Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa rồi Lương Thi Mạn còn dùng chăn đắp kín người, hiện tại đã bỏ chăn ra, cả thân thể dựa lên người Trần Thiên Minh, cặp vú đầy đặn cũng ép lên ngực hắn, khiến cho thằng em bên dưới lại có phản ứng. Vừa rồi chỉ có thể nhìn chứ không thể sờ, hiện tại nó ở ngay bên cạnh mình, có thể không động tâm sao?


"Thi Mạn, em đừng khóc!" Trần Thiên Minh ghé vào tai Lương Thi Mạn thủ thỉ.


"Người ta đang vui mà, em cho rằng cả đời mình bị định trước là sẽ phải chịu cảnh cô tịch, không ngờ mạng của em lại tốt như vậy." Lương Thi Mạn nuốt lệ nói.


"Em xem em kìa, khóc một cái là xấu hơn rất nhiều." Trần Thiên Minh cố ý trêu Lương Thi Mạn.


"Thật ư?" Lương Thi Mạn nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, vội vàng rời khỏi lòng Trần Thiên Minh, sau đó dùng tay lau nước mắt, lo lắng nói:


"Thiên Minh, có đúng là em xấu thì anh sẽ không yêu em nữa đúng không?"


"Cô bé ngốc, sao anh lại không yêu em chứ, em có xấu hơn nữa thì anh cũng vẫn yêu em." Trần Thiên Minh nghiêm túc nói.


Hắn biết lời nói đùa vừa rồi đã khiến Lương Thi Mạn tưởng thật.


"Thật ư? Anh không gạt em chứ?" Lương Thi Mạn nói với vẻ không tin.


"Thật mà, không gạt em đâu." Trần Thiên Minh nhìn khuôn mặt vừa khóc


xong của Lương Thi Mạn, không tự chủ được mà hôn một cái:


"Thi Mạn, em thơm quá!"


"Đáng ghét, em đã mấy ngày rồi chưa tắm rửa, mấy ngày nay đều là tiểu Trữ giúp em lau người, em chiều nay mới tắm đó." Lương Thi Mạn nũng nịu


nói.


"Thật ư? Để anh sờ cái xem nào."


Trần Thiên Minh vừa nói vừa dùng tay sờ soạng đôi thỏ trắng của Lương Thi Mạn, hai ngày nay vẫn muốn sở, đến tận giờ mới được thỏa nguyện. Đáng tiếc Lương Thi Mạn sắp đi ngủ mà vẫn mặc áo lót, khiến cho mình sờ không được đã tay. Trần Thiên Minh thở dài trong lòng.


"Anh, anh là đồ lưu manh." Lương Thi Mạn thấy trận địa tiền phương của


mình bị tập kích, trợn mắt lườm Trần Thiên Minh, xấu hổ nói.


"Ý, vừa rồi không biết ai là lưu manh nhỉ, anh chỉ không cẩn thận mà hôn mê một lúc, đã bị người ta cởi quần, sau đó là làm cái gì ấy."


Trần Thiên Minh nhìn cặp vú đẫy đà của Lương Thi Mạn, dâm đãng nói.


Lương Thi Mạn đang mặc một chiếc áo ngủ ngắn tay màu trắng, hai cánh tay


trắng như bạch ngọc thò ra ngoài.


"Không phải em cởi quần của anh, là tiểu Trữ, anh tìm cô ấy mà tính sổ." Lương Thi Mạn đỏ mặt cười nói.


"Anh sẽ tìm tiểu Trữ tính sổ, có điều, nghe nói em là chủ sự, anh bây giờ tính sổ với em trước đã."


Trần Thiên Minh nói xong, kéo Lương Thi Mạn về phía mình sao đó thò đôi bàn tay to lớn ra nắm lấy đôi thỏ trắng của Lương Thi Mạn.


"Đừng, ối..." Lương Thi Mạn vốn định vốn định đẩy tay của Trần Thiên Minh ra, thế nhưng, ngực của này sau khi bị Trần Thiên Minh tóm lấy, bản thân có chút tâm loạn như ma, thân thể dường như không còn khí lực, tùy ý để Trần Thiên Minh vuốt ve.


"Thi Mạn, chúng ta làm lại một lần nhé?" Trần Thiên Minh hôn Lương Thi


Mạn một cái, nói.


Hắn sờ soạng Lương Thi Mạn một hồi, khiến cho cả người trở nên hưng phấn, hiện tại, hắn muốn cùng Lương Thi Mạn vận động trên giường,


"Không được, tiểu Trữ đang ở đây, hơn nữa, thân thể của em mới khỏi bệnh, vừa rồi còn làm chuyện đó với anh nữa, em hiện tại mệt lắm rồi, để hôm khác nhé, được không?"


Lương Thi Mạn dùng ánh mắt van cầu nhìn Trần Thiên Minh, cô nàng hiện tại không đành lòng cự tuyệt Trần Thiên Minh, thế nhưng vì tiểu Trữ và cơ thể của mình, nàng ta đành phải cự tuyệt.


"Được, em mệt rồi, mau ngủ đi."


Trần Thiên Minh vừa nói vừa đỡ Lương Thi Mạn nằm xuống, sau đó lại vuốt ve ngực của nàng mấy cái rồi mới đắp chăn lại cho Lương Thi Mạn, sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài.


Trần Thiên Minh vừa ra khỏi phòng đã thấy tiểu Trữ đang ngồi trên sa lông xem TV.


"Tiểu Trữ, em đang xem TV à?" Trần Thiên Minh biết rõ vẫn cố hỏi.


"Đúng rồi, người ta ở trong phòng nói chuyện yêu đương, em thì chỉ có thể ở chỗ này xem TV thôi." Tiểu Trữ chua xót nói.


"Anh và Thi Mạn chỉ nói chuyện thôi mà." Trần Thiên Minh cười cười,


Tiểu Trữ trợn mắt lườm Trần Thiên Minh, nói: "Đúng rồi, chỉ ôm nhau mà tâm sự thôi."


Thì ra vừa rồi tiểu Trữ nghe thấy tiếng khóc của Lương Thi Mạn, cho rằng Lương Thi Mạn và Trần Thiên Minh không vừa lòng nhau, liền định chạy vào khuyên Lương Thi Mạn, nhưng ai ngờ vừa đi đến cửa thì phát hiện Lương Thi Mạn và Trần Thiên Minh đang ôm nhau,


"Ha ha, tiểu Trữ, em xấu lắm, nghe trộm người khác nói chuyện."


Trần Thiên Minh nhìn bộ dạng chua sót của tiểu Trữ, vội vàng ngồi xuống cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu Trữ, nói.


"Em không phải là muốn nghe trộm người khác nói chuyện, em chỉ sợ anh


khi dễ chị Thi Mạn thôi." Tiểu Trữ lườm Trần Thiên Minh :


" Nếu như anh dám khi dễ chị Thi Mạn, em sẽ không để cho anh yên đâu."


Trần Thiên Minh vừa vuốt ve cánh tay của tiểu Trữ vừa nói:


"Anh đâu dám khi dễ chị Thi Mạn của em, tiểu Trữ, tay em nuột quá." Vừa nói hắn vùa sờ soạng.


"Anh mau bỏ tay ra." Tiểu Trữ đỏ mặt nói.


Thì ra Trần Thiên Minh sờ tới cặp vú của nàng và đnag ve vuốt nó. Tuy đây không phải là lần đầu tiên Trần Thiên Minh làm vậy, nhưng vẫn khiến cho tiểu Trữ xấu hổ.


"Tiểu Trữ, anh rất muốn em."


Trần Thiên Minh phớt lờ câu nói của tiểu Trữ, hắn tiếp tục sờ soạng cặp vú mềm mại của cô nàng, khó có được cơ hội để sờ mò thế này, nếu như bỏ ra, không biết lần sau lúc nào mới được làm thế này nữa.


"Đừng, buông ra." Tiểu Trữ tiếp tục hô khẽ.


Buổi tối này hôm nay nàng đã xem Trần Thiên Minh và Lương Thi Mạn trình diễn trò chơi người lớn, khiến cho trong lòng đã có chút nhộn nhạo. Hiện tại lại bị Trần Thiên Minh vuốt ve thế này, trong lòng càng vô cùng khó chịu.


Tuy tiểu Trữ muốn đẩy tay Trần Thiên Minh ra, thế nhưng, Trần Thiên


Minh cứ sờ thế này làm cho nàng buông thõng tay, mặc kệ cho Trần Thiên Minh sờ tiếp. Sờ soạng một hồi, Trần Thiên Minh lại bắt đầu muốn cởi nút buộc áo lót của tiểu Trữ ra, khi hắn cởi ra rồi thì tiểu Trữ mới phát giác.


"Thiên Minh, anh muốn làm gì vậy?" Tiểu Trữ vội vàng hỏi Trần Thiên Minh.


Kỳ thực không cần hỏi cô ta cũng biết Trần Thiên Minh muốn làm gì, chỉ là, cô không ngờ Trần Thiên Minh lại thực hiện ngay ở đây.


Trần Thiên Minh nhìn cặp ngực cao vút của tiểu Tử, nuốt nước bọt rồi dâm đãng nói:


"Tiểu Trữ, em đã hai ngày không ngủ rồi, anh và em sang bên kia ngủ nhé, giường của anh ở bên kia vừa to lại vừa êm, nằm ngủ thoải mái lắm."


Trần Thiên Minh muốn ngày hôm nay sẽ làm cho tiểu Trữ chân chính trở thành người đàn bà của mình.


"Em không đi đâu, anh gian lắm, em không yên tâm." Tiểu Trữ hung hăng


trợn mắt lườm Trần Thiên Minh.


Cái gì mà qua bên kia, chỉ sợ qua bên đó rồi mình đừng hỏng được ngủ yên. Nghĩ tới đây, mặt tiểu Trữ đỏ lên.


"Trời ơi, tiểu Trữ, anh đối với em là thật lòng mà, em cứ yên tâm đi."


Trần Thiên Minh vốn muốn vỗ vào ngực mình, nhưng hắn một tay đang ôm


tiểu Trữ, một tay thì đang sợ ngực nàng, còn có tay nào rảnh để làm vậy


đâu.


"Tay anh hiện tại đang sờ chỗ đó của em, bảo em làm sao mà yên tâm đây?" Tiểu Trữ nói đến đây lại đỏ mặt.


"Anh, anh có làm gì đâu." Trần Thiên Minh mặc kệ tất cả, nhấc tay lên, trực tiếp luồn tay từ cổ áo tiểu Trử vào trong.


"Á!" Tiểu Trữ sợ hãi hét lên,


Nhưng đã muộn rồi, ma thủ của Trần Thiên Minh đã luồn được vào trong, đồng tời nắm lấy vú của nàng mà vuốt ve sờ nắn,


Trần Thiên Minh hiện tại cảm thấy vô cùng sảng khoái. Trước đây hắn vẫn


muốn theo đuổi tiểu Trữ, nhưng đều vô ích, hiện tại, không chỉ cưa được rồi mà còn có thể ve vuốt cặp vú mềm mại của nàng ta. Thật là sung sướng.


"Thiên Minh, anh mau bỏ cái tay của anh ra." Tiểu Trữ nhỏ giọng nói,


Hiện tại giọng nói của nàng đã xuống thấp vô cùng, căn bản không có tác


dụng gì với Trần Thiên Minh.


Trần Thiên Minh đâu thể nghe theo lời tiểu Trữ, hơn nữa con gái chuyên nói ngược, cô ta bảo ngươi bỏ ra, kỳ thực lại là bảo ngươi ngàn vạn lần đừng có bỏ ra. Cho nên, Trần Thiên Minh chỉ làm theo ý tứ bên trong của tiểu Trữ, đương nhiên là không bỏ ra rồi.


Trần Thiên Minh dùng tay nhẹ nhàng ve vuốt hạt anh đào của tiểu Trữ, tuy rằng hắn không thấy được màu sắc của nó, thế nhưng, hắn biết nó nhất định rất mê người. Dưới sự kích thích không ngừng của hai ngón tay Trần Thiên Minh, hột anh đào dần dần cương lên, nhưng trong cái cứng lại có cái mềm.


"A..." Tiểu Trữ rên khẽ,


Dưới sự trêu đùa của Trần Thiên Minh, phòng tuyến tâm lý của nàng đã dần dần thất thủ. Hiện tại nàng cảm thấy dường như mình hơi muốn để Trần Thiên Minh tiếp tục sờ soạng, hơn nữa không phải là chỉ sờ một chỗ mà là sờ toàn thân.


Nghe thấy tiếng rên của tiểu Trữ, Trần Thiên Minh mừng rơn, xem ra, chỉ cần mình tiếp tục nỗ lực, cách mạng nhất định sẽ thành công.


Trần Thiên Minh nhìn sa lông, ở chỗ này mà làm chuyện đó với tiểu Trữ ư? Thôi kệ đi, thời gian cấp bách, không nên câu nệ nhiều, cứ tiếp tục là được.


Nếu như chọn một ngày tốt lành, sau đó lại chọn một địa phương tốt rồi mới động phòng hoa chúc, vậy thì mình không biết phải đợi đến lúc nào mới làm được.


Kỳ thực, làm chuyện đó trên sa lông cũng khá hay, không khí tốt, có thể phải lúc hô hấp không thoải mái mà hít thở được nhiều hơn, sa lông tính đàn hồi tốt, tiện cho động tác dập mạnh.


Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh vội vàng rút tay ra, tiếp tục sờ tới trận địa bên dưới của tiểu Trữ.


Nhưng khi hắn vừa sờ lên cô em của tiểu Trữ thì tiểu Trữ đã tóm lấy tay Trần Thiên Minh, nói:


"Thiên Minh, không được, em còn chưa chuẩn bị tâm lý." Nói xong, cô nàng cúi đầu xuống.


"Đừng sợ, em cứ từ từ chuẩn bị, anh có thể đợi được mà, dẫu sao thì anh cũng có thời gian, anh trước tiên vuốt ve em trước, khi nào em chuẩn bị xong thì nói với anh." Trần Thiên Minh cười dâm.


"Không được, anh đã hai ngày không ngủ rồi, ngày hôm nay lại suýt tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa còn làm chuyện đó với chị Thi Mạn rồi, anh không nghỉ ngơi sao." Tiểu Trữ âu yếm nói với Trần Thiên Minh.


Trần Thiên Minh cũng coi như là rất cường hãn, hắn đã hai ngày không ăn


không uống, lại còn chữa thương cho Lương Thi Mạn, nếu như là người khác đã sớm nằm vật trên giường mà ngủ rồi, nhưng hắn vẫn ở đây đùa bỡn mình.


"Không sao đâu, thân thể anh cường tráng lắm." Trần Thiên Minh tự hào


nói.


Hiện tại đừng nói là chỉ cùng một mình tiểu Trữ làm chuyện này, cho dù có thêm Lương Thi Mạn, mọi người cùng chơi trò 3P, mình nhất định vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn hoàn thành xuất sắc.


"Người ta, người ta dù sao cũng là người của anh rồi, anh cũng đừng có vội như vậy, anh quay về ngủ một giấc đi đã, hơn nữa, em cũng mệt rồi, anh ngoan ngoãn nghe lời đi, nếu không, em sau này sẽ không cho anh đâu."


Tiểu Trữ đỏ mặt, kiên quyết đứng dậy, sau đó lôi hắn ra cửa.


Trần Thiên Minh nhìn cảnh cửa bị khóa kín, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó quay về phòng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK