Lúc đó trong đội một đội hình cảnh có vài cảnh sát đang đi đi lại lại làm việc. Nghe thấy tiếng hét chói tai hoảng sợ của Tiểu Ny, ai nấy đều giật mình. Thậm chí một cảnh sát còn đánh rơi cả tờ văn kiện đang cầm trên tay.
Tiểu Ny mở mắt phát hiện ra mình đang nằm mơ. Nàng cũng nhận ra mình đang ngồi trên một cái ghế dài, xung quanh có mấy người cảnh sát đang chăm chăm nhìn nàng. Bức tường đằng sau họ có treo một cái biển ghi là “Đội 1 hình cảnh”. Chẳng lẽ bây giờ mình đang ở Cục Công an sao? Lúc trước mình đang bị tên tứ đầu giở trò mà? Sao lại bị công an bắt giữ thế này?
Tiểu Ny hãi hùng lập tức kiểm tra lại quần áo của mình thì thấy quần áo vẫn còn trên người. Thân thể cũng thấy bình thường, có vẻ không bị làm sao hết. Không lẽ cảnh sát đã kịp cứu mình trước kia người kia kịp giở những hành động khi dễ mình sao?
Dương Quế Nguyệt đứng xa xa thấy Tiểu Ny tỉnh lại vội đi tới bên Tiểu Ny nói: “Cô nương, cô trúng phải mê hồn dược, may mà chúng ta kịp cứu cô về đây. Cô có còn nhớ ai là người đã hạ độc cô không?”
Tiểu Ny nghe xong biết được cảnh sát đã cứu mình nên cũng thấy yên lòng. “Cảnh sát tỷ tỷ, cảm ơn cô. Tôi có thể nhận ra bộ dạng tên đó nhưng tôi không biết hắn. Tôi vừa xuống xe khách, vào một quán ăn thì gặp hắn”, Tiểu Ny dần đem mọi chuyện đã xảy ra kể cho Dương Quế Nguyệt nghe.
Dương Quế Nguyệt nghe xong thì biết vụ án này thực sự khó phá, trừ phi Tiểu Ny gặp lại tên lưu manh kia, nếu không thì làm sao mà tìm được hắn. “Được rồi, giờ cô kể lại mọi chuyện cho đồng sự của tôi ghi chép lại, sau đó chúng tôi sẽ thả cô ra. Nhưng cô đến Thành phố M này làm gì vậy? Cô muốn tìm người sao?” Dương Quế Nguyệt nhìn bộ dạng của Tiểu Ny biết chắc nàng không phải người ở đây.
“Cảnh sát tỷ tỷ, đúng là tôi đến đây tìm người”, Tiểu Ny nói. Nàng nhìn Dương Quế Nguyệt trước mặt thì cảm thấy mình có thể tin tưởng được nên không muốn giấu diếm. Nàng ta là cảnh sát, vả lại mới vừa cứu mình xong.
“Ủa, vậy người cô muốn tìm đang ở đâu? Chúng tôi sẽ đưa cô sang đó?” Dương Quế Nguyệt nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt thấy rất có cảm tình. Nàng sợ rằng nếu để Tiểu Ny tự mình đi tìm sẽ lại gặp chuyện ngoài ý muốn nên muốn giúp nàng.
Tiểu Ny ngại ngùng lắc đầu nói: “tôi không biết Tiểu sư thúc của tôi đang ở đâu, chỉ biết anh ta đang sống ở Thành phố M này thôi. Vì thế nên lúc nãy tôi mới bị con người kia gạt. Hắn nói với tôi hắn biết Tiểu sư thúc của tôi nên tôi mới đi theo hắn. Sau đó hắn cho tôi uống một cốc nước và tôi cứ thế ngất đi thôi”. Nói tới đây cảm giác sợ hãi lại ùa đến trong Tiểu Ny. May mà cảnh sát kịp thời đến cứu mình, nếu không mình đã bị tên khốn đấy làm cho một phen nhục nhã rồi. Nếu mình gặp lại hắn, nhất định phải cho hắn một trận nên thân.
Nhưng đó là Tiểu Ny không biết ngoài tên tứ đầu đó còn có Chu Lực Quyền cũng từng muốn chiếm đoạt cô. Nếu không nhờ Dương Quế Nguyệt xuất hiện đúng lúc thì không biết cô sẽ gặp phải chuyện gì nữa. Ôi, ai bảo nàng xinh đẹp vậy làm chi, khiến người đời cứ nhìn thấy là phải nuốt nước bọt.
Dương Quế Nguyệt thầm nghĩ chuyện này sẽ khó khăn lắm đây. Thành phố M đông đúc nhường ấy, nếu không biết người cần tìm đang ở đâu thì đúng là ngang bằng mò kim đáy bể. Cô bèn nói với Tiểu Ny: “Cô nương, cô có biết để tìm được người quen ở Thành phố M này khó lắm không?”
“Có, tôi biết điều đó. Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi có việc rất gấp phải tìm Tiểu sư thúc ngay.”, Tiểu Ny lo lắng muốn phát khóc. Từ lúc nàng trốn ra ngoài đến giờ đã ba ngày rồi, sư phụ nàng và mọi người không biết còn sống hay đã chết. Nếu như không tìm được Tiểu sư thúc Trần Thiên Minh nhờ đi cứu bọn họ thì làm thế nào?
Dương Quế Nguyệt thấy Tiểu Ny đã rưng rưng muốn khóc thì vội vàng an ủi nàng: “Cô nương, cô đừng khóc. Cô có biết Tiểu sư thúc của cô tên gì không? Nếu biết tôi có thể đến phòng hộ tịch hỏi giúp cho cô?” Dương Quế Nguyệt sao có thể từ chối không giúp Tiểu Ny lúc này cơ chứ. Nàng biết Tiểu Ny là người tốt nên Tiểu sư thúc nàng chắc cũng sẽ vậy. Nàng có thể giúp hỏi thăm, hoặc cần nữa thì có thể nhờ các đơn vị liên quan tra thông tin giúp.
“Tôi biết tên Tiểu sư thúc”, Tiểu Ny như chợt thấy một tia hy vọng lóe sáng. “Tiểu sư thúc tôi tên là Trần Thiên Minh, đi cùng hắn còn có A Quốc, Ngạn Thanh”, Tiểu Ny vội vàng nói.
“Trần Thiên Minh?” Dương Quế Nguyệt thất kinh. Nàng ngạc nhiên vô cùng khi biết Trần Thiên Minh là Tiểu sư thúc của Tiểu Ny. Mặc dù Thành phố M này có không ít người trùng tên nhau nhưng Tiểu Ny đã nói hay đi cùng với Trần Thiên Minh còn có Lâm Quốc, Ngạn Thanh, vậy thì tuyệt đối không thể nào sai được. Đó chắc hẳn là cái tên Trần Thiên Minh lưu manh kia rồi.
Tiểu Ny gật đầu mà nói: “Đúng vậy, Tiểu sư thúc tôi tên Trần Thiên Minh. Cảnh sát tỷ tỷ, cô mau giúp tôi điều tra được không? Trên người tôi lúc này một đồng tiền cũng không có, nếu như lại không tìm được Tiểu sư thúc, tôi thật sự không biết phải làm gì nữa”. Nói tới đây Tiểu Ny bật khóc nức nở.
“Cô nương, cô đừng khóc. Tôi biết Tiểu sư thúc của cô”. Thấy Tiểu Ny khóc như vậy Dương Quế Nguyệt không biết phải làm sao nữa.
“Cái gì cơ Cảnh sát tỷ tỷ. Cô biết Tiểu sư thúc của tôi sao?” Tiểu Ny mừng khôn xiết. Cô không ngờ Dương Quế Nguyệt cũng biết Tiểu sư thúc của mình, nếu vậy thật thì tốt quá.
Dương Quế Nguyệt vỗ nhẹ vào vai Tiểu Ny nói: “Cô ngồi xuống chút đi, tôi đi tìm số điện thoại của Trần Thiên Minh”. Lần trước khi bảo vệ Tây Thi Kính, Dương Quế Nguyệt hình như có lưu số điện thoại của Trần Thiên Minh. Vì vậy nàng vội quay lại bàn làm việc của mình để tìm.
Một lát sau, Dương Quế Nguyệt đi tới chỗ Tiểu Ny nói: “Được rồi. Cô tên là gì nhỉ?”
“Tôi tên Tiểu Ny”, Tiểu Ny đáp.
Dương Quế Nguyệt cầm lấy điện thoại di động của mình gọi cho Trần Thiên Minh. “Trần Thiên Minh, có Tiểu sư điệt của anh tên là Tiểu Ny đang ở cảnh đội chờ anh. Anh mau đến đây một chút”.
“Sao cơ? Dương Quế Nguyệt, cô đang đùa tôi à? Sao Tiểu Ny lại ở chỗ các cô được?” Trần Thiên Minh nghĩ Dương Quế Nguyệt là người hay đùa, còn Tiểu Ny giờ này chắc đang ở Huyền Môn chứ sao lại ở cảnh đội Thành phố M được cơ chứ. Nhưng hắn nghĩ một chút thì thấy Dương Quế Nguyệt đâu có biết thân phận của Tiểu Ny đâu. Nên hắn vội nói với cô: “Dương Quế Nguyệt, cô cho tôi nói chuyện với Tiểu Ny”.
“Tiểu sư thúc, tôi là Tiểu Ny đây”, Tiểu Ny khóc mà nói.
Trần Thiên Minh nhận ra giọng nói của Tiểu Ny nên nghi ngờ trong hắn tan biến. “Tiểu Ny, cô đang ở đâu vậy? Không phải đang ở Huyền Môn sao? Cô đừng khóc. Chờ chút ta sẽ đến ngay”. Trần Thiên Minh lập tức cúp điện thoại, gọi Lâm Quốc với Ngạn Thanh lấy xe chạy thật nhanh đến chỗ cảnh đội.
“Tiểu sư thúc”, Tiểu Ny vừa nhìn thấy Trần Thiên Minh thì không cần giữ mình, chẳng cần biết “nam nữ thụ thụ bất thân” hay gì mà cứ chạy thẳng vào lòng Trần Thiên Minh mà khóc. Nàng muốn đem toàn bộ sự sợ hãi, buồn bã, lo sợ của mấy ngày qua mà khóc với Trần Thiên Minh.
“Đừng khóc, đừng khóc. Ta ở đây rồi, cô không phải sợ nữa”. Khuôn ngực đầy đặn của Tiểu Ny áp chặt vào người Trần Thiên Minh khiến hắn hưng phấn không thôi. Nếu không phải đang có bao nhiêu người ở chỗ này thì chắc chắn hắn đã đặt bàn tay mình lên chỗ vòng ba đầy đặn của Tiểu Ny rồi.
“Trần Thiên Minh, chuyện là thế này”, Dương Quế Nguyệt thấy Trần Thiên Minh tới, mà Tiểu Ny thì chỉ biết khóc chứ không nói nên lời thì nàng bèn đem chuyện của Tiểu Ny nói qua một lượt cho Trần Thiên Minh nghe. Nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến uy tín của hình cảnh đội nên nàng không có đem chuyện của Chu Lực Quyền muốn khi dễ Tiểu Ny nói ra.
“Cha nó chứ. Nếu ta mà tìm ra đứa nào muốn hại Tiểu Ny ta nhất định sẽ giết chết không tha”, Trần Thiên Minh nghe xong tức giận vung tay tung chưởng hướng vào phía góc tường. Nhưng hắn chỉ là tung chưởng cho nguôi giận nên không phát ra nhiều nội lực lắm, nếu không khéo bức tường đó không chịu nổi mà đổ sập.
Dương Quế Nguyệt âm thầm cảm thấy hài lòng với quyết định vừa rồi của mình. Nếu mình mà đem chuyện của Chu Lực Quyền nói ra thì khéo Trần Thiên Minh sẽ tới đội 2 giết người mất. “Trần Thiên Minh, đây là hình cảnh đội, anh đừng có làm xằng bậy”, Dương Quế Nguyệt trừng mắt nhìn Thiên Minh.
Trần Thiên Minh hôm nay thấy Dương Quế Nguyệt có công cứu Tiểu Ny nên không cùng nàng đấu võ mồm nữa. Hắn ngại ngùng mà nói: “xấu hổ quá. Tôi vừa rồi bực cái tên hỗn đản lừa Tiểu Ny quá không nhịn được”.
“Tiểu sư thúc, tôi có chuyện khẩn muốn nói với anh”, Tiểu Ny sau khi khóc lóc một hồi thì đã bình tĩnh trở lại. Nàng chợt nhận ra trong phòng nhiều người như vậy mà mình lại ào tới lòng của Trần Thiên Minh thì không khỏi cảm thấy mặt đỏ lên.
“Chúng ta sẽ nói chuyện trên đường về. Đi nào”, Trần Thiên Minh quay sang Tiểu Ny bí mật nháy mắt. Dù sao đây cũng là chỗ hình cảnh đội, mà Tiểu Ny trước giờ chưa từng rời khỏi cửa Huyền môn. Giờ nàng đến đây chắc chắn Huyền môn có chuyện rồi. Trên đường đến đây Trần Thiên Minh cũng đã gọi điện cho Chung Hướng Lượng và biết hắn cũng đang lo lắng như vậy.
Dương Quế Nguyệt thấy Trần Thiên Minh ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nói thì bực bội mà nói: “Trần Thiên Minh, anh cứ vậy mà đi sao? Tiểu Ny là do tôi cứu đó”.
“Vậy cô muốn tôi cảm ơn cô như thế nào đây?” Trần Thiên Minh cũng biết người cứu Tiểu Ny là Dương Quế Nguyệt, nhưng hắn muốn nghe cô nói xem hắn nên cảm ơn cô thế nào. Cùng lắm là lấy chính bản thân mình ra báo đáp, Trần Thiên Minh dâm đãng mà nhìn Dương Quế Nguyệt. Mặc dù đang mặc cảnh phục nhưng hắn vẫn nhận thấy Dương Quế Nguyệt có khuôn ngực cao vút đầy đặn mà người phụ nữ nào cũng ao ước có được. Tại hình đội, nàng được coi là tuyệt sắc giai nhân. Nếu mình phải một lần thỏa mãn nàng thì cũng nên cố một chút. Nhưng không biết Dương Quế Nguyệt sẽ chọn lúc nào đây? Tốt nhất đừng phải bây giờ vì mình còn phải đưa Tiểu Ny về. Nếu nàng ta nói tối nay thì chắc mình cũng cân nhắc được.
“Ít ra anh cũng nên cảm ơn tôi một tiếng, rồi sau đó mời tôi ăn bữa cơm”, Dương Quế Nguyệt nhìn ánh mắt lóe lên của Trần Thiên Minh thì đoán chừng hắn đang có suy nghĩ đen tối gì đó. Nhưng sao mà hắn lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó được nhỉ?
“Được rồi, vậy cô cứ chọn ra một ngày nào đó đi, tôi sẽ mời cô đi ăn cơm”, Trần Thiên Minh khẽ cắn môi nói. Hắn ước chừng với mức chi phí ở Thành phố M này thì một bữa ăn bình thường chắc không quá mười vạn đồng. Chỉ cần Tiểu Ny không gặp chuyện bất trắc thì bỏ ra mười vạn cũng đáng.
“Anh hứa rồi nhé Trần Thiên Minh, lúc đó thì đừng có mà keo kiệt đấy”, Dương Quế Nguyệt vừa cười vừa nói. Mặc dù nụ cười của Dương Quế Nguyệt nhìn mê hồn nhưng Trần Thiên Minh cảm thấy nụ cười đó có ẩn chứa điều gì đó.
Trần Thiên Minh gật đầu nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Chọn được ngày thì cô cứ gọi điện cho tôi”, nói xong, Trần Thiên Minh dẫn theo Tiểu Ny đi ra khỏi cảnh đội.
“Tiểu sư thúc, Trí Thâm sư bá cấu kết với Ma Môn làm phản. Tôi nghe hắn nói hắn đã phế bỏ võ công của chưởng môn sư bá, khống chế các đệ tử khác, sư phụ tôi bây giờ cũng không biết sống hay chết nữa”. Lên xe rồi, Tiểu Ny vội vàng đem chuyện của Huyền Môn nói cho Trần Thiên Minh nghe. Nàng vừa kể vừa khóc. Nàng chạy rồi thì sư phụ Trí Tĩnh phải đối mặt cả với Trí Thâm lẫn Vân Ma. Người chắc chắn không phải là đối thủ của bọn chúng, không biết chuyện gì đã xảy ra nữa.
“Tiểu Ny, đừng sợ. Chung Hướng Lượng sư huynh cũng đã đoán rằng Huyền môn xảy ra chuyện nên giờ đang ở tửu điếm chờ ngươi. Lúc nữa ngươi cứ đem chuyện của Huyền môn nói cho sư huynh nghe. Hắn sẽ quyết định xem chúng ta nên làm gì lúc này”, Trần Thiên Minh kéo bả vai Tiểu Ny để nàng tựa vào lòng mình. Tiểu Ny thấy ghế sau chỉ có mình cùng Trần Thiên Minh, mà mấy ngày rồi nàng đã chịu bao vất vả sợ hãi nên giờ thấy Trần Thiên Minh thật như thấy được chỗ dựa vững chắc. Nàng bèn để mình tựa hắn vào lòng Trần Thiên Minh, cảm thấy vô cùng ấm áp và an toàn.
Ôi, sao khi Huyền Môn có chuyện Tiểu Ny mới làm vậy với ta cơ chứ? Trần Thiên Minh thầm than thở trong lòng. Nếu bây giờ không phải Huyền môn đang có chuyện gấp thì hắn muốn từ từ cảm nhận Tiểu Ny. Còn Tiểu Ny, lúc này nàng chỉ có một cảm giác an toàn trong lòng Trần Thiên Minh, nàng đâu có biết trong đầu hắn lại lắm ý nghĩ xấu xa thế.
Lâm Quốc nhanh chóng dừng xe ở bãi đỗ của một tửu điếm. Trần Thiên Minh cùng mọi người lập tức đi vào một gian khách phòng, ở đó Chung Hướng Lượng với Tiểu Hạ đã chờ sẵn.