Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Thiên Minh lập tức hôn lên môi của Tiểu Trữ, hơn nữa còn nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi di chuyển trong miệng nàng, sau đó cùng cái lưỡi thơm tho của Tiểu Trữ quấn quýt với nhau.


Sau khi hôm một hồi, Trần Thiên Minh bắt đầu hôn đến cổ của Tiểu Trữ, sau đó, hai tay nhẹ nhàng luôn vào trong áo của nàng, tháo nút nịt ngực ở sau lưng, rồi vuốt về phía trước, thẳng đến trên bầu ngực căng tròn của Tiểu Trữ, cảm giác mềm mại mà co dãn, khiến ‘tiểu đệ’ kích thích dựng lên.


Đúng vậy, công lực của mình còn chưa có khôi phục, tại sao không ở trên người Tiểu Trữ mà tu luyện một chút Hương Ba Công đặc thù? Trong lòng Trần Thiên Minh thầm nghĩ vậy.


Mà vừa nghĩ tới, Trần Thiên Minh lập tức mừng như điên, hắn tiếp tục nắn bóp đỉnh núi cao ngất của Tiểu Trữ, chốc chốc lại nhẹ nhéo lên hạt anh đào dễ thương, mãi cho đến khi Tiểu Trữ nhẹ nhàng rên rỉ, mồ hôi nàng chảy ròng ròng.


“Đừng, Thiên Minh, không muốn mà…” Tiểu Trữ vừa thở gấp vừa nói.


Trần Thiên Minh sờ nắn ngực của nàng, điều này khiến nàng cảm thấy đặc biệt thích, đặc biệt là khi ngón tay hắn nhéo nhẹ hạt anh đào nho nhỏ của


nàng, lại càng khiến nàng không tự chủ được.


Nhưng mà Trần Thiên Minh làm sao có thể nghe lời Tiểu Trữ nói chứ, hắn chỉ càng thêm dùng sức mà nắn nắn, khiến Tiểu Trữ không ngừng rên rỉ, đến thở cũng khó nhọc vô cùng.


“Không muốn…thiên Minh…” Tiểu Trữ liên tục kêu Trần Thiên Minh.


“Tiểu Trữ, thân thể anh không thoải mái, em giúp anh, khiến công lực anh khôi phục lại, được không?”


rần Thiên Minh hôn lên vành tai của Tiểu Trữ, ôn nhu nói.


“Không, không được…A…Em ‘cái kia’ tới…”


Tiểu Trữ nói xong, khuôn mặt nàng đỏ như xuất huyết.


“Ách, em lừa ai cũng đừng lừa anh chứ, anh có thể dễ dàng bị em lừa như thế sao?”


Trần Thiên Minh hắn không tin, lúc phụ nữ không để cho nam nhân ‘làm’ thì đều giống nhau, đều dùng chiêu này để nói với nam nhân, cho nên, hắn không ngốc như vậy. Chẳng qua. Tiểu Trữ sẽ không lừa hắn chứ?


Nghĩ đến đầy, Trần Thiên Minh lại luồn tay xuống bên dưới của Tiểu Trữ mà sờ, chỉ có như vậy, hắn mới có thể biết được Tiểu Trữ nói thật hay giả.


Khi hắn vừa sờ xuống dưới, quả nhiên dưới đó của Tiểu Trữ có cái gì đó cứng cứng.


Trời ạ! Hình như là ‘cái đồ vật kia’! Trong lòng Trần Thiên Minh kêu thảm.


“Thiên Minh, anh xấu lắm.”


Tiểu Trữ phát hiện Trần Thiên Minh sờ xuống phía dưới của mình, nàng giơ đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình lên, liên tục đánh vào ngực hắn, dáng vẻ không vui.


“Anh là quan tâm em mà, sợ thân thể em không thoải mái.”


Trần Thiên Minh nghiêm mặt nuốt nước miếng nói. Hiện giờ trong lòng hắn rất thất vọng, không ngờ được hôm nay Tiểu Trữ lại ‘đến’, xem ra Hương Ba Công đặc thù không luyện được rồi.


“Cạch!” một tiếng, cửa phòng tắm bỗng mở ra,


Lương Thi Mạn cũng bước ra từ trong đó. Lương Thi Mạn lúc này đang mặc một kiện váy ngủ dài màu lam, để lộ ra bả vai trắng ngần, hơn nữa nàng còn không cẩn thận mà để lộ ra nịt ngực màu đỏ, hai đỉnh núi trước ngực bạo khởi, có thể là Lương Thi Mạn vừa gội đầu, hiện giờ tóc nàng đang tùy ý thả trên vai, đúng là có một phen quyến rũ lạ thường.


“Chị Thi Mạn ra rồi, anh đi tìm chị ấy đi,” Tiểu Trữ cười nói với Trần Thiên Minh.


“Em không uống dấm đó chứ?” Trần Thiên Minh kỳ quái hỏi Tiểu Trữ.


“Không, chỉ cần anh thương em là được rồi, hơn nữa, chị Thi Mạn đối với anh như vậy, anh không phải không cần chị ấy chứ?” Tiểu Trữ nhỏ giọng nói.


Lương Thi Mạn thấy Trần Thiên Minh cùng Tiểu Trữ đang thân mật tâm tình bên giường, nàng kỳ quái hỏi:


“Tiểu Trữ, em cùng Thiên Minh đang nói gì vậy?”


Tiểu Trữ vừa cười vừa nói: “Chị Thi Mạn, đang nói về chị đó.”


“Về chị? Nói gì về chị?”


Lương Thi Mạn vừa lấy tay vuốt tóc một chút, giống như là đang đùa trong nắng vậy.


“Thiên Minh nói chị đêm nay rất đẹp, anh ấy nhớ chị.”


Tiểu Trữ trêu chọc Lương Thi Mạn, nàng hiện giờ đã thân với Lương Thi Mạn như chị em, thường xuyên vui đùa như vậy.


“Không? Anh ấy nói tối nay anh ấy muốn khôi phục công lực, anh ấy muốn chị hỗ trợ.” Tiểu Trữ lại nói tiếp.


“Thiên Minh, anh lại vừa bị thương sao?”


Lương Thi Mạn nghe Tiểu Trữ nói như vậy, nàng sốt ruột hỏi Trần Thiên Minh. Trên khuôn mặt kiều diễm của nàng đầy vẻ lo lắng.


“Anh hôm nay truyền một chút chân khí cho đám Ngạn Thanh, có chút mệt


mỏi, không có chuyện gì lớn đâu.” Trần Thiên Minh lắc đầu, nói.


“Anh còn nói không có, anh xem anh mệt thành bộ dáng gì rồi kìa?” Lương


Thi Mạn đau lòng nói.


Hiện giờ, nàng đã coi Trần Thiên Minh là người đàn ông của mình, Trần Thiên Minh chính là tất cả của nàng.


“Vậy em giúp anh đi,” Trần Thiên Minh vừa nói vừa đi đến bên người Lương Thi Mạn, cười dâm đãng nói.


Tiểu Trữ thấy hai người dáng vẻ như vậy, nàng không khỏi lấy tay che mặt nói:


“Này này, hai người muốn gì thì phiền đến phòng khác, không nên ở đây, trong phòng này còn có người, em không muốn thấy hai người ‘đó đó’ đâu.”


Trần Thiên Minh liếc nhìn Tiểu Trữ một cái, nói: “Em cũng không phải là


chưa từng xem qua, sợ cái gì chứ?”


Trần Thiên Minh mặc dù nói vậy, nhưng mà nghĩ đến thân thể Tiểu Trữ không khỏe, hay là không nên khiêu khích nàng. Vì thế, hắn một tay ôm lấy Lương Thi Mạn, đi thẳng về phòng mình.


“Thiên Minh, anh làm gì, mau buông em ra.” Lương Thi Mạn sốt ruột nói.


Nàng không phải là không muốn cho hắn, chỉ là vừa ra thì về sẽ bị Tiểu Trữ giễu cợt.


Trần Thiên Minh mặc kệ Lương Thi Mạn ‘kháng nghị’, hắn ôm thẳng nàng về


phòng mình, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, sau đó ôn nhu nói với Lương Thi Mạn:


“Thi Mạn, lại khổ cực cho em rồi, Lệ Linh giờ không có ở đây.”


“Không khổ mà, em cho nam nhân của mình, em không khổ chút nào mà.” Lương Thi Mạn cúi đầu đỏ mặt nói.


Trần Thiên Minh nghe thấy Lương Thi Mạn nói như vậy, hắn cảm động nói:


“Thi Mạn, em thật là tốt,”


Nói xong, Trần Thiên Minh nhẹ nhàng vén váy ngủ của nàng lên, sau đó thì cởi luôn quần lót của nàng, rồi dùng miệng bắt đầu hôn.


“Không nên, chỗ đó bẩn.” Lương Thi Mạn vội vàng che chỗ đó lại, sau đó nàng vội nói với Trần Thiên Minh.


“Không bẩn, ngoan, để anh hôn em cẩn thận nào.”


Trần Thiên Minh lại ôn nhu nói với Lương Thi Mạn, một mặt thì nhẹ nhàng kéo tay Lương Thi Mạn ra, rồi mạnh mẽ hôn xuống.


“A!” Lương Thi Mạn hưng phấn kêu lên, cảm giác sảng khóai từ chỗ đó nàng chưa từng cảm nhận được, trước kia, nàng thường xuyên bị người ta khi dễ, chưa từng có người nào ôn nhu với nàng như vậy.


Hiện giờ, Trần Thiên Minh dĩ nhiên lại ôn nhu như thế với nàng, điều này khiến tâm lý nàng cảm thấy vô cùng cảm động, nàng không tự chủ được mà bật khóc.


Trần Thiên Minh thấy Lương Thi Mạn khóc, hắn vội vàng đứng lên, nói với


Lương Thi Mạn:


“Thi Mạn, đừng khóc, anh sau này sẽ không làm thế nữa, được không? Em nếu như còn cảm thấy chưa đủ, vậy thì đánh anh một trận đi.”


“Không, không, Thiên Minh, em đây là cao hứng mà khóc, em rất cảm động,


em cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc.”


Lương Thi Mạn gạt nước mắt đi, cao hứng nói.


“Nói như vậy, em thích thế sao?” Trần Thiên Minh cao hứng nói.


“Uh, em thích.” Lương Thi Mạn đỏ mặt gật đầu.


“Tốt lắm, Thi Mạn, anh tiếp tục nhé,”


Trần Thiên Minh vừa nói vừa cúi xuống hôn chỗ đó của Lương Thi Mạn. Xem ra, ngày mai công lực của hắn có thể khôi phục rồi.


................


Ngày hôm sau, Trần Thiên Minh lại truyền chân khí cho Tiểu Tô, Ngô Tổ Kiệt cùng chiêm Ỷ mỗi người mười năm công lực, sau đó hắn lại đi tìm Trương Lệ Linh cùng Lương Thi Mạn, luyện Hương Ba Công đặc thù, vì thế nội lực của hắn cũng khôi phục không sai biết lắm.


Sau đó, Trần Thiên Minh tiếp tục để Ngô Tổ Kiệt cùng chiêm Ỷ khổ luyện Hỗn Nguyên Công, để hai người họ hoàn toàn hấp thu chân khí của hắn truyền vào, chỉ có như vậy, hai người mới có thể chính thức đề thăng. Mà những huynh đệ khác thì đều cố gắng luyện Hỗn Nguyên Công của mình, chuẩn bị đến triển lãm còn thí triển thân thủ.


Trần Thiên Minh ở trong phòng làm việc cũng không nói gì, bởi vì hiện tại hắn cũng không có nhiều việc, vì thế có chút chuyện giải quyết rất nhanh. Mà lần trước nhờ Ngô Thành tìm giúp tin tức của Trang Dũng kia, không ngờ lại không tra được, nói vậy thì mấy bà mấy cô kia cũng không hỏi được gì trong miệng Hà Đào, nghĩ đến đây, trong lòng hắn rất buồn bực.


“Dinh dinh dinh,” điện thoại của Trần Thiên Minh vang lên. Hắn nhìn điện thoại, là Ngô Thanh, vì thế, Trần Thiên Minh nhanh chóng tiếp nhận cuộc gọi.


“Tôi là Ngô Thanh, là Ngô Thanh đây, có nghe thấy không?” Ngô Thanh nói


trong điện thoại.


Nếu như không phải là nhìn thấy đây đúng là số của Ngô Thanh, còn nghe được giọng của hắn, Trần Thiên Minh còn tưởng là cảnh sát đang phá án chứ, không thì chắc là mình nhầm số.


“Tôi Thiên Minh đây, là Thiên Minh, đã nhận được thông tin.”


Trần Thiên Minh cũng học theo cách của Ngô Thanh, nói trong điện thoại. Ngô Thanh đang làm cái quỷ gì vậy? Trong lòng Trần Thiên Minh thầm nghĩ.


“Chuyên Đầu xuất hiện, Chuyên Đầu xuất hiện,” Ngô Thanh kêu lên.


“Cái gì? Chuyên Đầu ở đâu? Ngô Thanh, anh nói rõ một chút, nhanh nói


đi.”


Trần Thiên Minh vừa nghe thấy tình địch Trang Dũng của mình xuất hiện, hắn lập tức nhảy dựng lên.


“Cậu nhanh đến phòng làm việc của tôi, Chuyên Đầu chuẩn bị đi rồi.” Ngô Thanh sốt ruột nói.


“Tôi lập tức tới ngay.”


Trần Thiên Minh vội vàng dập máy, trong lòng như lửa đốt, Ngô Thanh cũng thật là, Chuyên Đầu chuẩn bị đi rồi thì mới gọi, lại còn không chịu nói thẳng ra. Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh vội đừng lên, chuẩn bị chạy với tốc độ mỗi giây mười mét đến phòng làm việc của Hà Đào.


“Thiên Minh, anh nói cái gì mà Chuyên Đầu hả?” Lý Hân Di nghe thấy Trần


Thiên Minh nhận cuộc điện thoại kia, sau đó nói loạn, tự mình cũng không hiểu là hắn đang nói gì.


“Không có gì, Ngô Thanh nói muốn tìm Chuyên Đầu, tôi đi rồi về ngay.”


Trần Thiên Minh vừa nói vừa vội vàng chạy ra ngoài. Mình không thể cùng


Lý Hân Di nói nhiều được, tìm tình địch tính sổ quan trọng hơn.


Trần Thiên Minh nhanh chóng chạy đến trước cảnh cửa của ban sơ nhất,


hắn thất Ngô Thanh đang đi tới đi lui như con kiến bò trong chảo lửa.


Vì thế, hắn vội đến trước mặt Ngô Thanh, một bên sắn tay áo, một bên nói với Ngô Thanh:


“Ngô Thanh, tên khốn đào góc tường của tôi đâu? M, không cho hắn chút nhan sắc, vậy hắn lại không biết ai là đại gia?”


Trần Thiên Minh đang nổi trận lôi đình, dáng vẻ như muốn đánh người


luôn vậy.


“Thiên Minh, cậu làm gì vậy? Hiện giờ mới đến, Hà Đào cùng tên Chuyên Đầu kia vừa ra ngòai rồi. Kìa, họ ở phía trước kìa.”


Ngô Thanh vừa nói vừa chỉ vào hai bóng người ở xa xa.


Trần Thiên Minh tập trung nhìn, phía trước có hai người, một nam một nữ, nữ đúng là Hà Đào.


“Tôi đi tìm bọn họ.” Trần Thiên Minh tức giận nói. Hắn không nhìn đã giận rồi, hiện giờ nhìn thấy Hà Đào cùng tên Chuyên Đầu kia ở cùng một chỗ hắn lại càng thêm phát hỏa.


“Chờ một chút, Thiên Minh,” Ngô Thanh vội vàng kéo tay áo của Trần Thiên Minh, nói.


Trần Thiên Minh thấy Ngô Thanh kéo tay áo mình, không chịu buông ra, hắn tức giận nói:


“Ngô Thanh, anh buông tay ra, tôi vừa rồi không mang vũ khí, nhiều nhất chỉ cho thằng cha kia một trận thôi, không ảnh hưởng nhân mạng đâu.”


Trần Thiên Minh tưởng Ngô Thanh sợ mình làm tổn hại nhân mạng mới kéo lại.


“Thiên Minh, cậu hiểu nhầm ý tối rồi, kẻ đào góc tường của cậu thì cậu cứ hung hăng mà giáo huấn. Chẳng qua, tên kia cao lớn, cậu không thể giống tôi dễ dàng đánh hắn được, tôi sợ cậu bị thiệt. Cậu cũng thật là, muốn tìm tình địch tính sổ, tại sao không chuẩn bị gậy gộc một chút, nếu không, sau cửa phòng chúng tôi có một cây gậy, tôi lấy cho cậu?”


Ngô Thanh oàn giận nói với Trần Thiên Minh.


Hóa ra, Ngô Thanh sợ Trần Thiên Minh tay không không đánh được Trang


Dũng, đi lại gặp chuyện, hắn không có trò hay xem, vì thế, hắn mới chuẩn bị trước cho Trần Thiên Minh, nghĩ cách để Trần Thiên Minh tìm Trang Dũng tính sổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK