà em, không nên làm chuyện này ở đây." Hà Đào vội nói, Trần Thiên Minh muốn làm chuyện xấu hổ này, nếu cha mẹ mà lên, vậy thảm rồi.


"Ha ha, Anh muốn làm trên giường em, lưu lại mùi của anh trên giường em, lúc anh không ở cạnh, em cũng có thể cảm thấy anh ở bên." Trần Thiên Minh nói sau đó bắt đầu cởi quần áo Hà Đào, chỉ chốc lát, hắn đẩy tay Hà Đào ra, chăm chú ngắm đôi tô phong đầy ắp.


"Không nên..." Hà đào nói ngữ khí vô cùng yếu ớt.


"Sợ cái gì, cha mẹ em đã công nhận anh là ông xã em, ông xã với bà xã làm chuyện cao cả này là hợp thiên lý mà." Tuy rằng đang nói chuyện nhưng tay hắn không dừng lại, nhẹ nhàng xoa nắn bộ ngực Hà Đào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK