"Lão Đại, anh hướng lên tầng trên bay đi, tầng trên có thể tiến vào được." Thanh âm của Lâm Quốc vang lên ở trên tầng ba.
Vì vậy, Trần Thiên Minh lập tức hướng lên tầng trên bay tới. Sau khi bay lên , Trần Thiên Minh phát hiện ba tầng mặt trên có một lối vào mở rộng, đừng nói một người chui, cho dù là ba người cũng có thể đi vào được. Trần Thiên Minh đi vào nhìn xem, thấy Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh cùng Tiểu Tô ngồi ở bên trong.
Cái pháo đài này là có thêm ghế đá dài giống thềm đá bình thường, bọn Lâm Quốc liền ngồi ở chỗ kia, chỗ khác chỉ là trống trơn mà thôi, không có gì.
"A Quốc, các cậu không có việc gì chứ?" Trần Thiên Minh hỏi bọn Lâm Quốc .
Lâm Quốc lắc đầu nói: "Chúng ta không có việc gì, lão Đại, chúng ta thật lo lắng cho anh, may mà anh đã lại đây ."
"Anh không có chuyện gì, chỉ là Tiết Phương bị súng bắn bị thương, bất quá cũng là khôi phục không sai biệt lắm rồi." Trần Thiên Minh nói.
Lúc này, Đình tỷ từ tầng dưới đi lên, nàng nói với Trần Thiên Minh : "Thiên Minh, em không sao chớ?" Mặc dù nàng từ trong miệng Tiết Phương biết rồi, nhưng nàng vẫn là không yên tâm.
"Không có việc gì, Đình tỷ, chúng ta tiếp theo làm gì bây giờ?" Trần Thiên Minh hỏi.
Đình tỷ nói: "Tôi cũng không biết như thế nào, chúng ta bị theo dõi khắp nơi, hiện tại chị cũng không dám liên lạc cùng Khổng đại sứ ."
Trần Thiên Minh nói: "Đình tỷ, không cần liên lạc cùng bọn chúng , chúng ta tự mình đến."
"Chúng ta tự mình đến?" Đình tỷ lấy làm kinh hãi, nếu chỉ là dựa vào bọn họ tự đi tìm , tìm như thế nào a?
"Đúng vậy, chúng ta tự mình đến, tôi đã nghĩ được rồi, chỉ có bí quá hoá liều." Trần Thiên Minh nói.
"Chúng ta làm sao bây giờ?" Đình tỷ đi lên, mục đích chính là muốn tìm Trần Thiên Minh thương lượng, nhìn xem nên làm như thế nào.
Trần Thiên Minh nói: "Chúng ta trực tiếp tìm tên thị trưởng thành phố Lạc Lâm là Tra Đức kia là được, tôi tin rằng hắn biết Kéo Đạt ở nơi nào."
Đình tỷ gật đầu nói: "Tra Đức biết Kéo Đạt ở nơi nào, chuyện này chính là hắn tự tay bày ra , nhưng Tra Đức lại nói cho chúng ta biết sao ?" Đình tỷ nghi hoặc , ý nghĩ của Trần Thiên Minh như vậy có chút ngây thơ.
Trần Thiên Minh âm trầm cười: "Nếu hắn không chịu nói cho chúng ta biết, vậy thì hắn phải chết. Đình tỷ, nếu Tra Đức bị người ám sát , chị nói sẽ làm cho hai nước chúng ta chiến tranh sao chứ?"
Đình tỷ lắc đầu nói: "Sẽ không, dù chúng ta giết Tra Đức, phiên quốc cũng sẽ không cùng chúng ta trực tiếp tiến hành chiến tranh, tối đa là kháng nghị, từ quốc tế đi lên tiến hành phẩn đối chúng ta, vả lại nếu không có chứng cứ gì về việc chúng ta giết Tra Đức mà nói, phiên quốc bên kia chỉ là đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi."
"Như vậy là được ". Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói: "Mục đích của chúng ta vẫn chính là tìm Kéo Đạt ở đâu, như vậy quá khổ cực , chúng ta không bằng tìm người biết Kéo Đạt ở nơi nào mà xuống tay, như vậy thì tiện hơn nhiều, cũng không cần chúng ta tìm loạn như thế."
"Đúng vậy, Thiên Minh,sao trước kia tôi lại nghĩ ra như thế nhỉ?" Đình tỷ vỗ vỗ đầu của mình một chút nói.
Trần Thiên Minh nói: "Trước kia chị không ngờ, cũng là bởi vì tất cả mọi người đều đem hy vọng đặt ở đại sứ quán bên kia, đại sứ quán xác định vững chắc là không dám làm chuyện như vậy, bọn họ sợ làm cho hai nước chiếnn tranh. Nhưng chúng ta thì khác, chúng ta chỉ là người bên lề, chúng ta làm ra cùng tổ chức nào đều cũng không có vấn đề gì."
"Thiên Minh, em nói chúng ta nên làm như thế nào?" Đình tỷ hiện tại cũng không suy nghĩ nhiều , nàng đem hy vọng đặt ở trên người Trần Thiên Minh , nghe Trần Thiên Minh chỉ huy.
"Chúng ta buổi tối hôm nay đi xem, tên thị trưởng kia phỏng chừng chính là ở hai chỗ, một là văn phòng thị trưởng của hắn, một là nhà của hắn, cái này chúng ta không cần liên lạc người khác, Đình tỷ chị có thể tìm được thị trưởng ở nơi nào chứ hả?" Trần Thiên Minh hỏi Đình tỷ.
Đình tỷ nhẹ nhàng vuốt tóc mình nói: "Cái này có thể, chúng ta có một ít bằng hữu ở thành phố Lạc Lâm, chỉ cần chúng ta từ bên cạnh hỏi một chút là được."
"Vật thì như này, đêm nay em cùng với chị, ba người bọn Lâm Quốc xuất phát, Tiết Phương ở chỗ này không nên đi." Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút nói.
"Được rồi, chị đang muốn nói cho em biết một chút chuyện Tiểu Phương". Đình tỷ lôi kéo cánh tay áo của Trần Thiên Minh, đem Trần Thiên Minh kéo đến cầu thang phía dưới."Thiên Minh, em cùng Tiểu Phương rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Chị thây nàng hình như muốn giết em lắm đó."
Trần Thiên Minh đem chuyện vừa rồi mình giúp Tiết Phương trị thương nói cho Đình tỷ, đương nhiên hắn không có nói ra bản thân cảm thấy được ngực của Tiết Phương không tồi.
Đình tỷ nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, nói: "Tiểu Phương tên thật là Tiết Phương, nàng từ nhỏ vẫn giả trang nam tử, cho nên trang phục cũng là thành thói quen như vậy, nghĩ không ra được em chữa thương xuyên qua, nàng cũng là là phi thường tức giận. Chẳng qua, Thiên Minh, em cũng không nên ghi trong lòng, qua một đoạn thời gian sau, Tiểu Phương cũng không còn tức giận nữa đâu."
"Nếu là như vậy là tốt rồi ". Trần Thiên Minh cao hứng nói. Nếu Tiết Phương kia mỗi ngày muốn tìm mình liều mạng mà nói, chính mình cũng là không có ngày lành gì ."Đình tỷ, chị hãy nói cho nàng đây là ngoài ý muốn, em cũng chỉ có lòng tốt nàng, lúc đầu không biết nàng là nữ , tôi chỉ là liều mạng mà đem nàng cứu trở về."
"Cái này chị biết, Tiểu Phương đã nói với chị ".Đình tỷ có chút suy tư . "Bất quá , Tiểu Phương chưa từng có thực sự tiếp xúc qua nam nhân, hiện tại bị em sờ xuyên qua, có thể lòng của nàng vẫn chưa tiếp nhận được."
"Em biết rồi, Đình tỷ, chị đi xuống nghỉ ngơi một chút trước đi, tối hôm qua chúng ta bị người đánh trộm, tất cả mọi người cũng chưa có nghỉ ngơi." Nói xong, Trần Thiên Minh đỡ cánh tay của Đình tỷ, muốn đưa nàng đi xuống.
Đình tỷ cười nói: "Thiên Minh, em thả chị ra, cũng không phải chị bị thương. Có phải em đỡ Tiểu Phương như vậy hay không?"
"Em nào dám a? Chị cũng không phải không biết tính Tiết Phương , nếu như em còn động tới nàng, nàng lập tức sẽ liều mạng với em." Trần Thiên Minh vuốt vuốt trái tim vẫn một mực đập mạnh của mình nói.
"Thiên Minh, mặt của em bị làm sao vậy ?" Đình tỷ chứng kiến thấy mười vệt ngón tay đỏ trên mặt Trần Thiên Minh, không khỏi giật mình hỏi han. Này cũng không phải là địch nhân dùng nội lực lưu lại.
Trần Thiên Minh sờ soạng mặt mình một chút, mới tỉnh ra là bị Tiết Phương đánh lên mặt, không trách được vừa rồi bọn Lâm Quốc vẫn nhìn mặt mình không dám hỏi."Ôi, còn phải hỏi nữa sao? Bị sư muội yêu quý của chị đánh cho, Đình tỷ, nếu không phải nàng là sư muội chị, em thật sự muốn hảo hảo dạy dỗ nàng." Trần Thiên Minh không quên thời cơ vỗ mông ngựa của Đình tỷ .
Đình tỷ đau lòng vuốt mặt Trần Thiên Minh nói: "Chị biết rằng em là thông minh nhất, sau này Tiểu Phương tìm em gây sự, em hãy nhẫn nại một chút, không nên so đo cùng nàng ."
Nghe Đình tỷ nói như vậy, Trần Thiên Minh không thể làm gì khác hơn là mặt đau khổ nói: "Đình tỷ, em biết rồi." Nói xong, vì vớt vát về một chút vốn ban đầu, Trần Thiên Minh bế Đình tỷ một cái, sau đó ở trên người nàng sờ soạng một cái.
"Thiên Minh, bây giờ là lúc nào, em còn như vậy." Đình tỷ đỏ mặt nói.
"Đình tỷ, em đi xuống cùng mọi người đồng thời nghỉ ngơi không tốt hơn sao?" Trần Thiên Minh trơ mặt ra nói. Dù sao Tiết Phương biết quan hệ của hắn cùng với Đình tỷ, cho nàng xem thì như thế nào chứ, chính mình cũng không phải sờ nàng.
"Trần Thiên Minh, tôi mới không cùng tên sắc lang anh ở cùng một chỗ." Không biết lúc nào, Tiết Phương chạy tới cửa cầu thang , nàng thấy Trần Thiên Minh ôm Đình tỷ, cái con mắt kia giống tóe ra lửa.
Trần Thiên Minh tức giận nhìn Tiết Phương một cái, không nói gì.
"Được rồi, Tiểu Phương, em không nên như vậy, Thiên Minh cũng là sợ chúng ta có nguy hiểm mới nói như vậy ." Đình tỷ vội vàng giúp bọn hắn giảng hòa.
"Hắn có lòng tốt cũng không cần ôm chị như vậy chứ." Tiết Phương oán hận nói. Không biết vì sao, trước kia thấy thấy Trần Thiên Minh ôm Đình tỷ, trong lòng của nàng chỉ có hận, hiện tại trong lòng có thêm một tia đau nhói.
Đình tỷ nói với Trần Thiên Minh : "Thiên Minh, em đi nghỉ ngơi đi, chúng ta ở tầng dưới là được." Nói xong, Đình tỷ đẩy tay của Trần Thiên Minh ra, sau đó cùng Tiết Phương đi xuống .
Trần Thiên Minh không thể làm gì khác hơn là tự mình đi ra, để cho bọn Lâm Quốc thay phiên trông, hắn liền đi ngủ.
"Đi lên, Trần Thiên Minh ". Trần Thiên Minh đang ở trong mơ cùng mười người mỹ nữ chơi đùa, mà đột nhiên bị người đá tỉnh rồi.
Trần Thiên Minh ngẩng đầu nhìn lên trên một cái, phát hiện Tiết Phương đang tức giận trừng mắt nhìn mình, con mắt nàng thật giống như một đôi đèn ***g lớn.
"Này, Tiết Phương, ngươi đừng tưởng rằng ỷ vào sư tỷ là có thể tùy tiện . . khi dễ ta." Trần Thiên Minh thấy đám Lâm Quốc ba người ở bên cạnh âm thầm cười trộm, không khỏi cố ý lớn tiếng nói. Mặc kệ như thế nào, chính mình muốn ở trước mặt huynh đệ của mình duy trì một chút tôn nghiêm của mình.
Lúc đám Lâm Quốc thấy Tiết Phương đi lên, bọn họ cũng là ngây người, thật không ngờ Tiết Phương lại có thể là một nữ nhân. Khi bọn hắn chứng kiến thấy Tiết Phương tức giận dùng chân kia của nàng đá Trần Thiên Minh, bọn họ đã nghĩ có thể là lão đại của mình chọc giận đại mỹ nữ người ta , bằng không bộ dạng của nàng cũng sẽ không xuất hiện muốn tìm Trần Thiên Minh tính sổ.
"Trần Thiên Minh, tôi hỏi anh, anh dựa vào cái gì bảo tôi chờ ở chỗ này, ban đêm không cho tôi tham gia hành động là sao?" Vẻ mặt Tiết Phương bây giờ hình như muốn đem Trần Thiên Minh ăn tươi vậy.
Úc, hóa ra là lão Đại không cho Tiết Phương đi tham gia hành động buổi tối hôm nay. Đám ba người Lâm Quốc âm thầm nghĩ.
"Cô không phải bị thương sao ? Cô đi chẳng những hoàn thành không được nhiệm vụ, có thể còn có thể toi mạng, đây là mọi người quan tâm tới cô mới không cho cô đi ." Trần Thiên Minh vốn là muốn nói mình, có thể tưởng tượng đến cái mặt lạnh lung của Tiết Phương khi nghe thế, không thể làm gì khác hơn là dùng tới từ “mọi người” thay cho một người. Mẹ kiếp, nếu ở thời cổ thì tốt rồi, cái gì “nam nữ thụ thụ bất thân”, nàng Tiết Phương bị mình sờ soạng, hẳn là phải theo chính mình mới đúng.
"Tôi không cần anh quan tâm." Tiết Phương đem mọi người đổi thành Trần Thiên Minh, nàng đã hỏi qua Đình tỷ, Đình tỷ nói hành động bây giờ tùy theo Trần Thiên Minh làm chủ, cho nên nàng mới xông lên muốn tìm Trần Thiên Minh tính sổ.
Úc, hóa ra là lão đại thích người ta, người ta không thích lão đại. Lâm Quốc ba người nhìn nhau thoáng qua, âm thầm nghĩ. Hiện tại ba người bọn họ giả vờ xem tình hình bên ngoài , mà cái lổ tai đều là dựng thẳng lên cẩn thận nghe, muốn nghe chuyện mèo chuột của lão Đại cùng Tiết Phương một chút.
Trần Thiên Minh chính sắc, nghiêm mặt nói: "Tiết Phương, không phải tôi không cho cô đi, mà là cô bị thương, nếu cô ngang ngược muốn đi theo mà nói, mọi người liền bị bị cô đồng thời liên lụy, cô ngẫm lại xem đi , nếu cô ngang ngược muốn đi để cho mọi người cùng chịu chết, vậy cô phải hãy đi!" Trần Thiên Minh cố ý nhìn Tiết Phương một cái.
Tiết Phương vừa nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, nàng cũng không dám ngang ngược muốn đi , nàng suy nghĩ một chút, Trần Thiên Minh nói cũng có lý, nội lực mình hiện tại chỉ mới khôi phục sáu thành, nếu đi theo có thể lại làm vướng chân bọn họ. Bất quá, Tiết Phương cũng không dễ dàng cúi đầu ở trước mặt Trần Thiên Minh như vậy.
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái nói: "Trần Thiên Minh, tôi nhớ kỹ lần này là anh không cho tôi đi, tôi sẽ nhớ kỹ, sau này tôi sẽ tính sổ với anh." Nói xong, nàng lại thở phì phì đi mất.
Trời ạ, không phải tôi lo lắng cho cô sao hả? Làm sao cô lại nói tôi như vậy , đem sổ sách tính ở trên đầu của tôi chứ? Trần Thiên Minh ở trong lòng thầm kêu .