Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Diệp Đại Vĩ, ngươi là tên khốn kiếp, ta sẽ kiện ngươi,” Hà Đào tức giận nói.


“Kiện đi, ai sẽ tin các cô, bên trong này tất cả đều là thủ hạ của ta, mà nói thêm, sau khi ta ‘thượng’ các ngươi, các ngươi cũng sẽ không nỡ kiện ta đâu, cô nói xem đúng không? Mỹ Cầm” Diệp Đại Vĩ lúc này thấy Hà Đào lấy di động ra, hắn liền xông tới, dựt máy của nàng, rồi hung ác nói: “Cô mà còn lộn xộn, ta lát nữa sẽ cho đám nam nhân kia xếp hàng lại ‘thượng’ ngươi”.


“Lưu Mỹ Cầm vừa khóc vừa nói với Diệp Đại Vĩ: “Diệp Đại Vĩ, ta không ngờ ngươi lại là con người như vậy.”


“Ha ha, biết thì tốt, nhưng mà ta cũng không sợ, dược tính hiện tại cũng đã bắt đầu phát tác rồi” Diệp Đại Vĩ thấy thân thể của Hà Đào bắt đầu vặn vẹo Hà Đào có chút mất tự nhiên, vì thế hắn đoán là thuốc đã phát huy tác dụng rồi.


“Ngươi, ngươi tha cho chúng ta đi!” Lưu Mỹ Cầm lại tiếp tục khóc và nói.


“Tha cho các ngươi? Làm sao có thể được? Lát nữa ta còn muốn chơi 3P!” Diệp Đại Vĩ nhìn hai mỹ nữ trước mặt rồi cười dâm nói.


“03, cô đi ra ngoài đi, mà còn cả hai ngươi nữa,” Diệp Đại Vĩ chỉ vào hai tên nam nhân trong phòng nói: “Các ngươi cùng với Tóc Xù chắn ở cửa, không có ta gọi thì không cho ai vào cả. Ha ha, ta đêm nay muốn ‘nhất tiễn song điêu’. Mỹ cầm, lần trước để cô trốn, hôm nay thì cô có lên trời cũng khó mà thoát được. Còn cô Hà Đào, cô không phải vẫn rất cao ngạo vì mình có người cha là quan cấp cao sao? Ta đêm nay sẽ ‘thượng’ cô để xem cô còn cao ngạo nữa không?” Diệp Đại Vĩ nói rồi tự cởi quần áo của mình ra.


Diệp Đại Vĩ sau khi đã cởi sạch quần áo ra thì đừng đó cười dâm đi về phía Hà Đào, ở trong lòng hắn, Hà Đào vẫn quan trọng hơn Lưu Mỹ Cầm nhiều.


Hà Đào hiện giờ cảm thấy trong đầu rất choáng váng, chân tay thì bủn rủn không còn sức, xem ra đêm nay khó mà tránh được kiếp nạn này, ài, sớm biết thế này thì đã nghe lời của Trần Thiên Minh rồi.


“Trần Thiên Minh, tất cả đều là do ngươi hại. Ngươi giờ đang ở nơi nào” Hà Đào nhìn dáng vẻ đáng ghê tởm của Diệp Đại Vĩ, trong lòng cảm thấy rất tuyệt vọng.


“Lão đại, mầy người trong phòng bên đã đi ra, nhưng mà không có hai cô giáo kia, cũng không thấy Diệp Đại Vĩ, bọn họ vẫn còn trong phòng, lão đại, Tóc Xù và hai tên đàn em của Diệp Đại Vĩ đang canh ở cửa, xem ra là đang có việc xảy ra” Phùng Hào vội vàng chạy vào thông báo cho Trần Thiên Minh đang ở bên ngoài.


“Tiểu Tam,” Trần Thiên Minh nói với một tên huynh đệ đừng cạnh Phùng Hào: “Đây là chìa khóa xe của anh, xe để ở phía ngoài, chú xuống đánh xe đến trước của cho anh. Phùng Hào, chú cùng anh đi cứu người” Trần Thiên Minh hiện tại rất vội, lời vừa mới dứt hắn đã lao ra khỏi cửa rồi.


“Trần Thiên Minh?!” Tóc Xù là tên đầu tiên phát hiện ra Trần Thiên Minh.


“Mày đi chết đi.” Trần Thiên Minh hiện đang rất tực giận, hắn lập tức vận công rồi cho Tóc Xù một quyền, ‘Bốp’ một tiếng, Tóc Xù bị một quyền của Trần Thiên Minh đánh cho gục xuống đất, mặt mũi vô cùng khó coi, không thể nhúc nhích được.


Hai tên khác thấy Tóc Xù bị người ta đánh ngã, liền lập tức xông vào đành Trần Thiên Minh.


Trần Thiên Minh cũng không thèm tránh, ‘tặng’ cho mỗi tên một quyền, hai tên kia cũng nối gót theo Tóc Xù.


Sau khi đánh ngã ba tên này, Trần Thiên Minh lại đạp mạnh vào cánh cửa phòng, ‘Bang’ một tiếng, cánh cửa vốn bị khóa đã bị Trần Thiên Minh đá tung.


“Tóc Xù, không phải là ta đã bảo người không cho người nào vào cơ mà?” Diệp Đại Vĩ đang cởi áo ngoài của Hà Đào ra nên cũng không quay đầu lại, hắn vẫn tưởng người vào là Tóc Xù.


“Diệp Đại Vĩ, mày dám động đến nữ nhân của tao, tao giết mày” Trần Thiên Minh thấy Diệp Đại Vĩ trên người không mảnh vải lại đang cởi quần áo của Hà Đào, hắn vô cùng tức giận lao tới, đá thẳng vào mông Diệp Đại Vĩ.


“Ai da!” Diệp Đại Vĩ bị Trần Thiên Minh đá ngã kêu thảm thiết.


“Tao xem mày còn dám cướp nữ nhân của tao không.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa hung hăng đá vào ‘tiểu huynh đệ’ của Diệp Đại Vĩ, hắn hận không thể dẫm nát tiểu JJ của Diệp Đại Vĩ.


“A!” Diệp Đại Vĩ vừa ôm ‘tiểu huynh đệ’ vừa kêu như heo bị chọc tiết, xem ra một cước này của Trần Thiên Minh khá là nặng.


“Lão đại, chúng ta cứu người quan trọng hơn” Phùng Hào vội vàng nhắc nhở Trần Thiên Minh đang sắp mất lý trí.


Trần Thiên Minh nghe thấy lời của Phùng Hào, hắn cũng bình tĩnh lại, đi đến bên cạnh giúp Hà Đào mặc lại quần áo.


“Thiên, Thiên Minh.” Hà Đào vẫn còn lại một chút lý trí rốt cục cũng mở mắt ra nhìn Trần Thiên Minh, “Ngươi mau cứu bọn ta,” Hà Đào giọng uể oải nói.


“Em không cần sợ, đã có anh ở đây rồi, không ai có thể làm em tổn thương được” Trần Thiên Minh lớn tiếng nói. Hắn nhìn sang bên cạnh, thì ra cô giáo kia chính là Lưu Mỹ Cầm.


“Phùng Hào, chú giúp anh đỡ cô giáo kia, chúng ta đi” Trần Thiên Minh vừa ôm Hà Đào vừa dẫn theo Phùng Hào đi ra ngoài, cũng không nên ở lâu ở trong này, cần phải nhanh chóng chạy đi.


“Các ngươi đứng lại cho ta” Trần Thiên Minh dẫn cả bọn ra đại sảnh, phía sau cũng có mấy tên thủ hạ của Diệp Đại Vĩ đuổi theo.


“Đến đây, đêm nay ta sẽ cho các ngươi biết kết cục của việc chọc giận ta” Trần Thiên Minh vừa nói vừa đưa Hà Đào cho Phùng Hào ở bên cạnh.


Trần Thiên Minh xông tới, một tên cầm đao cũng chém tới phía hắn, chỉ là Trần Thiên Minh né tránh rất nhẹ nhàng, sau đó dễ dàng tóm được cánh tay của tên này, “Rắc” một tiếng, tiếp theo thì tên này hét thảm, xem ra là cánh tay đã bị gãy rồi.


Trần Thiên Minh cũng hiểu cứu người mới là quan trọng, vì thế cũng không đợi mấy tên phía sau kịp phản ứng, hắn liền phi nhanh vào giữa cả đám, nắm đấm liên tục được tung ra, không có một chút lưu tình nào cả, vì thế mấy tên vừa rồi còn đầy khí thế rất nhanh đã bị Trần Thiên Minh đánh cho nằm hết ra đất, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên hồi.


“Phùng Hào, chúng ta đi” Trần Thiên Minh quay lại nói với Phùng Hào còn đang ngơ ngẩn.


Hắn nhanh chóng mang Hà Đào chạy đi, vì Tiểu Tam cũng đang mở cửa xe đợi bên ngoài rồi.


“Tiểu Tam, nhanh đưa chúng ta về khách sạn, nhanh” Trần Thiên Minh vừa lên xe liền nói lớn với Tiểu Tam, hắn cảm thấy Hà Đào ở bên cạnh đang không thoải mái, hai má đỏ bừng, không biết là Diệp Đại Vĩ đã cho nàng ăn cái gì, thôi thì lát về khách sạn rồi tính vậy.


Phùng Hào vừa lên xe liên lè lưỡi, hắn vốn tưởng rằng đêm nay sẽ có một phen kịch chiến vô cùng kích liệt, nhưng không ngờ rằng hắn lại không có cơ hội ra tay, chỉ cần một mình lão đại ra tay đã xử lý xong rồi, hơn nữa còn không mất quá nhiều thời gian nữa.


Xem ra Quốc ca cũng không lầm, lão đại quả là người sâu không lường được, nếu người như thế mà là kẻ địch, vậy thì quả là hậu quả khó mà lường được.


“Phùng Hào, chúng ta trước tiên đem họ đến phòng nghỉ, Tiểu Tam, gọi điện thoại cho A Quốc, kêu nó nhanh chóng đến phòng nghỉ ngơi cho anh” Thật ra thì phòng nghỉ ngơi của Trần Thiên Minh cũng chỉ là một gian phòng bình thường, chỉ là hắn hay nghỉ ngơi ở đó nên gọi là phòng nghỉ mà thôi.


“A Quốc, nhanh xem giúp anh các nàng bị làm sao?” Trần Thiên Minh vừa thấy Lâm Quốc liên nói ngay, vừa rồi Hà Đào và Lưu Mỹ Cầm đều nói là rất nóng và muốn cởi quần áo, nếu không phải là hắn ngăn cản, chắc giờ này hai nàng đã cởi sạch rồi.


“Lão đại, xem tình hình thì chắc là các nàng đã bị Diệp Đại Vĩ cho uống thuốc gì đó rồi” Lâm Quốc thấy bộ dáng của hai người Hà Đào thì không cần nghĩ mà nói luôn.


“Vậy có biện pháp gì không?” Trần Thiên Minh hỏi.


“Trừ cùng các nàng làm… cái kia, nếu không thì không có” Lâm Quốc lắc lắc đầu nói.


Trần Thiên Minh liền cầm bình nước vẩy vẩy vào mặt Hà Đào, Hà Đào chỉ nằm yên được vài giây rồi lại tiếp tục vặn vẹo cơ thể.


“A Quốc, nói xem bây giờ phải làm sao?” Trần Thiên Minh rất gấp, hắn nhanh chóng hỏi Lâm Quốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK