"Sư huynh," Trần Thiên Minh nghe.
"Thiên Minh, cậu đang ngủ à? Anh có quấy rầy cậu không hả?" Chung Hướng Lượng cười nói.
"Không, bây giờ mới là mười một giờ tối, mà nam nhân thường sống về đêm, bây giờ mới bắt đầu đấy. Ui cha!"
Trần Thiên Minh đau đến kêu lên âm thanh. Hóa ra là Tiểu Trữ nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, cái gì mà nam nhân sống về đêm, vì vậy liền ở trên đùi của hắn hung hăng bấm một cái.
"Sao vậy? Thiên Minh.''
Chung Hướng Lượng cho rằng Trần Thiên Minh có chuyện gì xảy ra.
"Cậu bây giờ đang làm cái đó?"
"Không có việc gì, em ở trong tại phòng trong công ty xem TV, vừa rồi chỉ là bị muỗi cắn, ha ha," Trần Thiên Minh cười nói.
Tiểu Trữ nghe Trần Thiên Minh nói mình là muỗi, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Có điều, nàng không dám lại cấu Trần Thiên Minh, sợ
hắn đến lúc đó lại la to, để cho người khác nghe thấy không tốt.
"Này, Thiên Minh, là như thế này, anh có việc tìm cậu, buổi sáng ngày mai cậu có rãnh không?"Chung Hướng Lượng nói.
"Có," Trần Thiên Minh gật gật đầu, nói.
"Vậy cậu buổi sáng ngày mai lúc mười giờ, đến khách sạn lần trước anh với cậu nói chuyện được không? Vẫn là gian phòng trước kia." Chung Hướng Lượng nói.
"Được, dù sao em đang không có chuyện gì, buổi sáng em sẽ xử lý công việc trong ban nhanh nhất có thể.'' Trần Thiên Minh nói.
"Tốt lắm, buổi sáng ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau tại đó.'' Chung Hướng Lượng nói xong, liền tắt điện thoại.
Trần Thiên Minh để điện thoại di động xuống, không khỏi âm thầm suy nghĩ.
Chung Hướng Lượng muộn như vậy còn gọi điện thoại cho mình hẹn ngày mai gặp mặt, hơn nữa lại không nói trong điện thoại, có thể thấy được ngày mai chuyện rất là quan trọng, không tiện nói qua điện thoại, rốt cuộc là chuyện gì? Trần Thiên Minh âm thầm suy đoán.
Ngày hôm sau, Trần Thiên Minh phát hiện trong ban kỷ luật đã khá hơn nhiều, đặc biệt là Tôn Úy Đình ngồi rất nghiêm chỉnh, tới sớm, đọc sách cũng rất lớn tiếng.
Xem ra, chuyện tối hôm qua khiến các đám học sinh này đặc biệt nghiêm chỉnh. Hắn nghĩ tới mình đã xem qua hồ sơ của Tôn Úy Đình, thường xuyên trốn học, cũng thầy giáo đánh nhau, không thèm để ý đến trường. Hy vọng lần này hắn thật sự tiến bộ.
Trần Thiên Minh bắt tay xử lý các công việc, hắn nhìn xem thời gian cũng hơn chín giờ, vì thế liền đi đến nơi hẹn với Chung Hướng Lượng.
Đến cửa gian phòng khách sạn, Trần Thiên Minh nhìn thấy Tiểu Hạ ở ngoài
cửa chờ hắn
"Tiểu Hạ ca," Trần Thiên Minh hướng Tiểu Hạ chào hỏi.
"Thiên Minh, cậu đã đến rồi, mau vào đi thôi, Sư phụ ở bên trong chờ cậu."
Tiểu Hạ nói xong, đi đến góc quẹo bên cạnh rồi đi vào phòng, gian phòng này ở khách điếm là chỗ rất kín đáo, chỗ Tiểu Hạ đứng lại vừa vặn để người ta không nhìn thấy hắn, mà hắn có thể nhìn thấy người khác.
Trần Thiên Minh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Chung Hướng Lượng ngồi ở chỗ
gần cửa sổ nhìn thoáng ra bên ngoài, hình như là đang thưởng thức phong
cảnh.
"Sư huynh, em tới." Trần Thiên Minh nói.
"Ừ, Thiên Minh, cậu lại đây ngồi đi."
Chung Hướng Lượng kêu gọi Trần Thiên Minh ngồi ở bên cạnh hắn.
Đợi Trần Thiên Minh ngồi xuống, Chung Hướng Lượng liền nói với hắn:
"Thiên Minh, chúng ta đều là người một nhà, cho nên anh cũng không khách sáo với cậu, anh trực tiếp nói cho cậu sự tình."
"Sư huynh, anh nói đi." Trần Thiên Minh gật gật đầu, nói.
"Thiên Minh, anh lần này bảo cậu, là muốn cậu tiếp một nhiệm vụ mới.''
Chung Hướng Lượng lần này gọi Trần Thiên Minh tới mục đích là muốn nói
thẳng.
"Nhiệm vụ gì?" Trần Thiên Minh hỏi Chung Hướng Lượng.
"Là như vậy, tập đoàn Âu Minh có một công ty muốn đầu tư một hạng mục
của chúng ta, họ cần tìm kiếm đối phương hợp tác, cho nên, các công ty trên thế giới đều đến tham dự cạnh tranh, muốn trở thành đối tượng hợp tác của công ty Âu Minh, trải qua một phen cạnh tranh, chúng ta có được một công ty gỗ Sato, đối tượng công ty Âu Minh đang suy nghĩ. Có điều, trải qua ước định bên trong, lần này hạng mục hợp tác cuối cùng có thể lại là của chúng ta." Chung Hướng Lượng uống một ngụm trà, nói.
"Sư huynh, anh có phải lo lắng công ty gỗ Sato sẽ ở sau lưng giở trò quỷ?"
Trần Thiên Minh nghe Chung Hướng Lượng nói như vậy, hỏi.
"Không phải lo lắng, bọn họ đã bắt đầu giở trò quỷ, hôm trước giữa chúng ta và chủ tịch của công ty đã nhận được một phong thư đe dọa, nói nếu như tiếp tục tham dự hạng mục tranh cử hợp tác lần này, sẽ khó thể đạt được hoà bình, và người nhà cũng sẽ gặp bất lợi. Ngày hôm qua, chủ tịch cùng bí thư thị ủy đã phản ánh chuyện này, bí thư thị ủy cảm thấy chuyện này là một chuyện vô cùng trọng yếu, đặc biệt lần này đầu tư hạng mục tài chính cao, nếu như công ty của chúng ta tham dự, đây là cơ hội rất tốt để công ty của chúng ta phát triển.'' Chung Hướng Lượng nói.
Trần Thiên Minh hỏi: "Lần này đầu tư hạng mục tài chính là bao nhiêu?"
"20 tỷ USD, hơn nữa đây là con số phỏng chừng, khả năng càng về sau còn
có thể đầu tư tài chính thêm vào." Chung Hướng Lượng nói.
"20 tỷ USD, trời ạ, nhiều như vậy hả!" Trần Thiên Minh kêu to.
"Đúng vậy, đây là một việc của công ty, là một đại sự, nếu như có thể bắt lấy cơ hội hợp tác lần này. Công ty chúng ta nhất định là lại đề cao thêm một bậc nữa. Hơn nữa hạng mục lần này rất có giá trị, nếu như công ty của ta tham dự vào, ở phương diện kỹ thuật chúng ta có thể học được rất nhiều việc, từ nay về sau chúng ta ở phương diện này sẽ có tác dụng rất lớn."
Chung Hướng Lượng nói.
"Nói như vậy, nếu như chúng ta có thể trở thành một hạng mục hợp tác, thì đó là một chuyện nhất cử lưỡng tiện." Trần Thiên Minh cười nói.
"Không hẳn, chuyện này có thể sinh ra nhiều chuyện khác nữa, việc này có thể liên lụy đến những chuyện khác, mượn nhà xưởng và công nhân mà nói, tất cả đối với chúng ta đều có lợi." Chung Hướng Lượng nói.
"Đúng vậy, nếu như các hạng mục đều là dùng người của chúng ta, vậy chuyện này có thể giải quyết vấn đề sinh kế của rất nhiều người." Trần
Thiên Minh nói.
"Đúng vậy, cho nên, chúng ta không thể để cho người khác đến đây cản trở, nếu như công ty gỗ Sato dựa vào bản lãnh của mình lấy được hạng mục hợp tác này, chúng ta không lời nào để nói, nhưng, nếu như công ty Sato dùng thủ đoạn hèn hạ để đoạy được, chúng ta sẽ không ngồi yên.''
Chung Hướng Lượng nói với chính khí nghiêm nghị, bộ dáng rất tức giận.
"Vậy chúng ta cần phải làm cái gì?" Trần Thiên Minh nghe Chung Hướng Lượng nói như vậy, thấy chỉ mới nắm vấn đề một chút.
"Bảo vệ chủ tịch kia cùng với đứa con gái người đó, làm cho bọn họ trong một tháng này không thể bị thương tổn, một tháng sau, là lúc hạng mục ký kết. Mà chúng ta chỉ sợ trong một tháng này, chủ tịch kia hoặc là con gái người đó xảy ra việc gì, như vậy hiệp ước hợp đồng này có khả năng không ký được."Chung Hướng Lượng nói.
"Em hiểu rồi, có phải là bây giờ chúng em sẽ bắt đầu tiến hành bảo vệ bọn họ hả?"Trần Thiên Minh hỏi Chung Hướng Lượng.
"Không phải, chủ tịch kia ngày hôm qua tìm bí thư thị ủy, đêm đó phải đi châu Úc tham gia một hội nghị, một tuần lễ sau mới về. Hơn nữa, thời gian một tuần lễ đó vị chủ tịch kia có thể sẽ bị đe dọa, một tuần sau, nếu như chủ tịch không đến công ty Âu Minh không tranh cử nữa, vậy bọn họ sẽ không khách khí. Vả lại, con gái chủ tịch luôn có người bảo vệ, Có điều, thân thủ những người kia anh hơi có chút lo lắng." Chung Hướng Lượng nói.
"Ồ, nguyên lai là như vậy." Trần Thiên Minh nói.
"Sư huynh, ý của anh là để cho em bảo vệ tốt hai người đó trong ba tuần còn lại."Trần Thiên Minh hỏi.
"Đúng vậy, Thiên Minh, từ lần trước công ty của các cậu bảo vệ kính Tây Thi, thanh danh của các cậu càng lúc càng lớn. Lúc này đây, là vị chủ tịch kia tự mình chọn công ty của các cậu, nàng nói công ty cậu có thể bảo toàn cho họ như trước các cậu đã bảo vệ tốt kính Tây Thi, chắc hẳn bảo vệ hai người bọn họ thì không vấn đề gì. Hơn nữa, cái này là chủ tịch thông qua bí thư thị ủy tìm được chúng ta, để cho ta cùng các cậu liên lạc với nhau." Chung Hướng Lượng cười nói.
"Nói như vậy, chúng em không thể không tiếp nhận nhiệm vụ này?" Trần Thiên Minh cũng cười nói.
"Cũng không phải nói như vậy, các cậu có quyền lợi lựa chọn. Có điều anh hy vọng cậu có thể đảm nhiệm, biểu hiện ra hạng mục này là ở cô ta, nhưng đại biểu công ty phía chúng ta và công ty Sato vì lợi ích sẽ nảy sinh quan hệ, cho nên, chúng ta tuyệt đối không thể để cho công ty kia thực hiện được mưu đồ, nếu không, từ nay về sau tài chính, quản lý, kỹ thuật nhất định có phiền toái." Chung Hướng Lượng lo lắng nói.
"Vậy được rồi, em nhận." Trần Thiên Minh nghe Chung Hướng Lượng nói như vậy, hắn sảng khoái đáp ứng.
"Thiên Minh, cậu phải biết rằng, việc bảo vệ lần này so với lần bảo vệ kính Tây Thi quan trọng hơn nhiều, 20 tỷ USD chỉ là mặt ngoài, đằng sau sẽ càng nhiều hơn nữa, mà lần này gia tộc Sato lại mang đến rất nhiều tinh hoa, hơn nữa, người dẫn đầu là Thiếu chủ đời sau của công ty gỗ Sato, võ công rất cao, gia tộc Sato thực lực so với gia tộc Liễu Sinh còn lợi hại hơn nhiều. Hơn nữa bảo vệ lần này chính là người, không phải vật, cái này cho các cậu bảo vệ sẽ mang đến rất nhiều khó khăn." Chung Hướng Lượng nói.
"Em biết rồi, chúng em sẽ làm hết sức." Trần Thiên Minh gật gật đầu, nói.
"Có điều, các cậu cũng không nên quá lo lắng, bởi vì chúng ta cũng đã phái người theo dõi gia tộc Sato, bọn họ muốn động thủ cũng không dám quá kiêu ngạo, nếu để cho chúng ta bắt được bọn họ có hành vi trái pháp luật, chúng ta sẽ đem bọn họ trục xuất, vậy bọn họ sẽ không thể tham gia vào hạng mục hợp tác tranh cử này."
Chung Hướng Lượng nhẹ nhàng vỗ một cái lên bả vai Trần Thiên Minh, cười nói.
"Sư huynh, anh có thể cho em một ít tư liệu về gia tộc Sato không? Tốt nhất là lần này nên biết tư liệu kỹ càng sâu hơn, càng kỹ càng tốt."
Trần Thiên Minh nghe nói gia tộc Sato cũng nhớ tới gia tộc Liễu Sinh, xem ra, là có chút giễu cợt. Bởi vì Trần Thiên Minh muốn được hiểu nhiều hơn, lý do cũng là bởi vì lần trước hắn không biết tư liệu gì của bọn Liễu Sinh, cho nên đã để bị cải trang trộm mất kính Tây Thi. Nếu có tư liệu của bọn chúng, việc bảo vệ sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Chung Hướng Lượng nghĩ ngợi, nói: "Anh tận lực giúp cậu tìm được tư liệu kỹ càng về bọn họ, chờ một tuần lễ sau chủ tịch kia trở về, anh sẽ đem cậu đi gặp chủ tịch, anh và vị chủ tịch kia trước đây cũng từng có giao tình."
Trần Thiên Minh gật gật đầu, nói: "Tốt, em cũng cho bọn Lâm Quốc chuẩn
bị một chút, đến lúc đó chủ tịch trở về nhờ sư huynh nói cho em biết một tiếng."
"Tốt, Thiên Minh, chúng ta nói chuyện lâu như vậy, nên ăn cơm thôi, đã lâu rồi anh và cậu không có ăn cơm với nhau, lần này sư huynh sẽ mời cậu." Chung Hướng Lượng vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi Tiểu Hạ trở về.
"Sư huynh, cái này hãy để cho em mời, lần trước chúng ta bảo vệ kính Tây Thi cũng lời được một trăm vạn, người ta thấy chúng em giúp họ tìm được kính Tây Thi trở về, đã thêm vào cho chúng em, cho nên, bữa cơm này hãy để cho em mời, coi như cảm tạ anh đã giúp chúng em. Ha ha." Trần Thiên Minh cười nói.
"Được rồi, cái này sẽ do cậu mời, dù sao cậu bây giờ đã là Đại lão bản, hơn nữa Lệ Linh cũng giúp cậu thành lập phòng công ty địa ốc rồi." Chung Hướng Lượng cũng cười nói :
"Đúng rồi, Thiên Minh, lần này bảo vệ, chủ tịch kia cho các cậu hai trăm vạn, chỉ cần làm cho bọn họ không bị thương tổn, còn có thêm hiệp ước hợp đồng, bọn họ sẽ trả tiền nhiều hơn nữa."
"Cái này không có vấn đề gì, sư huynh, gọi Tiểu Hạ trở vào đi, chúng ta gọi món ăn ăn cơm." Trần Thiên Minh nói.