Cứ như vậy qua khoảng vài ngày, cũng không có sự tình gì phát sinh, tất cả vẫn bình thường.
Trần Thiên Minh vừa dạy học xong, hắn liền đi đến túc xá của mình. Vừa mở cửa, hắn liền phát hiện ra trước của phòng Hà Đào có một chiếc xe chuyển đồ, sau đó có người vào phòng Hà Đào mang vài thứ lên xe.
“Hà Đào muốn chuyển đi?” Trần Thiên Minh nghi hoặc nhìn lại, hắn vội vàng đi đến phòng Hà Đào, chẳng lẽ lại đúng như lời thư ký Hà Liên nói, Hà Đào cùng với cha nàng cùng vào thành phố sao? Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh đi đến bên cửa phòng Hà Đào rồi nhỏ giọng gọi: “Hà Đào.”
Hà đang đang thu dọn đồ đạc nghe thấy thanh âm này, biết đó là Trần Thiên Minh, nàng đầu cũng không thèm quay lại, lạnh lùng nói: “Chuyện gì vậy?”
“Em, em muốn đi sao?” Trần Thiên Minh cảm thấy mình hỏi câu này có điểm dư thừa, hắn thấy phòng Hà Đào lúc này đã trống không, cũng không còn đồ đạc gì, không đi thì còn gì nữa?
“Uh,” Thanh âm của Hà Đào vẫn lạnh lùng vang lên.
“Vậy em về thành phố có còn làm giáo viên nữa không?” Trần Thiên Minh hỏi lại Hà Đào.
“Ngươi không cần xen vào.” Hà Đào nói.
“Anh, anh chỉ quan tâm đến em thôi, có thời gian anh sẽ đến thăm em.’ Trần Thiên Minh cười nói với Hà Đào, mãi đến hôm nay, hắn vẫn cảm thấy mình thiếu Hà Đào rất nhiều, đặc biệt là buổi tối hôm đó hắn cùng nàng sảy ra ‘quan hệ’, đến giờ trong lòng hắn vẫn đau, một loại đau đớn không tả nổi.
“Vậy thì không cần, ta về sau cũng không muốn gặp lại ngươi.” Giọng điệu của Hà Đào không chút thay đổi nói.
Trần Thiên Minh cũng hết biết nói gì, hiện tại hắn vừa muốn đi lại vừa thấy không nỡ, không đi thì có vẻ không đúng, vì thế hắn chỉ biết đừng ngơ ngác ở đó.
“Hà tiểu thư, cô còn gì muốn chuyển nữa không?” Một người dáng vẻ như công nhân đi đến trước mặt Hà Đào nói.
“Bọc thứ này lại, sau đó các người đem nó ra ngoài xe đi.” Hà Đào nhìn người công nhân kia, sau đó nói. Trần Thiên Minh hiện giờ muốn chính mình là người công nhân kia, có thể được Hà Đào nhìn một chút, còn hắn hiện giờ thì khó có thể rồi.
“Tốt rồi, chúng tôi hiện tại sẽ chở về, đúng rồi, thư ký Hà vừa gọi điện nói, để cô trở về, xe đang ở nhà chờ.” Công nhân kia nhìn Trần Thiên Minh, sau đó nói.
“Tốt, tôi lập tức xe về ngay, các người cứ về trước đi.” Hà Đào nói.
“Được.” Công nhân kia gật gật đầu, sau đó thì bọc đồ rồi mang đi. Chỉ lát sau, bên ngoài đã vang lên tiếng xe khởi động, chiếc xe kia đã rời đi rồi.
“Ngươi đi đi, ta phải khóa cửa.” Hà Đào cũng không thèm nhìn Trần Thiên Minh, nàng cố gắng xoay đầu, cắn răng nói.
“Em hôm nay liền về thành phố sao?” Trần Thiên Minh từ trong lời nói của công nhân kia nghe được, xe của thư ký Hà Liên đang chơ Hà Đào, xem ra là hôm nay bọn họ sẽ về thành phố.
“Đúng vậy.” Hà Đào gật đầu nói, “Cha ta bởi vì quan hệ công tác mà phải về thành phố, ta cùng với ông ấy cùng về.” Lúc này, biểu tình của Hà Đào cũng không còn lạnh như vừa rồi nữa, dù sao nàng và Trần Thiên Minh cũng từng có quan hệ thân mật, mà hiện giờ, lại sắp phải rời xa hắn một thời gian nữa.
“Ồ, anh biết, anh đã nghe thư ký Hà nói qua rồi.” Trần Thiên Minh cũng không biết phải nói gì, tình cảnh hiện giờ của hắn rất nguy hiểm, nếu để Hà Đào bên cạnh mình thì lại càng nguy hiểm hơn cho nàng, mà nói ra thì Hà Đào cũng khẳng định là không chịu, nàng đã muốn cùng mình nhất đao lưỡng đoạn rồi.
“Ta đi đây, ta phải về nhà, cha ta đang chờ.” Hà Đào nói với Trần Thiên Minh.
“Em trở về như vậy?” Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên hỏi Hà Đào, hắn không khỏi nhìn lại cặp ** đầy đặn mê người cùng vòng eo nhỏ nhắn của nàng, nữ nhân như vậy mà lại cứ thế để nàng rời xa mình sao? Thật ra, hắn cũng biết, Hà Đào ở trong lòng hắn có địa vị rất đặc biệt, hơn nữa nàng còn từng có ‘quan hệ’ đặc biệt với hắn. Nhưng mà hiện giờ nàng lại muốn rời xa hắn mà đi, tình cảnh như vậy làm sao lại không khiến hắn đau lòng chứ?
“Ta, ta về bằng ô tô.” Hà Đào nói.
“Vậy anh tiễn em về, được không?” Trần Thiên Minh cẩn thận nói, hắn rất sợ Hà Đào không chịu.
“Ngươi không phải đi dạy sao?” Hà Đào nhìn Trần Thiên Minh nói.
“Anh vừa mới lên lớp xong, hôm nay đã xong rồi. Đúng rồi, mọi chuyện của em trong trường đã xử lý tốt chưa?” Trần Thiên Minh hỏi Hà Đào.
“Đã làm xong, cha ta đã nhờ người bạn làm giúp, ta không cần quan tâm nữa.” Hà Đào mỉm cười, nói tiếp.
Trần Thiên Minh nhìn thấy nụ cười như hòa tan cả băng tuyết của Hà Đào, hắn ngây cả người, bởi vì đã lâu rồi Hà Đào không cười với hắn, hiện giờ thấy lại, hắn có cảm giác mừng đến phát điên mất, trong lòng hưng phấn khó mà nói lên lời.
“Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi còn nhìn nữa, ta móc mắt ra bây giờ.” Hà đà kiều mị trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, tức giận nói. Tình cảnh hiện giờ giống như nàng và Trần Thiên Minh trước kia hay đùa giỡn vậy.
“Anh, anh không có nhìn…” Trần Thiên Minh hiện tại rất sợ Hà Đào, hắn vội vàng cúi đầu thấp xuống, không dám nhìn Hà Đào nữa. Thật ra Trần Thiên Minh thấy sợ Hà Đào như vậy chính là vì trong lòng hắn biết mình nợ Hà Đào rất nhiều, cho nên trong lòng hắn luôn có cảm giác muốn xin lỗi Hà Đào.
“Hừ, ngươi không phải muốn tiễn ta về sao? Mau đi, cha ta đang chờ đó?” Hà Đào trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nàng có vẻ như rất hài lòng thấy cảnh Trần Thiên Minh sợ mình như vậy.
“Đúng rồi, đúng rồi, lập tức đi nào.” Trần Thiên Minh vội vàng quay người bước đi.
“Uy, ngươi đi vào trong bếp làm gì? Cửa ở bên này này.” Hà Đào nhìn thấy dáng vẻ ‘lục thần vô chủ’ của Trần Thiên Minh, vì thế không khỏi kêu hắn để ý.
“Ồ, ngại quá, anh quýnh quá nên đi lầm rồi.” Trần Thiên Minh phát hiện mình vừa rồi vô tình đi vào trong bếp của Hà Đào, vì thế xấu hổ quay người lại, đi ra cửa, sau đó đi đến trước xe của mình, mở cửa, đợi Hà Đào đi tới.
Hà Đào đêm cửa phòng khóa lại, sau đó đi đến bên cạnh xe của Trần Thiên Minh, cố ý ngồi ở ghế sau, không ngồi ở bên cạnh ghế lái. Trần Thiên Minh trông thấy Hà Đào như vậy, hắn đành phải thất vọng lên xe.
“Ngươi đi từ từ, dứng lại một chút ở cửa trường, ta phải đem chìa khóa đưa cho bảo vệ, để hắn chuyển giao cho trường.” Hà Đào ở phía sau đột nhiên nói với Trần Thiên Minh.
“Em có cần phải phiền toái như vậy không? Em cứ đem chìa khóa chuyển qua cho anh để anh giao cho tên Lý đầu heo không phải cũng được sao?” Trần Thiên Minh không cho là đúng nói.
“Ta vì cái gì phải giao cho ngươi. Hừ.” Trần Thiên Minh nhìn qua kính chiều hậu thấy Hà Đào khinh thường nhìn minh, xem ra, hôm nay hình như bị nàng xem thường hơi nhiều.
“Vậy cũng được,” Trần Thiên Minh thức thời cười cười, dừng xe ở cửa trường học, sau đó đợi Hà Đào giao chìa khóa túc xá, sau đó đợi nàng lên xe, rồi tiếp tục lái.
“Hà Đào, chuyện trước kia là anh vô tình.” Trần Thiên Minh vừa mở cửa xe vừa nói. Hà Đào muốn đi, hắn hiện giờ chỉ có cơ hội cuối cùng này để nói với nàng, sau này không biết có còn cơ hội thấy nàng nữa không.
“Trần Thiên Minh, ngươi không cần phải nói đến chuyện trước đây được không? Nếu ngươi còn nói đến chuyện trước đây, vậy thì ta lập tức xuống xe, tự mình ngồi xe về.” Hà Đào vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói chuyện hắn và nàng trước đây, trái tim cũng hoảng hốt nói.
Nàng hiện giờ quyết định dứt khoát muốn về thành phố, chính là vì muốn quên đi quá khứ, đặc biệt là lần đó ở cùng một chỗ với Trần Thiên Minh, Lưu Mỹ Cầm. Hiện giờ, Trần Thiên Minh lại gợi lên cho nàng nhớ lại, nàng làm sao lại muốn nhớ lại chứ? Nếu cứ để hắn nói, vậy thì trong lòng nàng lại càng thêm phiền não.
“Được, được, anh không nói.” Trần Thiên Minh vội vàng gật đầu, nói. Hắn rất sợ Hà Đào sẽ tứ giận rồi xuống xư, như vậy rất phiền toái.
“Trần Thiên Minh, hình như ta là lần đầu tiên ngồi xe của người,” Hà Đào thấy tình cảnh của hai người trầm trầm như vậy ở trong xe, nàng muốn phá vỡ cái không khí u ám này.
“Uh, là lần đầu, cũng là lần cuối cùng. Ài!” Trần Thiên Minh vừa nói vừa thở dài, sau đó nhìn lên kính chiếu hậu, hắn thấy khuôn mặt Hà Đào có chút biến.
“Không có gì, anh cũng không nói gì, chỉ nói thật mà thôi.” Trần Thiên Minh đau lòng nhìn Hà Đào nói. Hà Đào là lần đầu tiên ngồi xe hắn, nhưng mà cũng là lần cuối cùng, sau này, chính mình cũng không có cơ hội nhìn thấy Hà Đào. Bọn họ một người ở huyện thành, một người thì ở thành phố, nói lại thì, Hà Đào cũng không muốn nhìn thấy hắn.
Hà Đào không nói gì, nàng chỉ xoay mặt đi, si ngốc nhìn phong cảnh bên ngoài, hình như là không có tâm tư đi nói chuyện với Trần Thiên Minh vậy.
“Hà Đào, anh biết là em không muốn nghe lời anh nói, chẳng qua nếu anh không nói, trong lòng anh chắc chắn sẽ hỏng mất. Anh biết, anh là một người hoa tâm, không thể chuyên nhất đối với một nữ nhân, nhưng mà, anh thật sự là rất thích em. Chẳng qua là anh cũng tôn trọng sự lựa chọn của em, dù sao thì cùng người khác chia sẻ anh, đây cũng là một chuyện vô cùng khó khăn. Bởi vậy, anh chỉ có thể âm thầm thích em ở trong lòng, thầm chúc phúc cho em.” Trần Thiên Minh liền một hơi đem nhưng lời mình muốn nói nói ra hết.
“Trần Thiên Minh, ngươi không cần nói nữa.” Hà Đào đột nhiên xoay đầu qua, nàng lớn tiếng nói với Trần Thiên Minh, trong hai tròng mắt tràn đầy nước mắt bi thương.
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào như vậy, hắn vội ngậm miệng lại, không dám nói thêm nữa. Không khí bên trong xe lại trở lại u ám như trước.
Đến bên dưới nhà của Hà Đào, Hà Đào liên nói với Trần Thiên Minh: “Dừng xe, ta muốn xuống xe ở đây, ngươi không cần đi tới nữa, để người nhà của ta nhìn thấy không hay.”
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào nói như vậy, vội dừng xe, chính mình cũng xuống xe, vẫy tay với Hà Đào, nói: “Hà Đào, tái kiến.”
“Trần Thiên Minh, chúng ta không cần gặp lại nữa.” Hà Đào nói xong, mạnh mẽ xoay người, đi về phía nhà nàng. Trần Thiên Minh ngây ngốc đứng đó nhìn bóng dáng của Hà Đào.
“Trần Thiên Minh,” Hà Đào đột nhiên quay đầu, sau đó chạy thẳng về phía Trần Thiên Minh, mạnh mẽ lao vào lòng hắn, hô lớn.
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng ôm lấy thân hình mềm mại của Hà Đào, trong lòng đang không biết có tư vị gì, là vui, hay là buồn đây? Chính hắn cũng không nói ra được. Chẳng qua, hiện giờ hắn cũng không muốn nói gì, hắn hiện giờ chỉ muốn ôm chặt nàng, một cái ôm đầy bi thương, một cái ôm khiến hắn vĩnh viễn không thể nào quên được…
“Ôi!” Trần Thiên Minh nhìn cánh tay mình vừa mới bị Hà Đào cắn một cái, kêu nhỏ.
“Trần Thiên Minh, tên khốn kiếp ngươi, sau này chúng ta rõ ràng, không ai nợ ai!” Hà Đào lập tức quay mặt đi, hình như là vừa chạy vừa khóc.
“Đây, đây, rõ ràng?” Trần Thiên Minh ngây người, hắn hiện giờ cũng không biết là cánh tay đau, hay là trong lòng đau nữa, hắn chỉ cảm thấy một loại thống khổ truyền đến khắp cả cơ thể.
“Đinh, đinh đinh,” Điện thoại của Trần Thiên Minh chợt kêu lên.
“Hello,” Trần Thiên Minh nói.
“Lão đại, sự tình có vẻ không đúng, anh mau trở về đi.” Thanh âm của Lâm Quốc trong điện thoại vang lên rất gấp.