Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Thiên Minh đến phòng học thì thấy vài đệ tử đang tụ tập ngoài hành lang nói chuyện, mấy người khác lại đang ở trong lớp. Bây giờ đang là giờ nghỉ nên bọn chúng chẳng có lý do gì mà phải tập trung nhiều vào học cả.


“Trần sư phụ, Trần sư phụ đã trở về!” một đệ tử có đôi mắt sắc nhìn thấy Trần Thiên Minh nên lớn tiếng mà kêu.


Tại phòng học, Tiểu Hồng đang ngồi đọc sách, vừa nghe nói Trần Thiên Minh về lập tức ném sách, vội vàng lao ra khỏi phòng học. Nàng chạy đến chỗ Trần Thiên Minh, cao hứng nói: “Sư phụ, người đã trở về”. Nếu như không phải đang ở trong trường học, nàng nhất định sẽ ôm chặt lấy hắn.


“Đúng vậy, Tiểu Hồng, trong lớp có chuyện gì không? Có vấn đề gì đặc biệt phát sinh không?” Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Hồng.


“Không có. Chỉ có điều chúng em đều nhớ thầy, hy vọng thầy về sớm một chút”. Bởi vì có rất nhiều bạn bè đang đứng xung quanh nên Tiểu Hồng không dám nói là chính nàng luôn nhớ tới Trần Thiên Minh.


Lúc này, Hoàng Lăng cũng vọt tới trước mặt Trần Thiên Minh, lôi cánh tay hắn mà vui vẻ nói:


“Sư phụ, người trở về rồi sao? Em nhớ thầy muốn chết”.


Tất cả mọi người đều đã quen với một Hoàng Lăng dạn dĩ, nghịch ngợm nên không coi nàng có ý gì trong những lời này, chỉ có Tiểu Hồng là tức giận đến đỏ cả mặt, bực tức vì cái chuyện mà nàng không dám làm thì Hoàng Lăng lại làm dễ dàng đến thế.


“Ha ha, ta cũng nhớ mọi người”, Trần Thiên Minh vội vàng giảng hòa. Hoàng Lăng trước giờ đúng là không thay đổi chút nào, ngay cả câu đó mà cũng dám nói ra, đến mình còn sợ, trống ngực đánh thùm thụp nữa là. “Tốt lắm, mọi ngươi quay lại lớp chuẩn bị học thôi”, Trần Thiên Minh hướng về mọi người nói.


Các bạn học khác đã quay lại phòng học, chỉ còn Tiểu Hồng cùng Hoàng Lăng ở lại. Hoàng Lăng quay sang Trần Thiên Minh nói:


“Sư phụ, đã lâu lắm rồi thầy không ghé qua nhà em. Hay tối nay thầy ghé qua nhà em có được hay không vậy?” Nói xong Hoàng Lăng nhìn Trần Thiên Minh đầy đắm đuối.


“Sư phụ, thầy không nên để ý cô ta, đúng là ăn no không có chuyện gì làm nữa hay sao thế”, Tiểu Hồng lườm Hoàng Lăng một cái.


“Hừ, Trịnh Tiểu Hồng, ngươi đừng có mà trêu chọc ta, nếu không ta sẽ cho ngươi nếm mùi đó” Hoàng Lăng nghiêm mặt nói.


“Thôi nào, các em không cần phải cãi nhau ầm ĩ lên thế. Ta sẽ không để ý đến cả hai đâu” Trần Thiên Minh cũng ra vẻ nghiêm túc nói.


Tiểu Hồng cùng Hoàng Lăng chỉ gườm gườm nhìn nhau mà không nói gì.


Trần Thiên Minh đau đầu mà quay lại phòng Đoàn Ủy, sau đó bắt đầu với công việc của mình.


“Thiên Minh”, từ bên ngoài cửa truyền đến thanh âm ôn nhu của Hà Đào. Thanh âm đó vừa ngọt ngào nhưng cũng rất sắc sảo khiến Trần Thiên Minh không khỏi run người một cái. Thật quái lạ! Bình thường thanh âm Hà Đào ôn nhu lắm mà, sao lần này lại có vẻ khó nghe vậy…. y như thanh âm của một nữ ma đầu.


“Hà Đào, em không phải đứng lớp sao?” Trần Thiên Minh ngẩng đầu ngạc nhiên hỏi Hà Đào.


“Anh có vẻ thích làm việc quá nhỉ? Bây giờ đã là giờ tan học rồi. Anh cũng phải đứng dậy mà đi ăn đi thôi”, Hà Đào nói xong thì đi tới bên Trần Thiên Minh ôm lấy cánh tay hắn mỉm cười. Nàng cũng không quên nhìn Lý Hân Di đang đứng phía sau một cái.


“Có chuyện, nhất định là có chuyện gì rồi”, Trần Thiên Minh kêu khổ trong lòng. Mặc dù lúc này đôi gò bồng đảo đầy đặn của Hà Đào đang áp sát vào mình nhưng hắn dường như không thể thoải mái mà hưởng thụ. Hắn cố nghĩ xem làm sao mà hôm này Hà Đào lại làm ra vẻ thân mật quá trớn với mình như vậy. Khi hắn nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của Hà Đào đang nhìn Lý Hân Di, hắn mới chợt bừng tỉnh.


Đúng rồi, nhất định là Hà Đào làm vậy cố tình để cho Lý Hân Di nhìn thấy, khiến Lý Hân Di biết được giữa hắn và Hà Đào có một mối quan hệ thân mật thế nào. Trời ạ, thế thì sau này hắn làm sao có thể tán tỉnh Lý Hân Di trong phòng làm việc nữa cơ chứ? Trần Thiên Minh trong lòng thầm kêu thảm.


“Hà Đào, chúng ta đi ăn cơm đi”, Trần Thiên Minh chợt nghĩ muốn chạy trốn.


“Lý bí thư, tôi cùng Trần Thiên Minh đi ăn cơm trưa, cô có muốn đi cùng không?” Hà Đào đắc ý quay sang Lý Hân Di nói. Nàng vừa rồi thấy sắc mặt Lý Hân Di thay đổi thì trong lòng cảm thấy vô cùng khoái chí. Trước đây nàng đã vì Trần Thiên Minh mà phải ăn dấm chua của Lý Hân Di, giờ nàng cũng muốn cho Hân Di nếm thử một chút.


Lý Hân Di lắc đầu nói: “không, tôi không đi được. Hôm nay tôi còn bận việc, các ngươi cứ đi đi”. Trước kia nàng đã mù mờ cảm giác giữa Hà Đào và Trần Thiên Minh có quan hệ gì đó, nhưng lại thấy Hà Đào không hề quan tâm gì đến Thiên Minh nên lại kết luận họ không có chuyện gì. Nàng nghĩ không ra tại sao hôm nay Hà Đào lại tự nhiên ôm lấy cánh tay của Trần Thiên Minh một cách thân mật như vậy, chắc chắn giữa họ có mối quan hệ thân mật hơn bạn bè bình thường rồi. Nghĩ vậy, Lý Hân Di cảm giác trái tim như bị bóp lại.


“Thiên Minh ca ca, anh trở về lúc nào mà không chịu đến tìm em vậy?” Lúc này từ ngoài cửa nhảy vào một người, dáng vẻ nhỏ xinh, đúng là Chung Oánh tiểu ma nữ. Nguyên lai là tối hôm qua, Chung Oánh có nghe Chung Hướng Lượng nói Trần Thiên Minh đã trở về. Vì vậy, vừa tan học là nàng ta đã đến đây tìm Trần Thiên Minh.


“Em cả ngày chỉ biết chơi đùa, không có chút đứng đắn nào hết”, Trần Thiên Minh trừng mắt liếc Chung Oánh mắng.


Chung Oánh nhìn thấy Hà Đào đang đứng đó thì vội vàng chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Hà Đào tỷ tỷ, tỷ xem Thiên Minh ca ca lúc nào cũng khi dễ em. Giờ đã tan học rồi, em chơi đùa một chút cũng không được sao?”


Hà Đào trước giờ vẫn có cảm tình rất tốt với Chung Oánh, thấy Trần Thiên Minh măng Chung Oánh đương nhiên sẽ nói giúp bênh vực nàng: “Thiên Minh, bây giờ đã hết giờ học rồi, thôi đừng có mắng Chung Oánh nữa”


“Hì hì, Hà Đào tỷ tỷ đúng là người tốt. Thế giờ hai người định đi đâu vậy? Có phải là định đi ăn cơm trưa cùng nhau không? Hay cho em đi cùng luôn đi”, Chung Oánh vừa cười vừa nói.


“Em mau về nhà ăn cơm đi, Tiểu Hạ Ca tới đón về bây giờ đó”, Trần Thiên Minh không nghĩ hắn sẽ thích đưa Tiểu ma nữ này theo bên người.


“Không sao mà. Rồi em sẽ gọi điện thoại cho Tiểu Hạ Ca, nói em cùng ăn trưa với hai người là được”, Chung Oánh vừa nói vừa cầm lấy điện thoại đi động bấm tít tít.


“Thôi đừng có gọi”, Trần Thiên Minh vẻ mặt đau khổ nói.


“Em mặc kệ. Em đã nói Tiểu Hạ Ca không phải đến đón rồi, giờ hắn sẽ không đến nữa đâu. Hai người không cho em đi cùng, nhỡ em bị Đại Hội Lang chộp tới thì anh sẽ phải chịu trách nhiệm đó”, Chung Oánh hai tay chống nạnh mà nói. Kỳ thật thì nàng ta chưa gọi điện cho Cấp Tiểu Hạ mà chỉ là muốn trêu chọc cho Trần Thiên Minh nổi điên lên mà thôi.


Hà Đào vội vàng giảng hòa: “Thiên Minh, thôi đi mà, cho Tiểu Oánh đi cùng đi”.


“Hi hi, đúng là Hà Đào tỷ tỷ vẫn tốt với em nhất”, Chung Oánh cao hứng mà nói. Hân Di tỷ tỷ, tỷ đang ở đây thì cũng đi cùng luôn đi. Mấy khi có người mời, chúng ta phải ăn nhiều nhiều mới được”, Chung Oánh đi tới bên Lý Hân Di kéo tay nàng ta.


Trần Thiên Minh nghe Chung Oánh nói vậy thì chỉ muốn nổi khùng lên. Nếu không có ai khéo sẽ đá cho nàng ta một cái, gì mà được mời ăn với ăn nhiều nhiều cơ chứ. Nàng ta cứ làm như sẽ chủ chi cho bữa ăn nên muốn mời ai cũng được vậy. Nghĩ đến đây Thiên Minh mới thấy chút lo lắng. Nhỡ đâu trên đường ra hàng cơm gặp thêm vài người quen Chung Oánh lại mời đi luôn thì mệt.


“Tôi không đi đâu, các ngươi cứ đi đi”, Lý Hân Di lắc đầu nói.


“Lý bí thư, đi thôi”, Hà Đào cũng muốn Lý Hân Di đi cùng, như vậy nàng mới có khán giả để diễn trò tình cảm với Thiên Minh được.


“Đi thôi Hân Di tỷ tỷ”, Chung Oánh dùng sức mà kéo Hân Di đi. Mặc dù nàng hết sức nhỏ bé nhưng dù gì cũng có luyện qua võ công nên dễ dàng kéo được Hân Di đứng lên rồi lôi ra ngoài.


Lý Hân Di không thể làm gì khác đành gật đầu rồi đi theo Chung Oánh.


Trần Thiên Minh cùng ba nàng đi ra bãi đỗ xe, đến chỗ xe hắn. Lý Hân Di hỏi: “Thiên Minh, anh lại đi mượn xe người khác à?”


“Đâu có, Hân Di tỷ tỷ. Đây là xe của Thiên Minh ca ca mà”, Chung Oánh nói.


“Thiên Minh có tiền mua xe sao?” Lý Hân Di ngạc nhiên hỏi lại.


“Ôi, Hân Di tỷ tỷ không biết Thiên Minh ca ca giàu có lắm sao? Anh ý có công ty riêng nên em mới thường xuyên tìm đòi mời cơm đấy chứ. Sau này tỷ cũng không cần khách khí với hắn đâu, cứ chủ trì rồi bắt hắn chủ chi. Hắn có đủ tiền mà”, Chung Oánh cố tình nói to, như thể sợ Hân Di nghe không rõ.


Trần Thiên Minh lúc này chỉ muốn cho Chung Oánh một trận. Nếu nàng ta không nói chắc cũng không ai bảo nàng ta bị câm điếc đâu, thế mà cứ nói liên tục, còn xỏ xiên mình, kêu Lý Hân Di không phải khách khí với mình nữa chứ. Ôi, có ai như nàng ta không!


Lý Hân Di oán hận liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh. Nàng thật không ngờ Trần Thiên Minh lại lừa gạt mình như thế.


Tới tửu điếm, Hà Đào thể hiện như một nữ chủ nhân hướng dẫn mọi người vào một gian phòng, sau đó gọi người bán hàng kêu thức ăn, rồi hối mọi người nâng chén. Nàng ngồi bên trái Trần Thiên Minh, Chung Oánh ngồi bên phải hắn còn Lý Hân Di thì ngồi đối diện.


Lý Hân Di ngồi gần như im lặng từ đầu đến cuối. Tính ra nàng chỉ nói chuyện một hai câu với Chung Oánh. Càng lúc, nàng càng cảm thấy ân hận vì đã đi cùng mọi người. Hà Đào thì dường như đang cố ý diễn trò, nàng cứ vô tư nói chuyện với Thiên Minh vô cùng tình cảm, khiến người khác không khỏi cảm thấy có chút khó nghe.


“Các người không cần khách khí, nếu muốn ăn thêm đồ gì thì cứ gọi nha”, Hà Đào thấy tiểu nhị đã mang thức ăn lên thì lên tiếng mời mọi người. Rồi nàng gắp một con tôm to, đưa tận lên mồm Trần Thiên Minh nói: “Thiên Minh, anh mau há miệng ra nào…” Như thể là một tiểu nữ nhân đang chăm sóc cho trượng phu của mình vậy.


Lý Hân Di tận mắt chứng kiến cảnh đó trong lòng đau muốn chết, xem ra đúng là Hà Đào với Trần Thiên Minh có mối quan hệ tình cảm với nhau rồi.


May mà Chung Oánh cuối cùng cũng lên tiếng: “Thiên Minh ca ca, Hà Đào tỷ tỷ, hai người thôi đi có được không? Lần trước thì Thiên Minh ca ca làm vậy, lần này thì Hà Đào tỷ tỷ làm vậy, các người có nghĩ sẽ khiến em bị tổn thương hay không?”


Nghe Chung Oánh nói vậy, mặt Hà Đào đỏ ửng lên. Sau đó nàng ta cũng ngồi thẳng dậy, không quá thân mật với Trần Thiên Minh nữa. Dù sao nàng ta cũng đạt được mục đích của mình rồi, Lý Hân Di đã vài lần nhăn mặt rồi, nàng cũng không cần phải đóng kịch thêm nữa.


Trần Thiên Minh ước gì mình có thể yên tĩnh mà ăn cơm. Hắn không thích những hành động của Hà Đào lắm, nhưng nếu hắn nói Hà Đào, nàng ta sẽ kêu mình có tình ý gì đó với Lý Hân Di. Nhưng không nói, hắn lại không yên tâm khi nhìn thấy vẻ mặt của Hân Di. Cũng may mà Chung Oánh đã giải cứu cho hắn đúng lúc.


Sau khi ăn xong, Trần Thiên Minh thanh toán tiền rồi cùng mọi người quay trở lại trường học. Lý Hân Di cùng Chung Oánh quay trở lại phòng Đoàn Ủy, còn Hà Đào với Trần Thiên Minh ngồi trong xe nói chuyện phiếm. Đương nhiên chuyện này không phải do Trần Thiên Minh muốn thế mà là do Hà Đào đề nghị và hắn thì không tiện từ chối.


“Thiên Minh, trường học thật lớn quá hả. Nếu mỗi ngày đều được đi tản bộ ở đây thì tốt biết bao”, Hà Đào cảm khái mà nói. Lúc này đây, Hà Đào với Trần Thiên Minh hai người đang ngồi ôm chặt lấy nhau ở trong xe.


“Đúng vậy, rất hay”, Trần Thiên Minh nghĩ bây giờ đang là thời gian nghỉ trưa. Xe hắn lại có kính chắn mờ, người từ bên ngoài không nhìn được vào bên trong nên hắn lớn mật mà vuốt ve đôi gò bồng đảo của Hà Đào. “Anh làm thế này ở đây được không nhỉ?” Trần Thiên Minh dâm đãng nói


“Chỗ này không được, Thiên Minh” Hà Đào đánh yêu Thiên Minh một cái.


Trần Thiên Minh nói: “Sợ cái gì cơ chứ. Xe này của anh người bên ngoài không nhìn thấy bên trong được đâu. Mới rồi em thân mật với anh thế, anh không đáp lại một chút thì coi sao được đây?” Trần Thiên Minh mặc kệ, tiếp tục vuốt ve âu yếm.


“Hừ, những điều mà em vừa làm là cố ý muốn cho Lý Hân Di biết anh là nam nhân của em thôi”, Hà Đào nói. “Thiên Minh, em cũng sẽ cho toàn bộ sư phụ trong trường biết anh là bạn trai của em”.


“Không thể nào”, Trần Thiên Minh kinh hãi. Nếu vậy thì sau này mình sẽ không còn cơ hội tán gái ở Cửu Trung này sao?


“Cho nên, kể từ ngày mai, anh phải dùng xe đến đón em đi học, sau đó chúng ta nắm tay nhau đi một vòng để tất cả mọi người đều biết quan hệ của chúng ta. Sau này ở trường anh cũng đừng có tơ tưởng cưa cẩm các cô gái khác nữa đấy. Thiên Minh, anh có chịu không?” Hà Đào cười nói với Trần Thiên Minh.


“Được”, Trần Thiên Minh cúi đầu nhỏ giọng trả lời. Hắn có thể nói không được không? Nếu hắn nói không, chẳng phải hắn đã thú nhận là hắn còn muốn tán gái ở trường sao?


Trời ạ. Sao ta lại đáng thương vậy cơ chứ. Tâm địa phụ nữ thật là ác độc, sao bây giờ ta mới hiểu được điều này? Trần Thiên Minh trong lòng kêu thảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK