Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Trần Thiên Minh đi tới phòng làm việc của Hà Đào tìm Hà Đào, liền phát hiện Đàm Thọ Thăng đang ở trước của phòng làm việc nói chuyện với Hà Đào.


"Hà Đào, nghĩ không ra ba của cô là Hà cục trưởng cục công an." Trên mặt Đàm Thọ Thăng hiện lên vẻ tươi cười, giống như vẻ tươi cười này được hắn dán lên trên mặt vậy. Ngày đó khi hắn nhìn thấy Hà Liên phát biểu trên ti vi, hắn liền nhìn thấy Hà Đào bên cạnh Hà Liên. Khi hắn nhìn lại tài liệu của Hà Đào mới phát hiện ba nàng là cục trưởng cục công an.


"Đàm hiệu trưởng, ông tìm tôi chính là vì việc này sao?" Hà Đào cau mày nói. Mặc dù nàng không biết những tin đồn của Đàm Thọ Thăng trong trường có phải là thật hay không, nhưng nàng đã có người mà mình yêu nhất, nàng sẽ không để ý đến nam nhân khác. Hiện tại nhìn vẻ mặt của Đàm Thọ Thăng, hình như rất ghê tởm.


Đàm Thọ Thăng lắc đầu nói:" Không phải, tôi chỉ muốn hỏi một chút mà thôi, tôi có một chút chuyện liên quan đến vấn đề dạy học muốn nói với cô, buổi tối hôm nay cô có rãnh rỗi không? Tôi mời cô ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện như thế nào?" Đàm Thọ Thăng hôm nay vì Hà Đào, nên mới cố ý mặc một bộ tây trang hàng hiệu, còn xịt lên người một ít nước hoa Cổ Long, tóc tai còn vuốt keo. Hắn thật không ngờ thân thế của Hà Đào lại tốt như vậy, trước kia hắn cho rằng Lý Hân Di là cán bộ, cùng với bản thân là ông trời hợp tác. Hiện tại hắn đã không nghĩ tới Lý Hân Di nữa, hắn chuẩn bị hướng Hà Đào xuống tay. Mẹ kiếp, Trần Thiên Minh, nếu như ta kua được Hà Đào, đến lúc đó ta gọi ba nàng chỉnh ngươi.


Trần Thiên Minh vừa nghe nổi giận đùng đùng, hắn đi tới quát lớn một tiếng:" Chim lợn, ngươi ở chỗ này làm gì?"


Đàm Thọ Thăng nhìn thấy Trần Thiên Minh tâm lý có chút sợ hãi, hằn sờ vào vết sưng đã mất trên mặt của mình, nhìn nhìn lại hiện tại đang ở nơi công cộng, dưói thanh thiên bạch nhật, hắn không tin Trần Thiên Minh dám động thủ đánh hắn:" Trần Thiên Minh, ta đang cùng Hà Đào lão sư nói chuyện, cùng ngươi có quan hệ gì?" Đàm Thọ Thăng thấy Hà Đào đang nhìn mình, liền lấy dũng khí lớn tiếng nói với Trần Thiên Minh. Có nữ nhi cục trưởng công an ở đậy, ta không tin Trần Thiên Minh ngươi dám động ta. Đàm Thọ Thăng nghĩ thầm.


Nếu như không phải Hà Đào đang nhìn hắn, Trần Thiên Minh thật muốn một cước đá rớt JJ của Đàm Thọ Thăng, nhìn người này bộ dáng đầu trộm đuôi cướp, là biết có ác ý đối với Hà Đào, nữ nhân của ta cũng dám kua, ta nhìn người là muốn tìm chết rồi. Trần Thiên Minh căm tức nhìn Đàm Thọ Thăng.


"Chim lợn, tôi cũng có chuyện cần nói với Hà Đào. Ông có việc gì thì nói mau, sau đó đến tôi nói." Trần Thiên Minh quát to với Đàm Thọ Thăng, xem ra lần trước đánh hắn không sợ, nếu như có cơ hội nhất định cho hắn đẹp mắt.


"Trần Thiên Minh, cậu lễ phép một chút có được hay không?" Đàm Thọ Thăng hiện tại lại sợ Trần Thiên Minh tức giận không khống chế được bản thân mà hạ độc thủ với mình, cho nên giận mà không dám nói gì.


"Tên của ông đúng là như vậy, chẳng lẽ muốn tôi gọi ông là chim lợn phó hiệu trưởng sao?" Trần Thiên Minh cố ý dùng từ cùng nghĩa nói, Đàm Thọ Thăng tức giận cắn răng không biết làm sao.


Hà Đào đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh nói với Đàm Thọ Thăng:" Đàm hiệu trưởng, có chuyện gì thì nói bây giờ đi, tôi buổi tối không có rãnh."


"Tôi, tôi..." Đàm Thọ Thăng thật không ngờ Hà Đào lại tuyệt tình như vậy, lại nói bản thân dù sao cũng là phó hiệu trưởng trường học, là cán bộ cấp phó, nhưng nàng lại đi giúp Trần Thiên Minh.


"Tôi cái gì mà tôi, chim lợn phó hiệu trưởng,ông có rắm thì phóng đi, có *** thì phóng đi, bất quá trước tiên phải mặc tã đã, mất công làm cho nữ giáo viên nhìn thấy." Trần Thiên Minh xoay người ôm Hà Đào ôn nhu nhưng mà lớn tiếng nói:" Hà Đào, đêm nay anh muốn ăn sườn lợn hấp có được không?"


Đàm Thọ Thăng cũng không phải là thẳng ngốc, hắn thấy Trần Thiên Minh ôm Hà Đào bộ dáng thân mật như vậy, hai người bọn họ nhất định có quan hệ với nhau. "Trần Thiên Minh, ngươi dám cước đạp hai thuyền, có Hà Đào, lại còn trêu chọc giáo viên khác sao?" Đàm Thọ Thăng cho rằng Hà Đào nhất định không biết chuyện Lý Hân Di có quan hệ mờ ám với Trần Thiên Minh.


Trần Thiên Minh vừa nghe tức giận không thôi, mẹ kiếp, chim lợn này, dám tố cáo lão tử, hoàn hảo là Hà Đào đã quyết định không so đo chuyện mình có nhiều hay ít nữ nhân. "Chim lợn,ông có tư cách gì quản việc ra đạp mấy thuyền, ông có bản lãnh thì cũng đạp vài thuyền đi! Mẹ kiếp đúng là chim lợn, ngay cả cụ già cũng không buông tha."


"Trần Thiên Minh, cậu không được vu oan cho tôi." Đàm Thọ Thăng hai trăm phần trăm tin đồn này là đo Trần Thiên Minh truyền ra, mẹ kiếp, so với mình còn âm hiểm hơn.


"Ông lập tức cút cho tôi, phụ nữ của tôi cũng dám kua, tôi đem JJ của ông cắt cho chó ăn bây giờ." Trần Thiên Minh có chút xúc động muốn đánh cho Đàm Thọ Thăng một trận, nếu như không phải Hà Đào gắt gao ôm mình, Đàm Thọ Thăng nhất định khuôn mặt sẽ giống như cái đầu heo.


"Hừ, tôi không muốn cùng một người không có văn minh như cậu nói chuyện." Đàm Thọ Thăng nhìn thấy Trần Thiên Minh xúc động, hắn vội vàng xám xịt bỏ đi. Vốn tưởng rằng chỗ dựa trước kia của bản thân đã không còn, hiện tại đi tìm ba Hà Đào làm chỗ dựa, xem ra hiện tại không có cửa. Con mẹ nó Trần Thiên Minh, không biết vận cút cho đâu mà nhiều thế.


"Thiên Minh, anh có thể buông em ra được không?" Trần Thiên Minh hôn lên mặt Hà Đào một cái, Hà Đào thấy Trần Thiên Minh tại trước của phòng làm việc hôn mình, mắc cở đỏ mặt buông tay ra.


Mẹ kiếp, Đàm Thọ Thăng, ngươi cho rằng đa đi được hơn mười mét rồi ta không đánh được ngươi sao? Trần Thiên Minh trong lòng cười lạnh. Hắn thầm vận chân khí sau đó lén đánh ra một chưởng.


Đàm Thọ Thăng đang vội vàng đi đột nhiên cảm thấy hình như phía sau có người đẩy hắn một cái, hắn đứng không vững "bùm" một tiếng té trên mặt đất, hiện tại Đàm Thọ Thăng bị ngã giống như một con chó ăn *** vậy.


"Thiên Minh, có phải là anh làm hay không?" Hà Đào nhìn thấy bộ dáng chật vật của Đàm Thọ Thắng như vậy không khỏi cười lên vài tiếng.


Trần Thiên Minh liều mạng lắc đầu nói:" Anh nào dám không nghe lời em nói, anh ở dưới ánh sáng của lãnh đạo, anh vô cùng nghe lời em nói."


Lúc này, Ngô Thanh vừa lúc đi tới, hắn nhìn thấy có người té trên mặt đất, còn mặc một bộ tây trang, hắn tưởng có ngoại nhân đến phòng làm việc bọn hắn tán gái. Bởi vì trong phòng làm việc có không ít mỹ nữ, thường xuyên có người mặc trang phục như Đàm Thọ Thắng đến đây tán gái, làm cho Ngô Thanh có khí cũng không có cách nào phát ra. Vì vậy, Ngô Thanh lớn tiếng kêu lên:" Mọi người mau đến xem, có con chó đang ăn ***."


"Ngô Thanh, anh thật là lợi hại, anh cũng biết người té là cầm thú sao?" Trần Thiên Minh khen ngợi Ngô Thanh.


Ngô Thanh vẻ mặt đắc ý, nói:" Đương nhiên, muốn đến phòng làm việc của chúng ta tán gái, té rất hay."


Đàm Thọ Thăng chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu mắng Ngô Thanh:" Ngô Thanh, cậu dám chửi tôi, cậu nhớ kỹ cho tôi."


"Đàm, Đàm hiệu phó..." Ngô Thanh vừa nhìn thấy con chó ăn *** kia là Đàm Thọ Thăng, tâm lý không khỏi hoảng hốt. "Đàm hiệu phó, ông đừng hiểu lầm, mới vừa rồi là tôi mắng Trần Thiên Minh là con chó, tôi đang tiến hành giáp dục phê bình hắn."


"Ngô Thanh, cậu chờ mà xem." Đàm Thọ Thăng trừng mắt nhìn Ngô Thanh một cái thở hổn hển mà đi. Hắn vô cùng tức giận Trần Thiên Minh, lại xã hết giận vào Ngô Thanh.


Ngô Thanh cười khổ:" Là Trần Thiên Minh nói, cậu nói tôi nên làm như thế nào? Tôi thật là oan mà, Đàm hiệu phó, tôi chưa từng nói chuyện ông kua cụ già, tôi là một người tốt." Lời này của Ngô Thanh không thể nghi ngờ gì chính là dấu đầu lòi đuôi, lại còn đem vụ bê bối của Đàm Thọ Thăng vạch trần ra.


Hiện tại Đàm Thọ Thăng kích động muốn giết chết Ngô Thanh, lời đồn trong trường học bị cường thế của hắn áp chế xuống, không có người nói gì, hôm nay Trần Thiên Minh nói một chút, hiện tại Ngô Thanh còn nói, thật là làm cho hắn tức giận muốn hộc máu:" Ngô Thanh không chỉnh cậu chết thì tôi chính là một con chó!" Mặc dù Đàm Thọ Thắng biết được mình nói sai.


Trần Thiên Minh cùng Hà Đào khanh khanh hàn huyên một hồi, sau đó liền quay về phòng làm việc. Hà Đào yêu cầu bản thân vào lúc nàng hết lớp phải đi đến báo danh nói lời tình thoại, nhưng không ngờ lại bị Đàm Thọ Thăng làm cho sụp đỗ.


Hắn hiện tại đang xem thành tích kiểm tra lần trước của học trò, Tiểu Hồng lén lút đi vào. "Thầy, thầy ở đây hả!" Tiểu Hồng đây là biết rõ còn hỏi, hôm nay buổi sáng Trần Thiên Minh đã đến lớp học đi xem một chút, hiện tại cao nhất kỹ luật ngày càng tốt, Đặng lão sư vẫn luôn khen ngợi Trần Thiên Minh


"Đúng vậy, Tiểu Hồng, em có việc sao?" Trần Thiên Minh ngẩng đầu nói.


Tiểu Hồng nhẹ nhàng gật đầu sau đó đóng cửa lại, nàng đi đến bên người Trần Thiên Minh thẹn thùng nói:"Thầy, em rất nhớ anh!"


"Tiểu Hồng, không nên như vậy, một lát nữa để người ta nhìn thấy thì không tốt." Trần Thiên Minh ngẩng đầu nói.


"Sợ cái gì, Lý bí thư lại không có ở trong trường, nơi này chỉ có anh và em." Tiểu Hồng cao hứng nói. Hôm nay buổi sáng nàng nhìn thấy Lý Hân Di lái xem đi.


Trần Thiên Minh nhìn Tiểu Hồng đỏ mặt, một đoạn thời gian không gặp, Tiểu Hồng càng ngày càng xinh đẹp. "Tiểu Hồng, trong khoảng thời gian này em trong người có khỏe không? Ta đưa cho em chi phiếu hai vạn đã xài hết chưa."


Tiểu Hồng lắc đầu nói:"Thầy, em có tiền, anh không cần phải đưa tiền cho em, hiện tai em đã là tiểu phú bà rồi."


"Có đúng không? Vậy em có phải là muốn đi bao một tiểu bạch kiếm nào không?" Trần Thiên Minh trêu chọc Tiểu Hồng.


"Không có, người ta chỉ thích thầy thôi, em cả đời đi theo thầy" Trong mắt Tiểu Hồng tràn ngập vô hạn tình ý. Từ lúc Trần Thiên Minh dạy nàng chính trị, nàng đã thích Trần Thiên Minh, Theo thời gian càng dài, nàng đối với Trần Thiên Minh càng thích, cho nên đến lúc này không thể tự kiếm chế.


Nàng cũng vì thời gian lâu không có nhìn thấy Trần Thiên Minh, cho nên lúc thấy Thiên Minh quay về trường học, liền chạy đến phòng làm việc tìm Thiên Minh. Nàng nhón chân lên, ngồi lên đùi Trần Thiên Minh. "Thầy, có thể hôn em một cái không? Người ta rất nhớ anh!" Tiểu Hồng đem mặt áp sát vào mặt Trần Thiên Minh sau đó nhắm mắt lại.


Nhìn cái miệng nhỏ mê người như vậy, Trần Thiên Minh như thế nào có thể bỏ qua? cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn anh đào của Tiểu Hồng.


"Uh!" Tiểu Hồng nhẹ nhàng rên rỉ rỉ một tiếng, một cỗ khí tức nam nhân truyền vào trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng, rồi chui vào trong lòng nàng.


Trần Thiên Minh bị cái mông co giãn của Tiểu Hồng lắc qua lắc lại, làm cho cái phía dưới của hắn xúc động dựng thẳng lên. Cũng không biết là Tiểu Hồng cố ý hay là vô tình, nàng tiếp tục lắc lắc cái mông của mình so với vừa rồi còn mạnh hơn.


"Thầy, em yêu anh." Tiểu Hồng kích động nói. Trong khoảng thời gian này Trần Thiên Minh vẫn bề bộn, nàng không có cùng hắn một chỗ, trong nội tâm vô cùng nhớ hắn.


"Tiểu Hồng, anh cũng vậy.." Trần Thiên Minh vừa nói vừa xoa bộ ngực nhỏ của Tiểu Hồng, cảm giác mềm mại làm cho phía dưới của hắn càng cứng thêm.


Bị Trần Thiên Minh sờ mò như vậy, Tiểu Hồng vừa hưng phấn lại vừa thẹn thùng, loại ham muốn sợ hãi này nhưng nàng lại không dám biểu đạt ý nghĩ của mình. Hiện tại nàng thầm muốnTrần Thiên Minh vẫn ôm mình như vậy, hôn mình, vuốt ve mình.


Sờ soạng một hồi, Trần Thiên Minh dứt khoát cởi áo ngực của Tiểu Hồng ra, luồn tay vào trong vuốt ve, tiếp xúc thân mật như vậy làm cho hắn vô cùng hưng phấn.


"Thầy" Tiểu Hồng cảm giác được trái tim mình như muốn nhảy ra ngoài, nàng cảm giác được bàn tay của Trần Thiên Minh vuốt ve mình, làm cho bản thân mềm nhũn không nhúc nhích được.


Trần Thiên Minh nghe thấy Tiểu Hồng tiếng kêu, liền bừng tình, trời ạh, đây là phòng làm việc hiện tại là thời gian dạy học, mình tại sai lại không khống chế được bản thân như vậy? Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh vội vàng rút tay của mình lại, đầy Tiểu Hồng xuống, sau đó giúp Tiều Hồng mặc lại áo ngực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK