Trần Thiên Minh nhàm chán ngồi ở ghế salon, hắn muốn ngủ, nhưng mà không ngủ được, cũng không biết làm gì? Xem TV thì không có khả năng, thứ nhất, không có gì đáng xem trên TV, thứ hai, hắn không muốn xem, hắn chỉ muốn nhìn hai mỹ nữ bên trong kia thôi. Thể lực của mình vô cùng tốt, nếu như vận động ‘như thế’ thêm một hai lần nữa, tuyệt đối là không có vấn đề.
Không bằng, đợi lát nữa các nàng ngủ thiếp đi, mình lén lút đi vào sờ mó, khiến dục hỏa của các nàng bốc lên, sau đó mình muốn làm gì thì làm, đến cả 3P cũng không thành vấn đề. Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh nhìn thời gian một chút, mới vừa hơn 11 giờ, cứ đợi đến sau 12 giờ đi, lúc đó chắc là các nàng ngủ rồi.
Mới rồi các nàng đúng thật là quá lao lực, mỗi người đều đạt tới cao triều, mà dường như người ta thường nói, phụ nữ sau khi cao triều qua đi thường vô cùng muốn ngủ, bởi vì tay chân các nàng vô lực, lại làm nhiều vận động ‘nặng’. Cho nên, Trần Thiên Minh đoán các nàng chỉ cần gần 1 tiếng là ngủ rồi.
Nghĩ đến chuyện này, Trần Thiên Minh lại lấy tay chậm rãi gõ gõ vào ghế salon, hiện giờ, hắn không dám ngủ chút nào, nghĩ đến lát nữa có thể tiến hành hoạt động 3P, nếu giờ mình mà ngủ thiếp đi, như vậy thì tổn thất lớn. Vì thế, Trần Thiên Minh kiên nhẫn véo đùi mình không cho ngủ quên, một bên thì không quên xem đồng hồ.
3 giây, 2 giây, 1 giây, đến 12 giờ rồi. Trần Thiên Minh cao hứng cười. Ha ha, xem ra, đã đến lúc mình đại triển thân thủ rồi. Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa đứng dậy, làm mấy họat động cho nóng người, sau đó bẻ tay, lắc cổ. Các nàng hẳn là đã ngủ rồi, hiện giờ cũng 12 giờ rồi mà. Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đến bên cửa, vận công nghe ngóng một chút, bên trong không có động tĩnh gì. He he, xem ra các nàng đã ngủ rồi.
Vì vậy, Trần Thiên Minh nhẹ nhàng nắm lấy tay cầm ở cửa, chuẩn bị xoay mở, nghĩ đến cảnh hai mỹ nhân xinh đẹp đang nằm trong đó chờ mình vào đánh 3P, Trần Thiên Minh suýt thì phát cuồng, M, lát nữa mình nhất định phải điên long đảo phượng, khiến Yến và Trương Lệ Linh sướng muốn chết luôn.
Ô? Trần Thiên Minh dùng sức mở cửa, những mà nắm cửa vẫn bất động, chẳng lẽ là khóa từ bên trong? Trần Thiên Minh trong lòng rất khổ sở, rốt cuộc là ai làm chuyện này? Không có lương tâm như vậy, Yến, chắc là không phải, nàng sẽ không làm vậy với mình. Được rồi, nhất định là Trương Lệ Linh!
Trần Thiên Minh giơ chân phải lên, muốn đá cửa vào, nhưng mà nếu như phá cửa vào, vậy thì mình sẽ bị hỏi tại sao canh ba nửa đêm lại phá cửa, hơn nữa bà báo chủ nhà sẽ tới. Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh đành phải hạ chân xuống.
Trần Thiên Minh bất đắc dĩ đành phải quay lại ghế salon, ôi, người tính không bằng trời tính, mình sao lại đen như vậy chứ? Hắn bất đắc dĩ quá nên ngồi luyện Hương Ba Công, hôm nay vận động hai lần, hắn hấp thụ được âm khí của Yến và Trương Lệ Linh. Thôi quên đi, cứ đề cao công lực của mình rồi nó!
--------------------------------
Ma Vương, Phong Ma, Vân Ma, Lôi Ma, điện mà, Thái Đông Phong, Diệp Đại Vĩ đều đang ngồi ở đại sảnh nơi Ma Vương sống.
“Điện Ma, mày nói mày bị ai đánh?” Ma Vương hỏi Điện Ma ở đối diện, lần trước Trần Thiên Minh đánh lang vương bị thương, Điện Ma hộ tống lang vương về Lạt Ma giáo, hiện giờ mới về.
Điện Ma nhớ lại một chút, nói với Ma Vương: “Là Trần Thiên Minh của Huyền Môn, đấy là hắn nói với chúng tôi, hắn đánh lang vương bị thương, lang vương còn muốn tìm hắn đề báo thù.”
“Trần Thiên Minh?” Thái Đông Phong và Diệp Đại Vĩ nhìn nhau, yên lặng thầm nghĩ.
“Hay, đánh hay lắm!” Ma Vương vỗ đùi cao hứng kêu. “Ta còn đang lo không có cách nào đề Huyền Môn và Lạt Ma giáo kết oán, hiện giờ thì tốt rồi, người Huyền Môn đánh người của Lạt Ma giáo, như vậy, Hồng Lạt Ma sẽ hận người của Huyền Môn, hắn chắc sẽ đứng về phía chúng ta.”
“Lạt Ma giáo không phải còn có Hoàng Lạt Ma sao?” Vân Ma khó hiểu hỏi Ma Vương.
“Hoàng Lạt Ma không đáng sợ, bọn họ người ít, hơn nữa lão phật sống không lâu trước đã về trời, hiện giờ phật sống là một người trẻ tuổi, gọi là Ngận Tang Đạt Kiệt, trẻ con chưa biết gì, có thể tạo thành uy hiếp sao. Lần trước, phật sống Hồng Lạt Ma có gọi điện cho ta, muốn thông qua tay của ma môn chúng ta, diệt trừ nhân vật trọng yếu của Hoàng Lạt Ma, haha, hiện giờ, Hồng Lạt Ma đang cùng trên một con thuyền với chúng ta, xem ra, đại sự của chúng ta không thành không được rồi.” Ma Vương cười ha hả nói.
“Ma Vương, Hồng Lạt Ma, anh có thể đối phó không? Bọn họ người nhiều, võ công không phải rất lợi hại sao?” Lôi Ma kỳ quái hỏi Ma Vương.
“Mày có biết dùng đầu óc không hả? Nếu như Hồng Lạt Ma quang minh chính đại, vậy thì có lý do gì mà đối phó với Hoàng Lạt Ma, vì như vậy sẽ khiến bọn người trong giáo đó phẫn nộ. Nhưng nếu người ngoài giế Hoàng Lạt Ma, như vậy thì chỉ cần hắn thu thập tàn cuộc là được rồi.” Ma Vương chỉ thẳng mặt Lôi Ma mắng.
“Sư phụ, Trần Thiên Minh kia chính là kẻ đã phá hủy giao dịch thuốc phiện của Thiên Tinh bang lần trước, con lần đó còn cho hắn ăn Nhuyễn Cốt Đoạt Hồn Tán, vậy mà hắn không sao cả, lại còn có thể khôi phục được võ công, thật là tà môn quá?” Thái Đông Phong vừa nghĩ tới liền nói với Ma Vương.
“Có chuyện vậy sao? Ngươi phế võ công của hắn, hắn còn có thể khôi phục. Mẹ kiếp, thật là rất tà môn!” Ma Vương kỳ quái nói. Hiện giờ, Ma Vương chỉ có thể giải thích duy nhất là Thái Đông Phong cầm lộn thuốc, hoặc là Trần Thiên Minh không có ănm mà lúc phế võ công của hắn thì điểm huyệt không chuẩn, để cao thủ Huyền Môn chữa được cho hắn. Mà trong Huyền Môn, võ công cao nhất chính là Trí Hải.
“Rất tà môn!” Thái Đông Phong gật đầu nói.
“Vậy Trần Thiên Minh có thể liên quan đến công ty bảo an An An, con phát hiện người mở công ty chính là đàn em của hắn.” Diệp Đại Vĩ đột nhiên xen vào một câu, lần trước Trường Mao ở tửu điếm đã phát hiện Trần Thiên Minh, sau đó cho thủ hạ theo dõi, vì thế phát hiện chuyện này.
“Ma Vương, em lần trước lúc đến công ty bảo an An An, năm người chúng tôi dùng đến cả Lôi Điện cũng không đánh lại hắn, hơn nữa còn bị hắn đả thương.” Vạn Kiếm vừa thấy Diệp Đại Vĩ nói đến công ty bảo an An An, hắn cũng nói theo.
“Lần trước người đánh lén chúng tôi tại kho hàng cũng mang theo mặt nạ, không biết có phải bọn chúng không?” Lôi Ma vừa nghe thấy Vạn Kiếm nói vậy, nhớ lại chuyện ở kho hàng, người mang mặt nạ kia võ công quá cao cường, nếu không phải là mình liều mạng chạy trốn, chắc là cũng chết như những tên kia trong kho hàng rồi..”
“Không thể loại trừ việc này,” Ma Vương suy nghĩ một chút, nói.
“Ma Vương, vậy có muốn tôi dẫn người đi giết hắn không?” Phong Ma nói với Ma Vương.
Ma Vương lại nói: “Một mình mày không phải là đối thủ của hắn, Lôi Ma bị hắn đánh trọng thương, nếu như chúng ta hô hào mà đến tìm hắn, vấy sẽ bị người khác chú ý. Chúng mày phải biết, sau lưng Trần Thiên Minh là Huyền Môn, nếu như có thể giết hắn thì tốt, nhưng mà để hắn không chết, vậy sẽ đả thảo kinh xà, kéo đám Huyền Môn sau hắn chạy ra. Mà đệ tử Huyền Môn cũng không ít, hơn nữa chúng có quan hệ với quốc gia, vái thập niên trước đã có rồi, cho nên, chúng ta nhất định phải cẩn thận. Bây giờ không phải lúc chúng ta va chạm cứng với Huyền Môn, Trần Thiên Minh kia chúng ta chỉ có thể dùng ám chiêu, không nên đánh thẳng, nếu như chúng ta bị bại lộ, như vậy rất phiền toái.”
“Bây giờ chủ yếu là do Âm Dương công của ta chưa luyện thành, còn kém một tầng nữa, được rồi, Đại Vĩ, ngươi giúp ta tìm 4 đứa trẻ nữa đến đây, sáng hôm nay ta luyện làm chết đám trước rồi.” Ma Vương nói với Diệp Đại Vĩ.
“Sư phụ, không vấn đề, lát nữa con sai thủ hạ đi làm.” Diệp Đại Vĩ nghe thấy Ma Vương nói vậy, hắn vội vàng vỗ mông theo, hiện giờ, Ma Vương càng ngày càng thích hắn, hơn nữa cũng dạy càng ngày càng nhiều tuyệt chiêu cho hắn.
“Không sai, ngươi đúng là nhân tài, hai ngày nữa ta sẽ dạy ngươi mấy tuyệt chiêu.” Ma Vương ở bên gật đầu nói.
“Cám ơn sư phụ.” Diệp Đại Vĩ cao hứng nói.
Thái Đông Phong ở bên nhìn thấy rất tức giận, hiện giờ, Diệp Đại Vĩ càng lúc càng được sủng ái, võ công cũng càng ngày càng cao, hắn còn nghe Ma Vương nói võ công Diệp Đại Vĩ cao hơn hắn, vì thế hắn sao không tức giận chứ?”
“Sư phụ, con đã cùng lão già phó thư ký kia nói chuyện, chỉ cần chúng ta thêm lợi ích, quan hệ sẽ được xác định.” Thái Đông Phong vội vàng nói chút công lao, nếu không, hắn trong mắt Ma Vương sẽ không còn chỗ lợi dụng nữa.
“Hay, hay lắm, ta có những đồ đệ tốt như các người, sợ gì đại sự không thành chứ!” Ma Vương cao hứng vỗ tay. “Được rồi, Lôi Ma, mày mấy ngày nữa dẫn theo đám thủ hạ đi đến Tây bộ Lạt Ma giáo, vừa lúc mày qua đó có thể tránh chút điều tiếng, mày bị Trần Thiên Minh nhận ra rồi.” Ma Vương nói với Lôi Ma.
“Vâng,” Lôi Ma gật đầu, nói.
“Kỳ thật, mày và Điện Ma qua đó, hơn nữa Tiểu Ngọc cũng đang ở đó, hẳn là có thể ứng phó được. Tiểu Ngọc đi đến Lạt Ma giáo học võ công đã hơn một năm rồi, không biết nó học được gì rồi?” Ma Vương cảm thán nói.
Tiểu Ngọc trong miệng của Ma Vương chính là Phương Minh Ngọc, anh của Phương Thúy Ngọc, con của Ma Vương, kỳ thật Ma Vương phái con hắn đi đến Lạt Ma giáo học võ công, cũng không phải vì coi trọng võ công Lạt Ma giáo, mà là đi lôi kéo thủ hạ và một số người ủng hộ hắn ở nước ngoài.
Hắn cho còn hắn là Phương Minh Ngọc tới, chính là muốn mượn sức để mình quản lý.
“Ma Vương, anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ tìm Tiểu Ngọc, đem chuyện này nói với hắn một chuút, để hắn lôi kéo thêm người và an bài hành động của chúng tôi.” Điện Ma nói với Ma Vương. Kỳ thật, tứ ma đều rất thương yêu hai con của Ma Vương, tứ ma nhìn con gái của Ma Vương lớn lên, hơn nữa võ công của cô gái đó không kém bọn chúng, đặc biệt là tâm kế và thủ đoạn của hai ‘Ngọc’ này, lại càng khiến tứ ma bội phục sát đất, cho nên, rất nhiều hành động, tứ ma đều nghe theo hai ‘Ngọc.”
“Tốt lắm,” Ma Vương gật đầu, “Chúng mày lần này tới Lạt Ma giáo cũng không nhiều nguy hiểm, chỉ làm bộ giết vài người là được, chuyện sau thì Đạt Lap sẽ giải quyết.” Ma Vương nói xong, hắn cao hứng cười tươi. Chỉ cần hắn có thể giúp Đạt Lạp hoàn thành chuyện này, để Đạt Lạp thống nhất Lạt Ma giáo, vậy thì Đạt Lạp sẽ nghe theo hắn, hơn nữa, Tiểu Ngọc giờ là đồ đệ của Đạt Lạp, quan hệ cũng không tồi. Nghĩ tới đó, Ma Vương không khỏi phá lên cười