Không phải là mình trúng đạn đấy chứ? Trần Thiên Minh ủ rũ nghĩ, hắn nghĩ vậy đương nhiên là do việc trúng đạn đã thành thói quen với hắn nhưng hắn thoáng cảm thấy thân thể mình hoàn toàn không có điều gì khác lạ vậy sao mình có thể trúng đạn đây?
Vậy đúng là Tiết Phương trúng đạn rồi. Nghĩ vậy Trần Thiên Minh ngồi xổm. Trần Thiên Minh thấy máu từ ngực Tiết Phương chảy ra. Trần Thiên Minh thầm nghĩ đúng là Tiết Phương đã trúng đạn nên mới chạy trốn rất chậm sau đó hắn lại bị lão giáo trưởng đánh trúng ngực nên mới bị ngất đi
Trần Thiên Minh thầm nghĩ: Ôi, Tiết Phương, dù anh có hiềm khích với tôi, nói tôi cướp đoạt chị Đình của anh nhưng trước kia anh đã cứu tôi bây giờ tôi cứu anh thì coi như hai chúng ta không còn ai nợ ai.
Bây giờ có thể do Tiết Phương đã hôn mê bất tỉnh nên hắn không còn giữ vẻ mặt lạnh như băng nữa. Quan sát gần Tiết Phương, Trần Thiên Minh nhận thấy trên gương mặt chữ ĐiềnTiết Phương có đường nét mềm mại giống như một thư sinh. Trước kia Tiết Phương thường xuyên trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh nên Trần Thiên Minh cũng không biết Tiết Phương bao nhiêu tuổi.
Phải cứu người trước! Trần Thiên Minh cầm tay Tiết Phương bắt mạch, bàn tay của Tiết Phương mềm mại, trắng trẻo như tay con gái. Tiết Phương nếu như không phải suốt ngày anh tranh đoạt chị Đình với tôi, tôi chắc chắn sẽ nghĩ anh là con gái giả trang đàn ông. Làm gì có người đàn ông nào có bàn tay như anh không?
Sau khi kiểm tra một lúc Trần Thiên Minh biết sở dĩ Tiết Phương ngất đi là vì trúng đạn sau đó lại còn trúng thương quá nặng. Việc cấp bách nhất bây giờ là lấy viên đạn trong người Tiết Phương sau đó tiếp tục chữa thương cho hắn vì vậy Trần Thiên Minh móc từ trong túi Tiết Phương ra một thanh tiểu đao. Lần trước chị Đình dùng vô ảnh tiểu đao lấy viên đạn ra cho mình, lần này mình cũng dùng tiểu đao lấy viên đạn trong người sư đệ của chị ấy ra.
Trần Thiên Minh cởi nút áo của Tiết Phương. Tiết Phương mặc hai chiếc áo. Sau khi Trần Thiên Minh cởi hai lần áo xuống hắn nhận ra ngực Tiết Phương có quấn vảo trắng. Trần Thiên Minh nhìn lần vải trắng trước ngực Tiết Phương thầm nghĩ: Sao lại như vậy? Trước đây Tiết Phương có bị thương vào ngực sao? Cũng có thể là như vậy còn không Tiết Phương không dễ dàng bị thương như vậy?.
Nhưng ngay khi Trần Thiên Minh nâng người Tiết Phương lên và lột tấm vải trắng ra khỏi ngực thì hắn không khổi ngẩn ngơ.
Ngay khi tấm vải trắng bị lột ra thì cùng lúc đó hai viên thịt trắng nõn nảy tung ra. Những viên thịt kiểu này Trần Thiên Minh đã nhìn thấy không ít. Đây chính là nhũ phong của phụ nữ mà! Trời ơi, Tiết Phương là con gái ư? Trần Thiên Minh không khỏi kinh hãi, giật nẩy người, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả? Tại sao Tiết Phương lại là con gái như vậy? Hắn không phải là sư đệ của chị Đình sao? Không phải hắn đang tranh chị Đình với mình sao? Trong đầu Trần Thiên Minh không ngừng lởn vởn những câu hỏi này nhưng ở nơi này chỉ có hắn và Tiết Phương. Tiết Phương đã ngất xỉu nên không thể trả lời câu hỏi của hắn.
Thế nhưng giật mình thì cũng chỉ là giật mình. Sự thật là Tiết Phương chính là con gái, cơ thể của Tiết Phương hoàn toàn khác với cơ thể hắn. Trần Thiên Minh không khỏi nuốt nước bọt khi nhìn thấy cặp nhũ phong quyến rũ đó.
Mặc dù cặp nhũ phong của Tiết Phương không to, đầy đặn như của chị Đình nhưng xem ra cũng cao, thẳng, rắn chắc. Ở giữa nhũ phong là hai hạt đào nhỏ hồng hồng làm cho Trần Thiên Minh chỉ muốn vuốt ve một hồi.
Trần Thiên Minh ơi là Trần Thiên Minh, mày có còn là người nữa không? Tiết Phương không phải là sư đệ của chị Đình thì là sư muội. Mày phải dùng tâm tính của bậc chính nhân quân tử cứu cô ấy. Nghĩ vậy Trần Thiên Minh khẽ cắn môi, hít một hơi thật sâu rồi cẩn thận tìm vết thương của Tiết Phương.
Trần Thiên Minh nhìn thấy bên nhũ phong bên phải của Tiết Phương có một vết thương, máu từ đó vẫn đang chảy ra. Hắn thật sự không ngờ ngay khi nàng đã bị thương mà tính tình vẫn quật cường bảo hắn không cần quan tâm tới nàng. Trần Thiên Minh thầm nghĩ: Xem ra Tiết Phương vẫn gắng gượng lấy đại cục làm trọng.
Trần Thiên Minh điểm vào huyệt đạo của Tiết Phương để tránh sự phiền toái nếu lát nữa Tiết Phương có thể tỉnh lại vì quá đau. Trần Thiên Minh dùng tiểu đao khẽ rạch miệng vết thương. Đột nhiên trong lòng Trần Thiên Minh thầm run bắn lên vì bàn tay hắn đã chạm phải nhũ phong mềm mại của Tiết Phương.
Vết thương của Tiết Phương nằm ngay ở mặt ngoài của nhũ phong bên phải của nàng. Mũi tiểu đao chạm vào miệng vết thương của Tiết Phương thì bàn tay hắn cũng chạm vào nhũ phong mềm mại cùng với hạt đào của nàng. Một cảm giác cưng cứng truyền lên không khỏi làm cho tinh thần của hắn nhộn nhạo. Thế này không phải muốn lấy cái mạng già của mình sao? Lúc này Trần Thiên Minh phát hiện phía dưới của mình đã có phản ứng.
Không chạm vào đó có được không? Nhưng lại sợ rằng không thể khoét miệng vết thương. ***ng vào thì lại sợ nam nữ thụ thụ bất thân. Bây giờ trong lòng Trần Thiên Minh rất mâu thuẫn. Rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Thôi quên đi dù sao chính mình cũng đã ***ng vào rồi, bây giờ chạm vào thì cũng chăng có gì khác biệt. Nghĩ vậy bàn tay Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đè lên nhũ phong Tiết Phương, tay kia của hắn chậm rãi rạch miệng vết thương.
Sau khi chứng thực viên đạn đã ghim vào đó, Trần Thiên Minh vội vận nội lực để hút viên đạn ra rồi hắn điểm mấy huyệt đạo trên người Tiết Phương để máu ngừng chảy. nhìn miệng vết thương Trần Thiên Minh lại thấy khó xử. Nếu như hắn dùng miếng vải trắng băng miệng vết thương lại để máu không chảy nữa thì chỉ e nàng sẽ biết hắn đã cởi miếng vải trắng ở ngực nàng ra.
Cái miệng vết thương kia ở ngay trên nhũ phong, Tiết Phương nhất định sẽ biết hắn đã nhìn thấy nhũ phong của nàng. Dựa vào tính cách của Tiết Phương, chỉ nguyên mối quan hệ của hắn với chị Đình mà Tiết Phương đã muốn giết hắn bây giờ nàng biết hắn đã nhìn thấy nhũ phong của nàng nhất định nàng sẽ muốn giết hắn.
Nhưng viên đạn đã được lấy ra, sớm muộn Tiết Phương cũng biết chính hắn đã làm chuyện này. Ôi, làm người tốt quả thật rất khó khăn. Thôi quên đi dù sao cô ấy cũng phải biết rằng mình không dùng miếng vải quấn vết thương cho cô ấy là để miệng vết thương của cô ấy chóng lành hơn. Nghĩ vậy Trần Thiên Minh dứt khoát kéo áo của Tiết Phương lên và cái nút lại.
Mà Tiết Phương này cũng kỳ quái. Bản thân mình là con gái mà lại không thích dùng áo nịt để cho mình xinh đẹp, hết lần này tới lần khác chỉ dùng vải trắng quấn ngực của mình lại để cho mình nữ chẳng ra nữ mà cũng chẳng ra nam.
Trần Thiên Minh giải khai các huyệt đạo của Tiết Phương sau đó hắn cầm miếng vải trắng quý báu kia của Tiết Phương nghắm nghía. Miếng vải trắng này hình như làm sợi bông, hơn nữa còn thoang thoảng hương thơm. Trần Thiên Minh đưa lên mũi thử ngửi xem quả nhiên có mùi thơm như mùi sữa. Phía dưới Trần Thiên Minh hình như lại động đậy khi hắn nghĩ tới việc miếng vải này dùng để quấn quanh nhũ phong của Tiết Phương.
Vì Trần Thiên Minh đã giải khai huyệt đạo của Tiết Phương nên cơn đau đã làm nàng tỉnh lại. Nàng mở mắt ra nhìn thấy Trần Thiên Minh đang đứng trước mặt mình, trên tay Trần Thiên Minh còn đang cầm một miếng vải trắng hình như là của nàng. "Tôi chết rồi sao?" giọng nói yếu ớt của Tiết Phương vang lên. Nàng trúng đạn lại bị trúng một chưởng của giáo trưởng, trong khi đó nàng cũng không giống như một Trần Thiên Minh biến thái trúng thương mà không xảy ra chuyện gì.
"Ha, ha. Tôi đã cứu cô, tôi còn lấy giúp viên đạn trong người cô. Bây giờ cô không việc gì nữa" Trần Thiên Minh nhất thời đã quên mất việc hắn không nên nói ra quá sớm là đã lấy viên đạn trong người Tiết Phương ra, hơn nữa trong tay hắn lại cầm miếng vải trắng quấn ngực của nàng.
"Cám ơn anh, anh có thể lại gần đây một chút không?" Tiết Phương nhìn miếng vải trắng trong tay Trần Thiên Minh, lúc này nàng đã nhận ra miếng vải đó là dùng để quấn ngực của nàng.
Trần Thiên Minh tiến gần tới ngồi xổm trước Tiết Phương, hắn ân cần nói: "Tiết Phương, trong người có vẫn đề gì cứ nói cho tôi biết".
"Binh" Tiết Phương gắng sức tát Trần Thiên Minh một cái dù nàng không còn nội lực nhưng nàng dùng hết khí lực bản thân nên trên mặt Trần Thiên Minh lập tức hiện lên dấu vết năm ngón tay hồng hồng.
"Cô có chuyện gì vậy hả? Tôi cứu cô mà cô còn đánh tôi" Trần Thiên Minh vuốt mặt, giận dữ nói. Nếu như không phải bây giờ Tiết Phương đang bị thương hắn sẽ trả lại nàng một cái tát.
"Trần Thiên Minh, anh là đồ lòng lang dạ thú, anh dám khi dễ tôi, tôi muốn giết anh" Tiết Phương vừa nói nước mặt vừa rơi xuống gương mặt đỏ dần của nàng.
Trần Thiên Minh biết lý do Tiết Phương đánh hắn. Cái này hắn cũng không thể trách nàng. Nếu như thân thể mình bị người khác nhìn thấy đương nhiên nàng không thể có suy nghĩ khác. Hắn đau khổ nói: "Tiết Phương, tôi cũng không còn cách nào khác. Khi mới bắt đầu tôi vẫn nghĩ cô là đàn ông, chỉ khi cởi tấm vải trắng này ra tôi mới biết cô là con gái" Trần Thiên Minh vừa nói hắn vừa vung vẩy miếng vải quấn ngực của Tiết Phương.
Sắc mặt Tiết Phương đã khôi phục khá tốt nhưng lúc này nàng nhìn thấy Trần Thiên Minh vung vẩy miếng vải quấn ngực của mình thì lập tức sắc mặt nàng lại tái nhợt: "Anh, anh…".
"Ôi, tôi không còn cách nào cả. Dù sao tôi không có ý gì hết. Tôi thấy cô trúng đạn nguy hiểm tới tính mạng nên tôi chỉ muốn lấy viên đạn ra cứu tính mạng cô mà thôi" Trần Thiên Minh cố ý khẽ thở dài nói. Chính bản thân hắn cũng là do không còn cách nào khác, Tiết Phương đang trong tình trạng thập tử nhất sinh nếu hắn không cứu hắn thì không có gì có thể bào chữa nổi.
Tiết Phương oán hận nói: "Trần Thiên Minh, anh xúc phạm sư tỷ của tôi, bây giờ anh lại xúc phạm tôi. Tôi liều mạng với anh" Nói xong Tiết Phương vận nội lực muốn đánh nhau với Trần Thiên Minh nhưng do nàng bị thương quá nặng nên ngay khi vừa mới nhấc tay lên đã lại ngất xỉu.
Trần Thiên Minh vừa định nhấc chân chạy thì tay Tiết Phương buông thõng xuống. Trần Thiên Minh thầm nghĩ chẳng lẽ đánh mà mình không chạy sao? Sao Tiết Phương lại không thể trách chính mình vậy? Giờ đây Trần Thiên Minh mới biết được lý lẽ của con gái đáng sợ biết nhường nào.
Không còn cách nào khác Trần Thiên Minh đành phải cứu tỉnh Tiết Phương sau đó cùng lắm thì phong bế huyệt đạo của Tiết Phương để nàng không đánh hắn được nữa. Trần Thiên Minh cẩn thận xem xét lại kinh mạch của Tiết Phương, hắn nhận ra nàng ngất đi là do bị thương nên nội lực mất hết.
Phải truyền nội lực cho Tiết Phương thôi. Trước tiên phải cứu tỉnh lại rồi mới mang cô ấy đi gặp mấy người chị Đình. Ở vùng đất lạ của người Phiên này không thể gọi điện thoại được vì không chừng ở đại sứ quán cũng có gian tế.
Vì vậy Trần Thiên Minh nâng Tiết Phương ngồi dậy sau đó tay phải của hắn áp vào huyệt Khí Hải ở bụng của nàng và rót chân khí vào. Nếu muốn cho Tiết Phương có thể nhanh chóng hồi phục vết thương thì hắn phải truyền vào người nàng một lượng chân khí để nàng có thể tự chữa thương cho mình thì như vậy việc trị liệu thương thế của hắn mới có thể là làm chơi ăn thật.
Bởi vì trong người Trần Thiên Minh có hai luồng chân khí, để Tiết Phương có thể mau chóng hấp thu chân khí của hắn, Trần Thiên Minh truyền luồng chân khí âm nhu vào trong người nàng.
Sau một lát, Tiết Phương dần dần tỉnh lại nhưng lần này nàng không mở mắt ra. Nàng biết hiện tại tay của Trần Thiên Minh vẫn còn đang đặt ở bụng dưới của nàng dù nàng biết Trần Thiên Minh đang truyền chân khí vào người nàng nhưng Tiết Phương vẫn muốn giết Trần Thiên Minh sau đó nàng mới tự sát để đền ơn cứu mạng của hắn.
Bụng của nàng chưa từng có người đàn ông nào chạm vào, hơn nữa bụng dưới chỉ cách nơi thần bí của nàng không xa càng làm cho nàng thêm xấu hổ, nàng càng muốn giết chết Trần Thiên Minh.
Nghĩ vậy Tiết Phương chậm rãi nâng bàn tay lên. Lúc này Trần Thiên Minh đã truyền vào người nàng một ít chân khí. Tiết Phương không hiểu vì sao luông chân khí của Trần Thiên Minh truyền vào lại có thể tương hỗ với chân khí trong cơ thể nàng làm nàng khôi phục lại một út nội lực.
Ở khoảng cách gần như vậy, nội lực của bản thân nàng mới chỉ khôi phục lại một ít nên Tiết Phương mới dám chắc chín phần có thể giết chết Trần Thiên Minh. Vì muốn giết chết tên lưu manh Trần Thiên Minh đã dám khi dễ chị Đình và mình, Tiết Phương thầm vận nội lực vào bàn tay rồi chuẩn bị nhằm đầu Trần Thiên Minh đánh tới.