Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị Tiết Phương làm như vậy, Trần Thiên Minh không khỏi âm thầm rên rỉ, cái phía dưới kia lại có phản ứng . Nàng Tiết Phương làm cái quỷ gì a, chẳng lẻ là muốn giúp mình thay quần áo? Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh cúi đầu hôn Tiết Phương một cái, sau đó ôm nàng.


Thân thể bị Trần Thiên Minh ôm một cái, Tiết Phương tức giận, dùng sức đẩy Trần Thiên Minh ra, tiếp theo cắn vào cánh tay hắn một cái.


"Ôi chao, em làm gì vậy?" Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói. Hắn thật không ngờ Tiết Phương lại có thể làm như vậy đối với mình, vừa rồi nàng không phải giúp mình lau phía dưới sao ?


"Trần Thiên Minh, tôi muốn anh hiểu rõ, chúng ta là không có quan hệ gì.", Tiết Phương lạnh lùng nói, bây giờ nàng đã lại khôi phục vẻ lạnh như băng trước kia.


Trần Thiên Minh không giải thích được, khó hiểu nói: "Thế vừa rồi sao em lại làm như vậy?" Vừa rồi rõ ràng nàng dùng khăn tay nhỏ bé kia lau phía dưới của mình, động tác dịu dàng có thể nói là nhất lưu trên thế giới.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Phương không khỏi đỏ lên, mắng: "Vừa rồi là đem máu của tôi lau đi, chỉ có lưu manh như anh mới có thể suy nghĩ miên man như vậy."


Trần Thiên Minh toát mồ hôi, không nghĩ ra Tiết Phương lại như vậy, chính mình còn tưởng rằng nàng thương yêu mình đây, hóa ra là nàng lau máu lần đầu tiên của chính mình .


"Tiểu Phương, Thiên Minh, các em đừng ầm ĩ nữa, thời gian sắp đến bốn giờ, nếu chúng ta không đi ra ngoài, bọn họ ở bên ngoài lại sốt ruột." Đình tỷ thấy đôi oan gia lại muốn cãi nhau, không khỏi khuyên bọn hắn.


Vì vậy, Trần Thiên Minh vội vàng mặc quần áo vào, sau đó cùng mọi người đi ra ngoài.


"Lão Đại, rốt cục anh đi ra ." Lâm Quốc thấy Trần Thiên Minh đi ra thì cao hứng nói.


"Ngại quá, luyện công luyện hơi lâu." Trần Thiên Minh ngại ngùng, xấu hổ nói. Hắn cũng thật không ngờ mình luyện một lần liền luyện vài giờ, bất quá cũng đáng , nội lực bây giờ của hắn ít nhất là gấp hai lúc trước.


Bởi vì chân khí âm nhu trong cơ thể Trần Thiên Minh bắt đầu cân đối với dương cương, cho nên nội lực trong cơ thể hắn sinh ra biến hóa rất lớn, để cho nội lực của hắn không ngừng mà biến thành mạnh mẽ hơn. Vả lại, bây giờ hắn đang ở dưới hầm, địa khí cùng khí trời đặc biệt mạnh mẽ, cho nên mới xuất hiện tình huống toàn thân hắn bị chân khí . Cũng may lúc ấy Trần Thiên Minh đem chân khí hút vào trong cơ thể tiêu hóa, nếu không, trong c hầm sẽ bị nội lực của hắn làm nổ tung, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.


Bất quá, cũng may cơ thể hắn đã trải qua tám đạo chân khí rèn luyện, cho nên có thể tiêu hóa chân khí khá nhanh. Bất quá Trần Thiên Minh cũng là bởi vì như thế nên nội lực mới có thể mạnh lên nhiều như vậy.


"Thiên Minh, anh làm em sợ muốn chết." Ái Liên thấy Tiết Phương nhìn mình chằm chằm, không dám nhào tới trong lòng Trần Thiên Minh.


Trần Thiên Minh cười cười nói: "Anh không sao, em không nên lo lắng. Ái Liên, em đem bản đồ cầm đến đây chưa?"


Ái Liên lắc đầu nói: "Em chính là bản đồ, tất cả nơi này em đều quen thuộc, em đi với các anh là được ."


"Không được, như vậy quá nguy hiểm , nếu em bị bại lộ thì em sẽ rất nguy hiểm." Trần Thiên Minh nói với Ái Liên.


"Em không sợ, mạng của em là anh cứu, nếu anh chết, em cũng là chết theo anh. Z quốc các anh không phải có cái gì mà Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài sao ? Em chính là muốn học theo bọn họ." Ái Liên kiên định nói.


Trần Thiên Minh nói: "Ái Liên, ông nội em biết không, sao cho em đi được?."


"Ông nội của em đã biết rồi, ông cũng đồng ý cho em đi. Em yêu anh, em không thể nhìn người em yêu đi chết ." Ái Liên hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Đình tỷ cùng Tiết Phương, nàng chỉ là thâm tình nhìn Trần Thiên Minh. Từ ngày Trần Thiên Minh giống siêu nhân cứu mình, tiếp theo lại giống siêu nhân ôm mình bay lượn ở không trung, nàng biết mình đã yêu thật sâu nam nhân với mình chỉ là bèo nước gặp nhau này.


Nàng là một cô gái có dũng khí dám yêu dám làm , trong lúc nàng cầm bản đồ xuống , nàng muốn cùng Trần Thiên Minh đồng sanh cộng tử. Vì vậy, bây giờ nàng lừa gạt Trần Thiên Minh nói ông nội đã đồng ý, không có bản đồ. Vì Trần Thiên Minh, cái gì nàng cũng không cần.


"Ái Liên tiểu thư, nếu chúng ta thêm cô nữa, chúng ta căn bản không có cơ hội chạy trốn." Đình tỷ thấy Ái Liên cố chấp như thế, không thể làm gì khác hơn là khuyên nàng.


"Thiên Minh, để cho em đi cùng các anh có được hay không?" Ái Liên ưu thương nhìn Trần Thiên Minh."Nếu không thể cùng người mình yêu ở cùng một chỗ, không bằng em bây giờ chết đi."


Mọi người cũng là không ngờ một cô gái Phiên Quốc lại thích Trần Thiên Minh như thế, lại cố chấp với tình yêu như thế.


Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Ái Liên nói: "Em sẽ không hối hận?"


"Không hối hận, em có thể vì anh mà làm bất cứ chuyện gì." Ái Liên gật đầu nói. Ánh mắt của nàng có vẻ cuồng nhiệt khác với người khác như vậy, Trần Thiên Minh biết rõ, đây là biểu hiện yêu đối với chính mình.


"Được, Ái Liên, bắt đầu từ bây giờ, em sẽ là người của anh, chết là người của Trần Thiên Minh , sống cũng cũng là người của Trần Thiên Minh này. Bất quá, đầu tiên nói rõ, anh có rất nhiều đàn bà." Trần Thiên Minh nói.


Ái Liên nhìn Đình tỷ cùng Tiết Phương một cái nói: "Ta không quan tâm, chỉ để ý là anh có yêu thương em hay không."


"Được, như vậy đã quyết định rồi, em theo chúng ta đi thôi!" Trần Thiên Minh nói.


"Thiên Minh, như vậy chúng ta còn có thể trốn chạy được ra ngoài sao ?" Đình tỷ ở phía sau Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói. Mọi người mang theo Lạp Đạt đã có khó khăn, nhưng bây giờ thêm Ái Liên, làm sao có thể thoát được ?


Trần Thiên Minh cười cười nói: "Nếu là ngày hôm qua, em là một điểm nắm chắc cũng không có, nhưng bây giờ em có năm thành nắm chắc, bởi vì em đã thay đổi chiến thuật, mang theo Ái Liên quen thuộc địa hình dẫn chúng ta đi, chúng ta áp dụng thủ đoạn lén lút mà đem bọn họ giết."


"Võ công em bây giờ có thể làm được sao?" Đình tỷ mặc dù biết rằng võ công của Trần Thiên Minh tăng lên rất nhiều, nhưng nâng cao đến bao nhiêu thì nàng không biết .


"Hẳn là có thể, bởi vì chúng ta có một Ái Liên ở bên người, có nàng dẫn chúng ta, chúng ta có thể len lén đi ra ngoài, mà không phải thoáng cái lao ra chính diện." Trần Thiên Minh nói."Đình tỷ, thời gian rất gấp, chúng ta lập tức xuất phát, Tiểu Tô em mang theo Lạp Đạt, Đình tỷ mang theo Ái Liên. Tôi ở phía sau cản hậu."


"Hảo ", Đình tỷ gật đầu, dù sao lần phá vòng vây này tùy theo Trần Thiên Minh dẫn đội, tất cả nghe hắn.


Thừa dịp trời còn chưa sáng, Ái Liên mang theo mọi người lén ra bên ngoài đi tới. Bởi vì nàng quen thuộc địa hình, nương theo góc khuất che dấu, chỉ sau chốc lát, bọn họ đã né qua được quân cảnh tuần tra ở bốn phía, chậm rãi đi tới biên giới của trấn . Bởi vì nha của Ái Liên ở ngay mép biên giới của trấn , Trần Thiên Minh sợ động thủ sẽ liên lụy đến nhà Ái Liên, cho nên bọn họ hướng tới bên kia mới phá vòng vây.


Bây giờ, đám bọn họ rốt cục hiểu được tại sao Trần Thiên Minh lại dẫn theo Ái Liên, bởi vì có nàng dẫn đường, làm cho bọn họ đi đến bây giờ vẫn chưa có bị phát hiện.


"Thiên Minh, lướt qua con đường kia là xem như ra khỏi trấn chúng ta, đi lên tiếp theo hướng lên trên chính là trên núi , chỉ cần lên đến trên núi, em có thể mang theo các anh đi ra ngoài." Ái Liên ở bên cạnh Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói, vì quý trọng thời gian cuối cùng của chính mình, khi Ái Liên nói hết câu, lén hôn Trần Thiên Minh một cái.


Trần Thiên Minh ngượng ngùng sờ lên chỗ mặt mình bị hôn một cái, cũng may bây giờ là một mảnh đen kịt, nếu không bị Tiết Phương bên cạnh phát hiện ra mà nói, nàng lại muốn phát điên mất .


"Ái Liên, bây giờ em vừa đi vừa nhỏ giọng kêu cứu mạng, giả dạng làm bộ dạng người bị thương ." Trần Thiên Minh nhìn bụi cỏ đối diện, mặc dù không nghe được bên trong có cái tiếng động gì, nhưng cao thủ ẩn núp ở nơi đó là không nghe được . Vả lại chỗ kia cách nơi này cũng có một đoạn đường.


Ái Liên gật đầu, sau đó chậm rãi đứng lên, một bên từ từ chạy vừa nhỏ giọng nói: "Cứu mạng , bên kia có ngoại nhân." Ái Liên nói rồi chỉ vào bên trong trấn. Bây giờ Ái Liên tóc rối bù, giống như bị người quấy nhiễu.


Lúc này, từ trong bụi cỏ lập tức nhảy ra hơn hai mươi người của đội hành động, sau khi bọn họ tiếp nhận mệnh lệnh liền ẩn nấp ở chỗ này. Ngay khi bọn họ cảm thấy sắp tới hừng đông mà không có việc gì phát sinh, không nghĩ tới phía trước lại chạy tới một cô gái Phiên Quốc, từ trong lời của nàng bọn họ có thể nghe được người họ muốn truy bắt ở phía trước.


Vì vậy, bọn họ lập tức nhảy ra khỏi bụi cỏ muốn hỏi cho rõ ràng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Trần Thiên Minh liền bắt đầu hành động . Chỉ thấy hắn như một con đại bằng vượt lên hướng đám người đội hành động bay tới, mấy người đội hành động kia chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái, Trần Thiên Minh đã bay đến trước mặt bọn họ.


Võ công của Trần Thiên Minh bây giờ so với ngày hôm qua còn mạnh hơn gấp đôi, tám đạo chân khí trong cơ thể hắn đồng thời phát ra, khi đám người đội hành động phía trước kia phát hiện ra Trần Thiên Minh đến trước mặt bọn họ thì đáng tiếc đã đã muộn, chân khí của Trần Thiên Minh đã đánh tới, "Ba" tám tiếng động vang lên, tám người đội viên đội hành động bị Trần Thiên Minh đánh gục tại chỗ .


Mười đọi viên đội hành động phía sau khinh thường một chút , bọn họ chỉ là thấy một mình Trần Thiên Minh bay ra đến, khi bọn họ nghĩ mọi người mỗi người một quyền là có thể đem Trần Thiên Minh đánh thành thịt vụn, mà thật không ngờ tám người đội viên của mình đã bị Trần Thiên Minh giết chết .


"Nhanh chóng phát tín hiệu, bọn họ ở chỗ này." Mọt người trong đội hành động lớn tiếng kêu lên. Bọn họ không ngờ một mình Trần Thiên Minh lại có có dũng khí lại đây, vì vậy, có một đội viên phụ trách gởi phát tín hiệu đem tín hiệu đánh lên trời.


Hai người Tiết Phương cùng Lâm Quốc cũng là lập tức chạy tới, Tiết Phương đánh ra Vô Ảnh Phi Đao của bản thân, Lâm Quốc cũng dùng nội lực lập tức đánh qua. Chỉ là trong chớp mắt, bọn Tiết Phương đã hạ gục ba người đội viên trong đội hành động của Phiên Quốc.


Trần Thiên Minh cũng là nghiêm túc, ngay sau khi giết chết tám người của đội hành động, hắn lại lập tức hướng đám người phía sau đánh tới, chân khí sắc bén kia lại theo hắn bay nhanh lập tức đánh về địch nhân phía trước mặt.


Dưới sự công kích của tám đạo chân khí của hắn, đám đội viên đội hành động phía trước mặc dù liều mạng phản kháng, nhưng cũng không chịu được hai chiêu đã bị Trần Thiên Minh đánh chết.


"Mọi người chạy mau, địch nhân sẽ rất nhanh tới đây ." Trần Thiên Minh hét lớn. Hắn cũng là thấy phía trước cùng phía sau đều có người đang cầm đèn pin chạy về phía bên này, còn có một ít đèn pha ô tô hướng nơi này quét tới , vả lại hắn còn nghe được tiếng phi cơ cất cánh .


Trần Thiên Minh xung trận tiên phong, hướng lên phía trên phóng đi, bởi vì hắn thấy phía trước còn có một ít quân cảnh cầm súng ở hướng bọn họ bắn tới, mấy viên đạn kia thật giống như tuyết bay đầy trời hướng hắn bay tới. Nếu là ngày hôm qua, Trần Thiên Minh còn có thể nghĩ có phải nằm xuống thoáng tránh đạn hay không, nhưng bây giờ hắn không cần.


Bởi vì ở trong mắt của hắn, mấy viên đạn này thật giống như dùng máy quay chậm giống nhau, chậm rãi bay về phía hắn, hắn hít mạnh một hơi đem thân thể của chính mình nhảy lên cao, chỉ thấy hắn thật giống như dùng không gian thuân di vọt lên, thoáng cái nhảy cao vài mét.


“Trời ạ, không nghĩ tới võ công của mình lợi hại như vậy.” Trần Thiên Minh cao hứng nghĩ. Hai tay hắn đồng thời đánh về phía trước , chưởng phong cường đại liền mạnh mẽ bắn về phía trước.


"Ba ", cảnh sát vừa rồi còn nổ súng rất thích kia bị Trần Thiên Minh đánh cho tay cũng bị chặt đứt, tay cùng súng đồng thời bay ở trên ở bầu trời. Đám người bên cạnh cũng không tốt hơn được bao nhiêu, bọn họ bị đánh tới ngã lăn ra, không có một ai không bị thương, vả lại súng trong tay bọn họ đều bị đánh phá hủy, thật giống như vừa rồi Trần Thiên Minh ném cho bọn hắn mấy quả bom.


"Mọi người cẩn thận, bọn họ có bom." Một người cảnh sát kêu thảm. Bọn họ không biết đây là bị chân khí của Trần Thiên Minh đánh trúng, mà tưởng Trần Thiên Minh thật sự ném một quả bom tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK