Là ta thì sao hả Đầu Heo, tưởng rằng mấy người có tiền thì giỏi sao? Bộ dạng xấu xí đó không phải là lỗi của ông nhưng xấu đến như vậy thì nhất định là lỗi của ông rồi.
“Không, không có ý kiến gì” Hoa Lý ấp a ấp úng nói.
“Na Na, chúng ta khiêu vũ đi”
Trần Thiên Minh đi tới cạnh Hoàng Na nhẹ nhàng nói.
“Được”
Hoàng Na thấy Trần Thiên Minh chủ động yêu cầu mình nàng vui mừng gật đầu cùng Trần Thiên Minh đi ra giữa đại sảnh khiêu vũ.
Trần Thiên Minh cảm thấy vô cùng thoải mái khi ôm Hoàng Na. Thân thể Hoàng Na không giống với Lý Hân Di. So với Hoàng Na, thân thể Lý Hân Di
thon thả hơn, Hoàng Na đầy đặn hơn. Hắn cảm thấy tay mình đặt trên người Hoàng Na như sờ vào bông, đặc biệt dễ chịu.
Mùi thơm trên người Hoàng Na cũng làm cho Trần Thiên Minh thầm say mê,
hắn không biết Hoàng Na dùng loại nước hoa gì mà hương thơm vô cùng dễ
chịu.
Bây giờ bản thân hắn gần như áp sát vào người Hoàng Na. Dù hắn không cần chăm chú nhìn nhưng ánh mắt Trần Thiên Minh thường nhìn thấy nhũ câu bên trong của Hoàng Na và non nửa bộ ngực trắng nõn của nàng.
Âm nhạc dừng lại, Trần Thiên Minh và Hoàng Na quay về chỗ ngồi.
“Thiên Minh, vũ điệu của cậu không sai thế sao lúc trước lại nói không biết
nhảy?” Hoàng Na giận rỗi hỏi Trần Thiên Minh.
“Chị nhảy mới đẹp, không biết có bao nhiêu gã háo sắc cứ nhìn chằm chằm vào tôi” Trần Thiên Minh nói.
“Nhìn chằm chằm vào cậu? Hoàng Na cứ tưởng mình nghe lầm.
Mấy gã háo sắc đó phải nhìn chằm chằm vào mình chứ? Tại sao phải nhìn chằm chằm vào Trần Thiên Minh?
“Đúng vậy, bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào tôi xem có cách nào giựt tôi ra
để khiêu vũ với chị” Trần Thiên Minh cười giải thích với Hoàng Na.
“Hì, hì, cậu nói cái kiểu lập lờ như vậy làm chị nghe xong còn hiểu lầm. Chị còn tưởng mấy gã háo sắc đó thích cậu”
Hoàng Na nũng nịu nói với Trần Thiên Minh:
“Thiên Minh, xem ra cậu mồm miệng như thế đã lừa gạt được không ít con gái nhà lành rồi. Cậu cứ nói thật cho chị biết cậu đã lừa được bao nhiêu rồi?”
Hình như do hơi rượu mặt Hoàng Na hồng lên rất đáng yêu.
“Trời ơi. Tại sao chị lại nói tôi như thế hả? Tôi có lừa con gái nhà ai đâu” Trần Thiên Minh lắc đầu không chịu thừa nhận.
Trên đời này có người nào tự thừa nhận bản thân mình làm điều xấu.
“Tôi còn lâu mới tin” Hoàng Na ra vẻ không tin.
Đột nhiên nàng khẽ thì thào với Trần Thiên Minh: “Thiên Minh, người mặc bộ véc màu vàng kia chính là Tá Đằng Mộc của Tá Đằng gia tộc”.
Trần Thiên Minh nghe Hoàng Na nói hắn vội ngẩng đầu nhìn, thấy một thanh niên mặc bộ véc màu vàng dáng người anh tuấn, có phong thái nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác hèn mọn, bỉ ổi.
Tá Đằng Mộc cũng phát hiện ra Trần Thiên Minh và Hoàng Na, đặc biệt khi nhìn thấy Trần Thiên Minh hắn lại nhớ tới mười mấy thủ hạ đã bị giết chết, tâm trạng vô cùng tức giận vì thế hắn cố ý đi tới bên Hoàng Na nói:
“Hoàng đổng, hôm nay cô thực xinh đẹp”
Dù Tá Đằng Mộc đang cười nhưng trong lòng hắn hận Hoàng Na thấu xương và cả Trần Thiên Minh nữa. Nếu đêm đó Trần Thiên Minh không ngăn cản hắn, chính hắn sẽ không mất hai ngàn vạn tìm bọn Ma Vương hỗ trợ.
“Tá Đằng tiên sinh quá khen”
Hoàng Na cũng là người từng trải thương trường nàng hiểu rõ Tá Đằng Mộc muốn ra tay hại mình nhưng vẫn làm ra vẻ bề ngoài như vậy.
“Vị này là?” Tá Đằng Mộc căm hận nhìn Trần Thiên Minh hỏi.
“Tôi là người chuyên đánh chó. Đêm đó có mấy con chó tới nhà Hoàng đổng ,
đáng tiếc tôi vẫn chưa đánh chết hết vẫn có mấy con chạy thoát, đặc biệt con chó lông vàng vô cùng hèn hạ” Trần Thiên Minh nhìn bộ véc vàng của Tá Đằng Mộc cười nói.
Dù sao hắn cũng không phải ông chủ của một công ty lớn gì cả nên hắn không cần khách khí với loại con chó Mộc Nhật này.
“Ngươi’
Tá Đằng Mộc biết Trần Thiên Minh đang nói tới hắn, hắn tức giận nghiến răng không nói được gì.
“Ha, ha’ Trần Thiên Minh cười to.
“Người cười cuối cùng mới là người cười chiến thắng"
Tá Đằng Mộc trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, hung hăng nói.
“Thật vậy sao? Còn phải xem bản lĩnh của mi. Mười mấy con chó cũng không đánh lại được, bây giờ còn lại mấy con chó vô dụng không biết có thể có nụ cười cuối cùng không?” Trần Thiên Minh lạnh lùng nói tiếp :
“Đừng tưởng người Mộc Nhật các ngươi giỏi, ngay cả một con chó các ngươi cũng không bằng”.
“Ngươi, ngươi cứ đợi đấy” Tá Đằng Mộc thở hổn hển xoay người bước đi.
Buổi tối hôm đó khi giao thủ với Trần Thiên Minh hắn đã biết mình không
phải là đối thủ của Trần Thiên Minh. Hơn nữa ở đây có đông người, hắn cũng không dám ra tay ở đây.
“Thiên Minh, tối hôm đó chính là anh ta hả?” Hoàng Na lo lắng hỏi.
“Đúng vậy từ kiểu nói chuyện của hắn tôi có thể nhìn ra. Hơn nữa tôi cũng nhận ra ánh mắt của hắn. Một người dù có ngụy trang thế nào thì hai con mắt không ngụy trang được’ Trần Thiên Minh gật đầu nói.
Lúc trước nhìn thấy ánh mắt của Tá Đằng Mộc hắn biết ngay Tá Đằng Mộc chính là người bịt mặt tối hôm đó.
Trần Thiên Minh ngẩng đầu liếc nhìn Tá Đằng Mộc bên kia, phát hiện Tá Đằng Mộc đang gọi điện thoại, hơn nữa vừa nói vừa liếc nhìn về phía hai người.
"Chẳng lẽ đang nói về mình? "Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
Đột nhiên Trần Thiên Minh nghĩ tới việc Tá Đằng Mộc hoàn toàn có thể tìm tới Hắc bang ở M để tìm người đối phó với mình.
Nghĩ vậy Trần Thiên Minh cũng lấy tai nghe từ trong túi ra, khẽ thì thào vào tai nghe.
“Thiên Minh, có chuyện gì vậy?”
Hoàng Na thấy ánh mắt Trần Thiên Minh khác lạ nàng vội hỏi hắn.
“Không có gì. Chị cứ đi nói chuyện với bạn bè. Lúc nào về kêu tôi một tiếng là được” Trần Thiên Minh lắc đầu cười nói.
Lúc này mấy người bạn làm ăn của Hoàng Na cũng tới chào hỏi, mời rượu
nàng và Trần Thiên Minh dù Hoàng Na và Trần Thiên Minh cố gắng uống rất
ít rượu nhưng hai người vẫn uống khá nhiều.
“Thiên Minh, cậu ở đây tôi sang bên kia nói chuyện với mấy người bạn”
Hoàng Na dịu dàng nói với Trần Thiên Minh rồi đi sang bàn bên kia nói chuyện với mấy người cả nam và nữ.
Không biết từ khi nào Hoa Lý đã xuất hiện ông ta khẽ nói với Trần Thiên Minh:
“Trần tổng, tôi nói hai câu với anh được không?”
“Được, xin mời” Trần Thiên Minh gật đầu,
Hắn nhìn Hoàng Na ở phía trước, ở khoảng cách gần thế này dù có xảy ra chuyện gì hắn có thể lập tức tiến lên bảo vệ Hoàng Na, vì vậy không ảnh hưởng tới việc nói chuyện với Hoa Lý.
“Anh đi theo Hoàng Na có phải vì tiền của cô ấy không?” Hoa Lý hỏi Trần Thiên Minh.
“Đúng vậy” Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Dù sao hắn mở công ty bảo an cũng không phải là chuyện bí mật gì. Không trả tiền cho mình thì sao mình có thể bảo vệ đây? Công ty còn rất nhiều anh em cũng phải ăn cơm chứ.
“Cô ấy cho anh bao nhiêu tiền?” Hoa Lý tiếp tục hỏi Trần Thiên Minh.
“Hoa đổng, đây là bí mật làm ăn, tôi không thể nói với ông” Trần Thiên Minh lắc đầu nói.
“Nói cũng đúng, đây là bí mật”
Hoa Lý cứ nghĩ đây là chuyện kiếm cơm của người khác sao có thể nói toạc cho hắn biết?.
“Chúng ta có thể giao dịch với nhau không?”
“Giao dịch? Giao dịch gì?” Trần Thiên Minh thăm dò.
“Anh muốn bao nhiêu tiền mới có thể rời bỏ Na Na” Hoa Lý nói.
“Bao nhiêu tiền mới rời bỏ Na Na?”
Trần Thiên Minh ngơ ngác, rốt cuộc Hoa Lý có ý tứ gì đây?
“Trần tổng, những người ở đây không nói những cũng hiểu không phải anh
vì tiền của Na Na hay sao? Thế này tôi cũng cho anh tiền, anh rời bỏ Na Na. Mà thôi anh không cần rời bỏ Na Na, anh giúp Na Na thích tôi sau đó đánh thuốc mê Na Na, giúp tôi ‘ngủ” với Na Na một lần, tôi sẽ cho anh tiền nhiều như Na Na, thế nào? Anh đồng ý không? Anh làm chuyện này không phải vì tiền sao? Anh “cưỡi” Na Na, cầm tiền của cô ấy, lại tổ chức kiếm thêm ít tiền nữa. Dù sao sau này Na Na tỉnh lại cũng không biết ai đã ‘ngủ” với cô ấy. Anh cứ nói là anh là được. Ha ha”
Hoa Lý nghĩ tới việc mình đang ở trên giường cùng Hoàng Na, cảnh mình ‘chơi” nàng mà nàng không biết, còn tưởng rằng Trần Thiên Minh đang “chơi’
nàng. Hay, chuyện này thật hay! Hoa Lý dẫm đãng nghĩ thầm.
Trần Thiên Minh càng nghe càng tức giận, căm hận hành động hạ lưu của Hoa Lý, ông ta coi mình là gã mặt trắng sống dựa vào tiền của phụ nữ, còn bảo mình đánh thuốc mê để ông ta “ngủ” với Hoàng Na.
Gã này ỷ vào mình có tiền, coi thường thiên hạ. Nếu bây giờ không phải đang trong tiệc rượu, Trần Thiên Minh chỉ muốn đấm vỡ mặt ông ta.
“Thế nào? Trần tổng, sao anh lo lắng thế?”
Hoa Lý thấy Trần Thiên Minh không nói gì, ông ta còn tưởng Trần Thiên Minh đang lo lắng. Ông ta thầm nghĩ kế hoạch của mình rất có triển vọng.
“Reng, reng, reng”
Chuông điện thoại di động của Trần Thiên Minh vang lên.
“Đại ca, bên ngoài đột nhiên xuất hiện mấy xe và người rất khả nghi”
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Ngô Tổ Kiệt.
“Anh biết rồi, lát nữa anh sẽ gọi điện cho chú”
Nói xong Trần Thiên Minh cúp điện thoại.
Hoa Lý thấy Trần Thiên Minh cúp điện thoại lại vội vàng hỏi:
“Trần tổng, sao anh lo lắng thế?’
Nhìn khuôn mặt đáng ghét của Hoa Lý, Trần Thiên Minh chỉ tức không dánh
cho ông ta mọt trận, một ý nghĩ lóe lên hắn khoát tay nói:
“Hoa đổng, có tiền ai chả muốn kiếm. Viêc này chúng ta phải từ từ bàn bạc kỹ”.
“Đúng vậy, đúng vậy, phải bàn bạc kỹ. Chỉ cần tôi có thể “ngủ” với Na Na, vài trăm vạn cũng không thành vấn đề” Hoa Lý cao hứng lắc cái đầu béo mập của mình.
Ông ta nghe Trần Thiên Minh nói vậy là hiểu Trần Thiên Minh rất muốn làm chuyện này.
Hừ, sống với gái không phải vì tiền sao? Chính mình cho tiền nó mà nó còn không muốn sao?
“Vậy ông cứ quay về chỗ ngồi trước, lát nữa chúng ta sẽ liên lạc với nhau” Trần Thiên Minh nói với Hoa Lý.
“Được. Đây là danh thiếp của tôi, anh có thể gọi điện cho tôi”.
Hoa Lý vừa nói vừa rút danh thiếp ra đưa cho Trần Thiên Minh.
“Được, tôi chờ tin tốt của anh” Trần Thiên Minh cười gian xảo nhận danh thiếp của Hoa Lý.
M..., cái gã Hoa Lý chuyện như vậy cũng nói được. Nếu người bình thường nghe Hoa Lý cho vài trăm vạn có thể sẽ động tâm ngay nhưng chính mình nghe xong lại cảm giác vô cùng ghê tởm gã Hoa Lý này.
Hoa Lý cũng cười tít mắt thầm nghĩ chuyện tốt chuẩn bị tới với mình và quay về chỗ ngồi. Lát sau Hoàng Na cũng quay lại:
“Thiên Minh, Hoa Lý nói chuyện gì với cậu vậy? Hình như nói xong còn rất cao hứng”
Hoàng Na ở phía bên kia đã phát hiện ra Trần Thiên Minh nói chuyện với Hoa Lý nên nàng ngạc nhiên hỏi hắn.
“Nói về chị” Trần Thiên Minh cười nói.
“Nói tôi? Nói gì về tôi?” Hoàng Na ngạc nhiên hỏi.
Trần Thiên Minh liền đem chuyện vừa rồi thuật lại cho Hoàng Na nghe. Hắn vốn không định nói cho Hoàng Na nhưng sau này Hoàng Na thường xuyên có quan hệ với người ta, hắn muốn nói để cho nàng sớm đề phòng.
“Cái gì? Ông ta dám nói như thế?" Hoàng Na nghiến răng, phẫn nộ nói.
Cái gã Hoa Lý hèn hạ vô sĩ này dám nói với Trần Thiên Minh những điều như vậy.
“Ha, ha vì thế sau này chị gặp hắn ta phải cẩn thận một chút. Đừng để người ta ‘ăn” mà cũng không biết, nhưng chị có muốn cho hắn ta chịu ít đau khổ không? Coi như trừng phạt hành động bỉ ổi vừa rồi của hắn”
Trần Thiên Minh lạnh lùng nói.