“Đúng, người đẹp, nàng không biết ư? Gã đàn ông trước mặt nàng chuyên đi tán tỉnh phụ nữa, nàng không biết chứ hắn có hàng tá phụ nữ đấy” Diệp Đại Vĩ thấy Phạm Văn Đình chăm chú nghe hắn nói, nên hắn tiếp tục thêm giấm, thêm mỡ làm cho Trần Thiên Minh đêm nay không thể ôm ấp mỹ nữ được.
“Ô, Thiên Minh, em cũng rất lợi hại đấy, đã chiếm được nhiều mỹ nữ như vậy” Phạm Văn đình cười cười vỗ vào bả vai Trần Thiên Minh.
“Mỹ nữ, nàng không tức giận sao?” Diệp Đại Vĩ chưng hửng, đây không phải là tình huống hắn muốn thấy. Hăn muốn Phạm Văn Đình tức giận, đánh mắng Trần Thiên Minh sau đó phủi tay bỏ đi, nhưng bây giờ Phạm Văn Đình chẳng những không tức giận mà nàng còn cười nói với hắn. Đây là thói đời gì vậy?
“Tôi tức giận để làm gì? Hắn có bao nhiêu phụ nữ thì có liên quan gì đến tôi?” Phạm Văn Đình cười nói rồi nàng liếc mắt nhìn Diệp Đại Vĩ và di vào trong phòng.
Trần Thiên Minh cũng lạnh lùng liếc nhìn Diệp Đại Vĩ rồi nói với hắn: “Diệp bát đản, ngươi thất vọng rồi”.
“Ngươi, ngươi mắng ai?” Diệp Đại Vĩ tức giận nắm tay muốn đánh Trần Thiên Minh nhưng hắn nghĩ đến võ công của Trần Thiên Minh, mười tám người còn không phải là đối thủ của hắn, mình hắn thì chỉ như trứng chọi đá.
“Ta mắng ngươi đấy, ngươi có bản lãnh thì đánh ta đi, nếu ngươi không dám đánh ta ngươi không phải là đàn ông. Ồ ngượng quá, ta quên mất, ngươi không phải là đàn ông, ngươi vốn dĩ là thái giám, ha, ha” Trần Thiên Minh cười khinh miệt Diệp Đại Vĩ. Hắn không sợ Diệp Đại Vĩ động thủ cùng hắn. Nếu thế hắn sẽ lấy cớ tự vệ để đánh cho hắn một trận no đòn để giải phóng cơn tức giận trong lòng hắn.
“Ngươi, ngươi” Diệp Đại Vĩ chỉ vào mặt Trần Thiên Minh tức giận không nói nên lời.
Bây giờ Trần Thiên Minh càng lúc càng mạnh mẽ hơn so với hắn, hắn cũng không dám coi thường, hành động lỗ mãng.
“Ta làm sao? Diệp bát đản, ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi dám động tới ta hoặc gây phiền toái cho công việc của ta. Ngươi sẽ gặp rắc rối đấy. Ngươi đã từng bị kiểm tra, đúng không? Ngươi phải cẩn thân đấy, ha, ha” Trần Thiên Minh nói xong phá lên cười.
“Làm sao ngươi biết?” Diệp Đại Vĩ hoài nghi nhìn Trần Thiên Minh.
“Có câu nói muốn để người khác không biết trừ phi mình đừng làm. Ta sao lại không biết chứ?”
“Trần Thiên Minh, có phải ngươi giở trò quỷ sau lưng ta?” Diệp Đại Vĩ chắc chắn Trần Thiên Minh đã đứng sau chuyện của hắn. Trần Thiên Minh bây giờ là một trong số kẻ thù của hắn, hơn nữa lại mới kết oán với hắn.
“Đấy chỉ là suy đoán của ngươi, Diệp Đại Vĩ, ta nói cho ngươi biết thế giới này có nhân quả báo ứng. Ngươi trước kia làm chuyện xấu xa, bây giờ ông trời trừng phạt ngươi. Ngươi phải cẩn thận, ngươi bây giờ giống như người mệnh yểu” Trần Thiên Minh lạnh lùng nhìn Diệp Đại Vĩ rồi hắn đóng sầm cánh cửa phòng hát lại.
“Trần Thiên Minh, ngươi đừng vội đắc ý, sớm muộn có ngày ta cũng lấy mạng của ngươi” Diệp Đại Vĩ đứng trước cửa phòng hát nói vọng vào.
“Thiên Minh, em sao mà giờ mới vào làm chị đợi em lâu chết đi được” Phạm Văn Đình giận rỗi nói với Trần Thiên Minh, giọng nói yêu kiều, dáng điệu hờn rỗi của nàng làm cho Trần Thiên Minh thấy lòng rạo rực.
“Đúng vậy không? Chị Đình, sao chị vội thế? Chị vôi vì cái gì vậy? Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn xuống phía dưới của Phạm Văn Đình , đặc biệt hai bắp đùi trắng muốt của nàng. Hắn chỉ muốn kéo váy của nàng lên để được thưởng thức một phen.
“Thiên Minh, em thật xấu, dám ăn đậu hủ của chị” Phạm Văn Đình dù nói thế nhưng nàng vẫn ưỡn bộ ngực đầy đặn của nàng hướng tới Trần Thiên Minh làm cho hai mắt Trần Thiên Minh sáng ngời, hắn chẳng những muốn ăn đậu hũ của nàng mà hắn còn muốn ăn những cái khác của nàng.
“Chị Đình, đừng trách em, ai bảo chị xinh đẹp, hấp dẫn đến thế, nếu người đàn ông nào thấy chị mà không động tâm thì người đó không phải là đàn ông” Trần Thiên Minh vừa nói hắn vừa đi đến ngồi xuống bên cạnh Phạm Văn Đình, ngửi thấy hương thơm tỏa ra từ người Phạm Văn Đình hắn thấy cực kỳ thoải mái.
Hắn dặc biệt nhìn vào khe hở ở cổ áo của Phạm Văn Đình, một khe hở sâu hun hút hiện ra trước mắt hắn, đặc biệt còn có hai nửa quả núi của nàng. Lúc này hắn chỉ muốn chạm vào đó, được hưởng thụ cảm giác sảng khoái tột cùng từ hai quả núi nhỏ của Phạm Văn Đình.
“Nào, chúng ta hát thôi” Phạm Văn Đình vừa nói vừa cầm remote control chọn bài hát: ”Thiên Minh, lần trước nghe em hát rất hay, nào hát cùng chị nhé” Phạm Văn Đình cười nói với Trần Thiên Minh.
“Chị Đình, chị đề cao em quá” Trần Thiên Minh khiêm nhường nói, kỳ thật hắn không thích ca hát,mặc dù hắn hát khá hay. Trước kia khi còn học đại học, mỗi lần đi hát karaoke đều có các nữ sinh viên đồng học đi cùng. Xem hôm nay hắn có nhân cơ hội thể hiện được bản tính sắc lang của mình hay không.
Lát sau, nhân viên phục vụ mang vào một ít rượu. Ở đây giá rượu là thấp nhất. Nếu ăn uống thêm cái gì nữa thì chi phí rất đắt đỏ. Trần Thiên Minh không muốn tiêu phí quá nhiều tiền vào tức ăn và rượu. Hắn tuỵệt đối không muốn làm lợi cho tên bát đản Diệp Đại Vĩ.
Xem ra tên Diệp Đại Vĩ này đã tìm được một nơi chống lưng rất mạnh mẽ nếu không hắn hoàn toàn không có khả năng thoát khỏi chuyện đó nhanh như thế hơn nữa còn khai trương trở lại. Diệp Đại Vĩ này cũng là người không đơn giản. Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
“Thiên Minh, chúng ta cùng hát bài:Vợ chồng vui vẻ bên nhau” Phạm Văn Đình thấy trên màn hình hiện lên đầu đề của bài hát nàng cao hứng nói với Trần Thiên Minh, nàng còn cầm một cái microphone đưa cho Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh thấy Phạm Văn Đình đứng lên hắn cũng vội đứng lên bởi vì ngồi hát không thể phát huy tốt nhất khả năng ca hát của hắn, hơn nữa Phạm Văn Đình rất thích bài hát này, sao hắn lại không thể hiện một chút khả năng chứ?
“Trên cành cây cao có hai con chim hót” Thanh âm mềm mại của Phạm Văn Đình vang lên làm cho Trần Thiên Minh có cảm giác như nàng chính là vợ hắn, muốn vui vẻ cùng hắn, cả hai sau đó cùng ngã xuống giường cùng “ yêu nhau” thắm thiết.
Trần Thiên Minh càng hát càng hưng phấn, tay hắn không tự chủ được cầm lấy tay của Phạm Văn Đình. Phạm Văn Đình khẽ giãy dụa rồi để yên trong tay hắn tùy ý để Trần Thiên Minh nắm. Trần Thiên Minh thấy Phạm Văn Đình không cự tuyệt, hắn vừa hát vừa nhẹ nhàng vuốt cánh tay nhỏ bé mềm mại của nàng. Một cảm giác thoải mái dâng lên trong người hắn. Hắn chỉ muốn được ôm Phạm Văn Đình vào ***g ngực của mình.
Vợ chồng vui vẻ bên nhau, thế có ích lợi gì? Đương nhiên cả hai phải cùng nhau có những hoạt động làm cho thân thể sảng khoái đáp ứng nhu cầu của hai người làm cho hai người càng hòa thuận hơn, thực sự là nhất cử lưỡng tiện. Trần Thiên Minh nảy ra ý xấu rồi hắn buông tay ra, nhẹ nhàng ôm eo của Phạm Văn Đình. Phạm Văn Đình đang say sưa hát cùng Trần Thiên Minh nên nàng không phát hiện ra hắn đã ôm eo nàng.
Lúc này đây, Trần Thiên Minh rất cao hứng, hắn ôm eo Phạm Văn Đình, vui vẻ hát, hắn có cảm giác bây giờ hắn mới được như là vựo chồng vui vẻ bên nhau. Nếu không ôm một người đẹp, thì sao có thể song ca được?
Bài hát đã hết nhưng Trần Thiên Minh vẫn hưng phấn ôm eo Phạm văn Đình không muốn bỏ ra.
“Thiên Minh, bài hát kết thúc rồi” Phạm Văn Đình nhẹ nhàng đẩy vào ngực Trần Thiên Minh, nàng khẽ nói.
“Ồ, bài hát hết rồi” Trần Thiên Minh lắc đầu nói, hắn lưu luyến không nỡ buông eo của Phạm Văn Đình ra. Cảm giác tuyệt vời như vậy hắn sao có thể dễ dàng buông tha chứ?
“Thiên Minh, em không thành thật, em ôm chị lâu như vậy sao vẫn chưa bỏ ra? Em còn muốn làm gì nữa?” Phạm Văn Đình duyên dáng nhìn Trần Thiên Minh càng làm cho hắn thấy cả người ngứa ngáy. Nàng bảo Trần Thiên Minh buông nàng ra nhưng dáng vẻ nàng lại ngầm như bảo hắn cứ tiếp tục.
Trần Thiên Minh nhìn vẻ mặt kiều diễm của Phạm Văn Đình, hắn sao có thể buông tay được đây? Hắn nuốt nước miếng cười: ”Chị Đình, chị đẹp như vậy, em sao có thể buông ta được?”
“Chị đẹp? Chị sao có thể so sánh với Hà Đào được! Ông chủ kia vừa nói em thường xuyên cùng Hà Đào đến đây. Chị chỉ là một mụ già sao có thể so với mỹ nữ Hà Đào của em chứ?” Giọng nói của Phạm Văn Đình có chút cay đắng, nói xong nàng u oán nhìn Trần Thiên Minh.
“Ai nói chị Đình của em già, em sẽ đánh người đó“ Trần Thiên Minh vội bỏ microphone xuống bên cạnh, hắn vỗ ngực nói.
“Kìa, Thiên Minh, chị Đình là người của em khi nào, chị đã có chồng rồi” Phạm Văn Đình hờn rỗi nhìn Trần Thiên Minh rồi nàng cười nói với hắn.
“Chồng chị thì mặc chồng chị. Không phải bây giờ chúng ta đang song ca bài: Vợ chồng vui vẻ bên nhau sao? Cho nên có thể nói ít nhiều chúng ta cũng có duyên vợ chồng chứ” Trần Thiên Minh vừa nói vừa vuốt ve vòng eo của Phạm Văn Đình, một cảm giác nhu nhuyễn làm cho hắn thật sự thấy sảng khoái.
‘Ừ, Bình Minh, em bỏ tay ra, chị ngứa” Phạm Văn Đình bị Trần Thiên Minh sờ vuốt một lúc, nàng cũng vất microphone xuống bên cạnh sau đó nàng giơ nắm đấm nhỏ bé khẽ đánh vào ngực Trần Thiên Minh.
“Ngứa, chị ngứa chỗ nào? Em gãi ngứa cho chị” Trần Thiên Minh giật mình. Hắn nhìn bộ ngực đầy đặn của nàng, hưng phấn nói.
“Cái này đều do em. Chị sợ nhất là ngứa, em lại cứ ôm thắt lưng của chị” Phạm Văn Đình xoay người nhìn Trần Thiên Minh sau đó nàng khẽ đấm vào ngực hắn.
“Được, chị Đình, chị dám đánh em. Em không khách khí nữa, em sẽ trả thù” Trần Thiên Minh nghe Phạm Văn Đình nói nàng sợ nhất là ngứa, hắn tiếp tục vuốt ve thắt lưng của nàng.
“Thiên Minh, không nên, hì, hì, ngứa, chị không được rồi, hì hì” Phạm Văn Đình bị Trần Thiên Minh tiếp tục gãi ngứa ở chỗ dây lưng, nàng không nhịn được phá lên cười rồi nàng không tự chủ được ngã nhào vào lòng Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh cũng không bỏ qua cơ hội. Hắn kéo Phạm Văn Đình cùng ngã xuống ghế sa lon, hắn ôm chặt nàng, tay hắn nhẹ nhàng vuốt lưng nàng làm cho hắn thấy hưng phấn mà địa phương phía dưới của hắn cũng bắt đầu hưng phấn trở lại.
Xem ra hắn đắc thủ rất nhanh, Trần Thiên Minh cao hứng nghĩ tới Phạm Văn Đình đang nằm trong lòng hắn, nàng không phản kháng mà cũng không hoan nghênh hắn, nàng chỉ rúc người vào trong lòng hắn, ôm chặt hắn. Hắn chỉ cần tiếp tục vuốt ve, âu yếm Phạm Văn Đình, chắc chắn nàng sẽ……
“Binh” Một tiếng động vang lên, cánh cửa bị ai đó đẩy ra.