“Sư phụ, không nên, không nên mà!” Diệu Tây yêu kiều, tình tứ nói. Lang vương ra sức nắn bóp phần trên của cô khiến cô không chịu được nữa mà bắt đầu rên rỉ, mấy ngày nay Lang vương không tìm đến cô khiến cô rất thèm muốn…
Lang vương thở phì phò nhỏ giọng nói: “Bảo bối, lại đây, sư phụ nhớ con muốn chết rồi đây, chẳng lẽ con không nhớ sư phụ sao?” Lang vương biết nữ Diệu Tây này là một cực phẩm phòng the, chính bản thân hắn cũng phải mất sức của chín trâu hai hổ mới có thể làm cho cô ta thỏa mãn, hơn nữa chỉ cần hắ rảnh rỗi một cái là cô ta lại quấn quýt lấy hắn, chẳng lẽ bây giờ cô ta lại không muốn được sao?
“Sư phụ… sư phụ không nên nói vậy mà”, bị Lang vương đoán đúng tâm lý ngứa ngáy, Diệu Tây không nói lên lời.
Năm trước Diệu Tây gia nhập Hoàng Lạt Ma Giáo, Lang vương lúc đó vô tình phát hiện ra cô ta có vài phần sắc đẹp, vì vậy, đã trực tiếp nhận cô ta làm đệ tử cấp cao của hắn, Tại Lạt Ma Giáo, những đệ tử cấp cao kỳ thật chính là những người thân cận nhất, rất khác so với những đệ tử bình thường khác. Về võ công thì các đệ tử khác chỉ học được một ít võ nghệ của sư phụ nhưng đệ tử cấp cao lại có thể được học hầu hết võ công của sư phụ.
Sau khi Diệu Tây nhận vì trí đệ tử cao cấp, Lang vương tìm mọi cách để đến gần Diệu Tây hơn, hơn nữa lợi dụng cơ hội dương oai, đồng thời đưa Diệu Tây đi tập võ công. Từ khi có tiếp xúc thân mật với Diệu Tây, Sói vương có khi chỉ bảo mình Diệu Tây vào để cùng nhau ‘luyện tập võ công’ một cách vui vẻ.
“Diệu Tây, mấy ngày nay anh không có thời gian rỗi, em có lẳng lơ cùng người đàn ông nào không đấy hả?” Sói vương dùng sức nhéo má anh đào của Diệu Tây, nghi hoặc tra hỏi. Diệu Tây của bây giờ không còn giống như trước kia nữa, nếu như trước đây cô ta sẽ sửa soạn quần áo sạch sẽ chỉ để chờ đợi hắn chơi cô.
Nghe Lang vương nói vậy Diệu Tây giật mình hoảng sợ, vội vàng ra vẻ tức giận mà nói: “Sao sư phụ lại nói người ta như vậy, người ta thì chỉ ở trong phòng đau khổ chờ người, hừ, đã vậy con đi về đây”. Nói xong, cô ta đẩy tay của Lang vương đang sờ vuốt ngực mình ra.
“Thôi mà, bảo bối, ta không phải vì ghen mà vì sợ con tìm được người đàn ông khác tốt hơn thôi”. Lang vương thấy Diệu Tây tức giận vội vàng ôm cô vào lòng rồi hôn lên toàn thân cô.
“Ria mép của sư phụ làm con đau”. Diệu Tây cười hì hì rồi nói, ria mép của Lang vương cà vào mặt cô ta khiến cô muốn tránh cũng không tránh được.
Lang vương cao hứng nói: “Ha ha, ta sẽ dùng ria mép cắm vào phần dưới của con, chắc chắn con sẽ càng thêm thích thú đấy”. Nói xong, Lang vương bắt đầu cởi hết quần áo Diệu Tây. Đầu tiên là bộ quần áo Lạt Ma rộng thùng thình, sau đó đến cái áo lông, rồi lộ ra một đôi gò bồng đảo căng tròn mê đắm sau hai lớp áo khiến Lang vương không khỏi nuốt nước miếng.
“Đừng mà!” Diệu Tây nghĩ tới việc Lang vương dùng ria mép hắn cắm vào phần dưới của mình sẽ rất ngứa ngáy làm cho tâm lý của cô có phần rung động, nàng kẹp chặt hai chân mình vào ra vẻ không thuận theo mà lắc lắc mông.
Lang vương biết Diệu Tây cố ý nói như vậy, cả người hắn ngồi xổm xuống, bắt được cạp quần của cô hắn liền kéo mạnh ra, một đôi chân dài trắng muốt hiện ra trước mắt hắn. “Ôi chao… đẹp quá thôi”. Lang vương hưng phấn liền hôn một cái, rồi lấy tay vuốt ve một cách thích thú.
Từ từ tay hắn hướng lên vuốt ve phần đồng cỏ của Diệu Tây. Hắn vuốt lên quần nhỏ của Diệu Tây rồi lấy tay mân mê phần nhạy cảm của Diệu Tây.
Mặc dù cách cái tiểu khố nhưng Diệu Tây vẫn cảm giác rất rõ Lang vương đang kích thích cô, tay hắn linh hoạt, khéo léo không ngừng làm những động tác tạo cho Diệu Tây cảm giác hưng phấn vô cùng.
“Bảo bối, tiểu khố của con đã ướt hết cả rồi!” Lang vương cười dâm đãng. Đúng là tiểu khố của Diệu Tây ẩm ướt hết cả, xem ra cô đã thích lắm rồi.
“Sư phụ, người nói mà không biết xấu hổ, đây đều là sư phụ hại người nhà mình. Sư phụ không phải là vừa muốn nói chuyện quan trọng với con sao? Sao bây giờ người lại không nói gì thế?” Diệu Tây vốn đang kẹp chặt hai chân giờ có chút mở ra để cho Lang vương đưa tay vào.
“Con là khờ thật hay là giả vờ vậy, ta muốn nói chuyện quan trọng với con chính là muốn vui vẻ với con, chẳng lẽ con đã quên, võ công của Hồng Lạt Ma Giáo chúng ta là lợi hại nhất, nhất định sẽ chỉ toàn chuyện vui vẻ, chúng ta cứ thoải mái mà chơi đùa!” Lang vương cười ha ha rồi nói.
Diệu Tây liếc xéo Lang vương một cái, nói: “Sư phụ, người thật không biết xấu hổ, trước kia chính là người cũng nói như vậy và rồi người lừa gạt con lên giường”.
“Ha ha, không phải là con cũng tự nguyện sao? Là ai đã lớn tiếng trên giường như vậy, còn ra sức mà tấn công, thiếu chút nữa là lấy đi cái mạng già của ta!” Nhớ tới buổi nói chuyện hôm đó, Lang vương tỏ ra rất cao hứng. Lần đó là chính hắn đã lợi dụng cấp bậc để Diệu Tây không thể từ chối được.
Diệu Tây quả thực là cực phẩm phòng the, chẳng những phối hợp với hắn, hơn nữa còn bảo hắn làm mạnh hơn, chính hắn lúc đầu còn hoài nghi không biết Diệu Tây có chịu được những động tác điên cuồng của hắn không, nhưng mà không ngờ cô không những không có chút dấu hiệu nào là không chịu được mà còn sợ hắn không đủ sức.
“Là sư phụ đã câu dẫn người nhà, người… người còn nói vậy nữa, người ta không thèm để ý đến sư phụ đâu”. Diệu Tây cố ý lấy tay che mặt, thẹn thùng nói. Nàng biết rằng càng làm nũng như vậy thì đàn ông sẽ càng thích thú.
Lang vương cười nói: “Được, là ta câu dẫn một cô gái đàng hoàng như con, được rồi chứ! Ta bây giờ lại muốn câu dẫn con đây!” Lang vương vừa nói vừa đứng lên, liền kéo Diệu Tây lại, Diệu Tây kiên quyết đẩy ra, dường như đây là những chiêu giả bộ rất quen thuộc để nhử Lang vương đến chơi.
Lang vương hưng phấn tay phải cầm lấy tô phong bên phải của Diệu Tây, sau đó chuyển sang tô phong bên trái, đặc biệt nàng còn có tiểu anh đào rất mê hồn, đang từ từ cứng lên. Hơn nữa, Lang vương đã lấy ria mép xoa xoa tô phong của cô, khiến cho Diệu Tây không khỏi có cảm giác ngứa ngáy khó chịu mà rên rỉ rồi đạp chân.
“Ôi,… sư phụ”, Diệu Tây cầm lấy tóc Lang vương hưng phấn kêu lên.
“Vậy ta làm gì tiếp bây giờ? Có phải con có chuyện muốn đi ra ngoài à? Bây giờ con có thể đi được rồi đấy”. Lang vương cố ý bóp mạnh vào tô phong của Diệu Tây, hắn biết bây giờ cô đã trong tình trạng này thì coi như hắn có đuổi cô đi ra ngoài cô cũng không thể đi được.
“Sư phụ, người thật xấu xa, người biết rõ người ta đã như vậy rồi lại còn đuổi ra ngoài sao. Hứ, sư phụ đã bảo con ra ngoài, đã vậy con cứ thế này đi ra ngoài câu dẫn đàn ông khác nhé”. Diệu Tây nhõng nhẽo mắng Lang vương.
“Được đấy, con cũng dám uy hiếp ta hả, xem ra ta không cho con một trận không được rồi”. Lang vương bắt đầu đứng dậy, rồi xé hết lớp quần áo cuối cùng trên người Diệu Tây, để lộ ra một bãi cỏ đenn của cô.
Thấy Lang vương nhìn chằm chằm vào phía dưới của mình, Diệu Tây cố ý lấy tay che kín, không cho Lang vương xem, nàng muốn khiến Lang vương thêm phần hứng thú.
“Bảo bối, con buông tay ra ngay”. Lang vương vừa cởi quần áo của mình, vừa quay sang Diệu Tây nói.
“Không, con không bỏ ra đâu!” Diệu Tây phe phẩy cả người. Bây giờ cả thân hình quyến rũ của Diệu Tây hiện ra rõ mồn một trước mắt Lang vương, điều này khiến cho toàn thân hắn như bốc hỏa. Lang vương cởi hết quần áo của mình sau đó ôm lấy Diệu Tây bế lên giường.
Được Lang vương ôm Diệu Tây quả nhiên không hổ là cực phẩm. Lúc Lang vương bước đi được vài bước, đôi tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng buông xuống cố gắng nắm bắt cậu nhỏ của Lang vương.
“Hả” Lang vương đã hưng phấn như vậy mà bị Diệu Tây kích thích thêm thiếu chút nữa đã không thể đi tiếp được, bây giờ hắn chỉ muốn ném Diệu Tây xuống dưới đất, sau đó bắt đầu hành động luôn. Nhưng hắn đã cố gắng kìm nén nhiệt huyết của mình xuống, từ từ bước đến giường, làm chuyện đó ở dưới đất dù sao thì với hắn cũng không tốt.
Cứ như vậy, bị Diệu Tây cầm lấy cậu nhỏ Lang vương từng bước một mà hướng đến giường, tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi. Lang vương trong lòng khổ sở mà kêu lên: “Diệu Tây, bỏ tay ra, ta muốn con bỏ tay ra”. Lang vương vội vàng nói với Diệu Tây, bởi vì nếu cô không bỏ tay ra thì cơ bản là hắn không có cách nào đặt cô lên giường được.
“Không, con không bỏ ra đâu”. Diệu Tây nhìn Lang vương rồi nháy đôi mắt một cách tinh nghịch. Cô đang nắm cậu nhỏ của Lang Vương thật là cũng có chút không nỡ buông ra.
“Nhanh lên, bảo bối, nghe lời ta, nhanh bỏ tay ra một chút thôi, chẳng lẽ con muốn giúp ta thỏa mãn bằng tay sao?” Lang vương dâm đãng mà kêu lên.
“Nếu muốn con bỏ tay ra thì sư phụ phải hứa dạy cho con một tuyệt chiêu”. Diệu Tây mặc cả với Lang vương.
“Được rồi, ta sẽ đáp ứng con, con nhanh bỏ tay ra đi”. Lang vương liền liều mạng mà gật đầu, sau đó hắn không còn thấy gì quan trọng hơn nữa, đừng nói là một tuyệt chiêu chứ nếu như mười tuyệt chiêu hắn cũng sẽ đáp ứng luôn.
Nghe thấy Lang vương đồng ý rồi, Diệu Tây mới cao hứng mà bỏ bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi câu nhỏ. Lang vương thấy Diệu Tây đã bỏ tay ra, vội vàng ném Diệu Tây lên giường, sau đó nhào cả thân người tới cô.
Lúc này với Lang vương là vô cùng cấp bách, hắn vừa mới bị Diệu Tây cầm lấy cậu nhỏ mà kích thích nên rất khó chịu. Vì vậy, hắn vội vàng tách hai chân Diệu Tây ra, sau đó lập tức vào bên trong cô.
“Hả!” Bị Lang vương đi vào một cách mạnh mẽ như vậy, Diệu Tây không khỏi kêu to lên. “Thích không? Bảo bối!” Lang vương vui sướng mà kêu lên.
“Thích, thích lắm, sư phụ, người làm mạnh nữa vào!” Diệu Tây hưng phấn mà kêu lên. Lang vương thấy vậy càng vào sâu trong cơ thể cô, làm cho Diệu Tây có cảm giác vô cùng dễ chịu.
“Con thật là xấu quá, sư phụ còn chưa khởi động cho nóng người mà con đã bảo ta làm những động tác mạnh như vậy”. Lang vương ra vẻ bất mãn nói. Nhưng thực ra hắn chỉ thích Diệu Tây như vậy, chỉ có cuồng bạo như thế thì hắn mới càng thấy thích thú.
“Đến đây đi,sư phụ”, Diệu Tây chào mời.
“Được, ta sẽ tới”. Lang vương vừa nói vừa bắt đầu động tác trên người Diệu Tây, động tác này có tốc độ rất nhanh và mạnh, thật sự là làm cho người ta nghĩ đến những bộ phim nóng bỏng.
“Ha, thích quá, sư phụ, người cứ như vậy đi, nhanh lên một chút nữa”. Diệu Tây mỗi lúc một thêm hưng phấn mà kêu lên.
“Mẹ kiếp, con có phải là muốn lấy cái mạng già này không đấy hả?” Lang vương mắng. Nếu như không phải hắn đã từng học qua một số thuật vui vẻ này mà hiểu được một chút về những chuyện bí ẩn này thì thật sự hắn không thể làm cho Diệu Tây hưng phấn được đến như vậy mất.
Bị Lang vương làm cho mê muôi cả người nên Diệu Tây cũng không để ý được gì nữa, cô chỉ có một ý nghĩ muốn Lang vương làm mạnh hơn nữa thôi. Vì vậy, cô đã để tay vào mông Lang vương dùng sức ấn vào, nghĩ là muốn giúp hắn có thêm lực mạnh.
“Ôi chao! Mẹ kiếp, có phải con muốn lấy mạng của ta không?” Lang vương kêu lên thảm thiết.
Bởi vì Diệu Tây không biết Lang vương bị thương ở mông, cô đã dùng sức mà ấn đúng vào phần mông hắn bị trúng đinh sắt, khiến cho hắn không thể không kêu lên thảm thiết.
Lang vương ra khỏi cơ thể Diệu Tây, sau đó dùng tay sờ soạng vào vết thương của mình, dĩ nhiên là thấy máu chảy ra. Xem ra, mới vừa rồi do Diệu Tây đã quá hưng phấn mà dùng một lực mạnh ấn vào vết thương của hắn.
Điều khiến cho Sói vương càng tức giận hơn là vừa rồi hắn bị Diệu Tây ấn vào chỗ đau nên bây giờ cậu nhỏ của hắn cũng đã mềm đi. Nhìn cậu nhỏ của mình đã mềm, Lang vương không thể cho khí ra được.