Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại gian phòng, Trần Thiên Minh đóng cửa lại sau đó ôm lấy Hà Đào, nói: "Hà Đào, vừa rồi em ăn no chưa?"


"Đương nhiên là ăn no rồi, vừa rồi anh liều mạng gắp đồ ăn cho em, làm cho cái bụng của em thiếu chút nữa là vỡ ra, anh có phải là muốn em mập lên hay không hả?" Hà Đào nhớ lại chuyện vừa rồi Trần Thiên Minh liều mạng gắp thức ăn cho mình, trong lòng cảm thấy phi thương ngọt ngào. Mà Chung Oánh lại một mực trợn trắng dã mắt nhìn Trần Thiên Minh, nhưng Trần Thiên Minh cứ thản nhiên làm lơ, cứ gắp thức ăn cho mình, cơ hồ làm cho mấy món ngon trên bàn chỉ còn lại một nửa.


Hắn còn nói, mình luyện công khổ cực, cho nên phải ăn nhiều một chút. Nghe người yêu mình chăm sóc bản thân như vậy, nàng sao có thể không cao hứng đây? Đương nhiên nàng cũng gắp cho Chung Oánh không ít đồ ngon. Điều này làm cho tiểu nha đầu kia rất cao hứng.


"Anh cũng muốn là như vậy a, nhưng mà, dáng người hiện tại của em cho dù có đầy đặn hơn nữa cũng không sợ. Bụng của em bị trướng sao? Để anh sờ coi." Trần Thiên Minh nói xong liền nhẹ nhàng mà sờ lên trên bụng của Hà Đào.


"Thiên Minh, anh sờ đi đâu vậy, anh mau buông tay ra." Hà Đào vừa thẹn vừa vội. Trần Thiên Minh vuốt vuốt, không ngờ lại vuốt lên tô phong đầy đặn của mình.


"Úc, xấu hổ quá, là kìm lòng không được mà, cho nên mới sờ lầm." Trần Thiên Minh cố ý nói vậy. Hiện tại bọn họ đã ăn cơm xong, muốn đả thông kinh mạch cũng phải đợi một hồi nữa.


"Hừ, lưu manh." Hà Đào tức giận nói.


Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói: "Cái gì mà gọi là lưa manh, anh sờ nữ nhân của mình sao lại gọi là lưu manh? Đồ đạc của mình, sờ lên cũng giống như sờ vào thân thể của mình, nếu như gọi là lưu mang, vậy cả thế giới này toàn là lưu mang hết à."


Hà Đào trợn mắt trắng dã liếc nhìn Trần Thiên Minh, nói: "Ngụy biện, sau này chưa được sự đồng ý của em, anh không được tùy tiên sờ." Hà Đào đặt ra quy định với Trần Thiên Minh.


"Điều này anh có thể suy nghĩ lại." Trần Thiên Minh cũng trịnh trọng gật đầu nói. Cái gì gọi là tùy tiện? Chính mình trải qua ngàn lần khổ tư suy nghĩ, mới sờ được nàng, loại chuyện này có thể tùy tiện bỏ hay sao? Nếu như không cẩn thận sờ kiểm tra trước, gặp phải đồ bỏ đi, chuyện này lớn nha.


"Thiên Minh, anh nói xem liệu em có thể học thành võ công không?" Hà Đào nhìn Trần Thiên Minh rồi hỏi. Trần Thiên Minh gật đầu nói: "Có thể, em không nghe Tiểu Oánh nói à, em luyện võ so ra còn nhanh hơn nàng! Hà Đào, anh nói thật cho em biết nhé, lần trước anh đã đưa vào trong cơ thể em một lượng máu đặc thù, rất có tác dụng khi em luyện công, em chỉ cần chăm chỉ luyện tập, nhất định sẽ mạnh hơn nhiều người."


Hà Đào cao hứng nói: "Thật sao?"


"Đương nhiên là thật rồi, nhưng mà em cũng không thể nói cho người khác biết thân thể của em có điểm đặc thù so với người khác, nếu như em nói, trên người em có thể giải được bách độc, đám khoa học giả khẳng định sẽ bắt em đi nghiên cứu đó." Trần Thiên Minh sợ Hà Đào biết trong thân thể nàng có dị năng, cho nên cảnh cáo trước.


Hà Đào lắc đầu nói: "Em sẽ không làm thế đâu, Thiên Minh, anh yên tâm đi, em sẽ không nói cho bất cứ ai biết cả, kể cả là cha mẹ em. Chuyện này anh yên tâm rồi chứ?"


"Ừ, thật ra nói cho cha mẹ em biết cũng không quan hệ lớn, những người khác không được biết, bọn họ cũng không nên biết, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện." Trần Thiên Minh nói.


"Hì hì, sau này em học thành võ công, nếu như anh dám khi dễ em, em sẽ đánh anh." Hà Đào cười giơ tinh bột quyền lên uy hiếp Trần Thiên Minh đang ngồi trên giường cùng mình.


"Gì?" Trần Thiên Minh thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống. Xem ra, mình sai rồi, để cho Hà Đào học võ công, nàng lại chủ yếu muốn đối phó với chính mình, mà không phải để đối phó với địch nhân. Trời ạ, vậy sau này mình làm thế nào cho phải đây?


"Thiên Minh, sợ rồi sao, nếu như anh sợ, sau này nên tốt với em một chút." Hà Đào đắc ý nói. Đối với võ công nàng cũng rất hiếu kỳ, không tưởng được một ngày mình cũng có thể trải nghiệm được chuyện giống như ở trên TV. Đặc biệt ngày đó nàng bị Trần Thiên Minh ôm lấy bay trên bầu trời, loại cảm giác này thật quá tuyệt vời.


"Ài, anh đúng là người số khổ mà." Trần Thiên Minh kêu thảm nói.


"Anh còn khổ? Hoàng đế thời cổ đại còn không có số tốt như anh đâu." Hà Đào trợn mắt trắng dã liếc Trần Thiên Minh.


"Ha ha, anh không có muốn làm Hoàng Đế, anh chỉ muốn làm người đàn ông của đám nữ nhân bọn em là được rồi." Đột nhiên Trần Thiên Minh nghiêm mặt nói với Hà Đào: "Hà Đào, anh muốn em học võ công, chủ yếu chính là để em có năng lực tự bảo vệ mình, đừng để cho bọn Diệp Đại Vĩ có cơ hội hại em, ngoài ra còn phải giúp anh bảo vệ Yến tỷ các nàng."


Hà Đào gật đầu nói: "Thiên Minh, em biết, vừa rồi là em nói giỡn với anh thôi."


"Tốt, em dám đùa với lão công của mình à, anh không "xử" em, anh không phải là nam nhân." Lời còn chưa dứt, Trần Thiên Minh đã dùng tay cù nách Hà Đào.


"Buồn, không muốn, Thiên Minh, buông tay của anh ra." Hà Đào bị Trần Thiên Minh cù cho nói không ra lời.


"Ha ha, ai kêu vừa rồi em làm anh sợ, không trị em một chút, em còn không biết lai là nhất đại gia chủ đâu." Trần Thiên Minh cao hứng nói. Hắn lưu mang đẩy ngã Hà Đào ngã xuống giường, một tay cù nách Hà Đào, một tay bóp lấy tô phong cao vút của nàng, thật sự là làm nhiều việc cùng lúc.


"Thiên Minh." Hà Đào bị Trần Thiên Minh vuốt lên địa phương mẫn cảm, nàng có chút tình mê ý loạn. Loại cảm giác vừa chua xót lại vừa tê dại này khiến cơ thể nàng rất sung sướng.


Trần Thiên Minh thấy Hà Đào bị mình sờ mà không có phản kháng, hắn cũng buông cánh tay đang cù lét Hà Đào ra, đổi thành thế "bóp thỏ". Ha ha đây mới thực sự là khai cung a. Trong lòng Trần Thiên Minh âm thầm cao hứng hét.


Hiện tại Hà Đào đã mặc kệ, nàng nhắm mắt lại tùy ý để Trần Thiên Minh làm xằng làm bậy. Trái lại chính mình đã là người của hắn, hắn muốn như thế nào thì cứ làm như thế đi!


Trần Thiên Minh sờ soạng một hồi, cảm thấy giờ đã tới lúc, thế cho nên hắn liền buông tay của mình ra, nhẹ nhàng hô: "Hà Đào, chúng ta không đùa nữa, khuya hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục chơi, bây giờ anh giúp em đả thông kinh mạch.


Hà Đào nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, nhẹ nhàng gật đầu, nàng ngồi dạy, từ từ chính lại quần áo cử mình. Sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nói: "Khuya hôm nay em không chơi cùng anh đâu! Em còn phải luyện công." Nói xong nàng lại nghĩ tới lúc trước cùng Trần Thiên Minh làm loại chuyện tình rất sướng kia, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên.


Trần Thiên Minh cười cười, đợi Hà Đào bình tĩnh trở lại, sau đó hắn liền giúp Hà Đào đả thông kinh mạch. Khi giúp một người đả thông kinh mạch, một lần nữa đưa công lực vào trong cơ thể người đó, như vậy sẽ phát ra hiệu quả phi thường tốt. Thế nhưng đồng thời, người thường cũng không thể làm được việc này.


Đả thông kinh mạch nguyên bản phải là một người có võ công phi thường cao cường mới có thể thực hiện, hơn nữa việc này tiêu hao rất nhiều công lực. Sau khi đả thông kinh mạch, lại phải đưa nội lực vào trong cơ thể đối phương, điều này cũng không phải người có võ công cao cường là có khả năng làm, chỉ có cao thủ cỡ Trần Thiên Minh mới có thể làm được.


Như như bây giờ Trần Thiên Minh ít nhất tốn hao tới hai mươi năm công lực giúp Hà Đào, chính hắn cam tâm tình nguyện tổn thất công lực của mình để giúp Hà Đào, mà thứ nhất Hà Đào là nữ nhân của mình, thứ hai tình thế bây giờ rất khẩn trương. Mà thân thể của mình lại đặc biệt cường hãn, chỉ cần nghỉ ngơi đến ngày mai là ổn. Cho nên Trần Thiên Minh hiện tại giúp Hà Đào đả thông kinh mạch, sau đó cũng không cần nghỉ ngơi, lập tức đem mười năm công lực của mình rót vào thân thể Hà Đào.


Ngay sau khi Trần Thiên Minh đả thông kinh mạch cho Hà Đào, hắn liền đem công lực của mình đưa vào thân thể Hà Đào. Cuối cùng cũng đã xong, sắc mặt Trần Thiên Minh tái nhợt thu hồi cánh tay lại, rồi nói với Hà Đào: "Hà Đào, em nhanh vận dụng nội công tâm pháp mà hôm nay Tiểu Oánh dạy


luyện đi, luyện hóa công lực vừa nãy anh đã rót vào thân thể của em đó." Bởi vì Hà Đào mới tu luyện có một hôm, cho nên Trần Thiên Minh sợ nàng không biết.. Vội vàng nói cho nàng biết phương pháp hấp thu công lực của chính mình.


"Thiên Minh, anh sao rồi?" Hà Đào nhìn sắc mặt tái nhợt của Trần Thiên Minh, đau lòng hỏi. Trần Thiên Minh lắc đầu nói: "Anh không sao, anh vận công điều tức một lát là có thể khôi phục, em mau luyện công đi, nếu không sẽ giống như kiếm củi ba năm thiêu một giờ đó." Trần Thiên Minh vội thúc giục Hà Đào.


Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, Hà Đào cũng không dám nhiều lời, vội vàng thúc dục nội công. Mà bởi vì hao tổn quá nhiều công lực, Trần Thiên Minh cũng vội vàng khoanh chân ngồi xuống dưới nền, luyện Hương Ba công.


Trần Thiên Minh luyện qua 18 vòng chu thiên, sau đó mở to mắt, phát hiện Hà Đào còn đang luyện nội công. Mình luyện công thật là nhanh, Hà Đào còn vẫn chưa luyện xong. Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng. Nội lực của hắn hiện tại đã khôi phục không ít, thế nhưng muốn hoàn toàn khôi phục mà nói, khuya hôm nay phải tìm Yến tỷ các nàng mới được.


Không lâu sau, Hà Đào rốt cuộc cũng mở mắt, nàng liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, cười nói: "Thiên Minh. Sắc mặt hiện tại của anh tốt hơn một chút rồi đó."


"Có phải là càng ngày càng đẹp trai? Cho nên em càng ngày càng yêu thích anh hay không?" Trần Thiên Minh làm ra vẻ mặt cợt nhả nói.


"Đi chết đi, già mà còn không đứng đắn." Hà Đào mắng.


"Hà Đào, em nói thiếu một chữ rồi." Trần Thiên Minh nói.


"Chữ gì?" Hà Đào kỳ quái hỏi.


"Em phải nói là, lão công già rồi mà không đứng đắn. Ha ha." Trần Thiên Minh vừa cười vừa đứng dậy. May là mình còn có thể hấp thu được thiên địa chi khí, nói cách khác, nếu không sao có thể khôi phục nhanh như vậy?"


"Trần Thiên Minh." Hà Đào đỏ mặt nói.


Trần Thiên Minh nói: "Tốt lắm, anh không ba hoa cùng em nữa, hiện tại em cảm thấy thân thể ra sao?"


Hà Đào nghĩ một lát, sau đó cao hứng nói: "Thân thể cảm giác như tràn đầy lực lượng, dường như có một cỗ lực lượng khổng lồ đang lưu chuyển trong thân thể vậy."


"Vậy là tốt rồi, điều này nói lên trong người em đang có nội lực, Hà Đào, đoạn thời gian này, nếu như em rỗi rãi hãy chăm chỉ luyện công, trong cơ thể em đã có mười năm công lực của anh, còn có dị năng đặc thù, hiện tại em mới bắt đầu luyện võ công, nếu như em luyện lâu hơn người khác, lúc đó em mới có thể thắng được bọn họ." Trần Thiên Minh đi đến bên người Hà Đào, nhẹ nhàng ngồi xuống.


"Em biết rồi, Thiên Minh, anh đối với em thật là tốt." Hà Đào cảm kích y ôi tại trong ***g ngực Trần Thiên Minh, hạnh phúc nói.


"Đó là đương nhiên, lão công em chính là cực phẩm nam nhân, ra khỏi phòng, đi vào phòng, đặc biệt là trong phòng ngủ, lão công em rất tuyệt đó." Trần Thiên Minh dâm đãng cười. Tuy mình có nhiều nữ nhân, thế nhưng mình có thể làm cho mỗi người đều được thỏa mãn, đây cũng không phải chuyện mà ai cũng có thể làm được.


"Thiên Minh, anh mà còn nói nữa, em sẽ đánh đòn đó." Hà Đào thấy Trần Thiên Minh nói chuyện tế nhị giường chiếu, tức giận đến nỗi giơ tinh bột quyền lên.


"Đừng, đừng, lão bà, em không thể đánh anh nha." Trần Thiên Minh cố ý kêu thảm.


"Ai kêu anh nói lung tung, em muốn đánh." Hà Đào tức giận nói.


"Em muốn đánh thì cứ đánh, thế nhưng không thể đánh vào hai chỗ trên người anh." Trần Thiên Minh nhanh chóng nghĩ tới hai nơi trọng yếu trên cơ thể mình.


"Hai nơi nào?" Hà Đào còn không biết, cho nên hỏi.


"Hai nơi này." Trần Thiên Minh chỉ vào mặt cùng với phía dưới của mình, nói.


"Anh, anh là đồ lưu manh." Đến lúc này Hà Đào không khách khí nữa, nàng hung hăng giơ quả đấm của mình lên đánh vào lông ngực của Trần Thiên Minh. Đương nhiên nàng cũng không dám tàn nhẫn đánh xuống phía dưới của Trần Thiên Minh, dù sao nơi đó cũng là nơi mà mình thích. Vả lại , nghe người ta nói chỗ đó là chỗ yếu nhất của là nam nhân, nếu như mình đánh hỏng, vậy sau này phải làm sao bây giờ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK