Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điện thoại di động của Trần Thiên Minh vang lên, lập tức khiến Trần Thiên Minh và Tiểu Hồng hoảng lên. Tiểu Hồng nhẹ nhàng đẩy bàn tay Trần Thiên Minh đang đặt trên ngực cô bé ra, sau đó thì vội đứng lên, sửa sang lại một chút quần áo đang bị loạn.


“Chào,” Trần Thiên Minh lấy điện thoại ra rồi nghe.


“Thiên Minh ca ca, anh đang ở chỗ nào? Hình như lâu rồi không được gặp anh, anh có sợ mời em ăn nên mới trốn không gặp hả.”


Trong điện thoại truyền đến thanh âm thanh thúy, Trần Thiên Minh vừa nghe đã biết là tiểu ma nữ Chung Oánh rồi.


“Không phải, anh có việc nên không thường xuyên ở phòng làm việc thôi.”


Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.


Trần Thiên Minh đang không biết có nên đi gặp tiểu ma nữ này không đây, gặp cô bé là khổ rồi.


“Vậy anh đang ở nơi nào hả?” Chung Oánh hỏi.


“Anh hiện giờ đang ở phòng làm việc, còn em có phải là về nhà rồi không?”


Trần Thiên Minh biết lúc này Chung Oánh phải về nhà rồi, cho nên hắn cũng không sợ Chung Oánh đến phòng làm việc của mình.


“Anh chờ một chút, trong vòng hai phút em sẽ tới ngay.”


Nói xong, Chung Oánh cúp luôn điện thoại.


Hai phút? Chẳng lẽ Chung Oánh còn chưa có về nhà? Trần Thiên Minh tự đánh vào đầu mình, sớm biết như thế, mình đã nói là mình về nhà rồi, xem ra lần này phiền toái to.


“Cốc cốc cốc.” Bên ngoài có người gõ cửa,


Không cần đoán, nhất định là tiểu ma nữ kia. Trong lòng Trần Thiên Minh thầm nghĩ.


“Tiểu Hồng, em giúp anh mở cửa một chút.” Trần Thiên Minh nói với Tiểu


Hồng.


Hắn thấy phía dưới mình vẫn còn đang ‘dựng cờ’, vì thế vội vàng lấy báo che lên, sợ tiểu ma nữ kia phát hiện phía dưới mình đang cứng cô bé có lẽ lại tưởng là ‘thứ gì tốt’ mất!


“Thiên Minh ca ca,”


Vốn tưởng mở cửa là Trần Thiên Minh, vì thế cô bé hứng chí kêu lên, nhưng mà khi cô bé thấy người mở cửa là Tiểu Hồng, vì thế không khỏi kinh ngạc mà há hốc mồm.


“Chị, chị là Trịnh Tiểu Hồng tỷ tỷ?”


Chung Oánh hôm nay mặc trên người một chiếc áo T-shirt màu vàng có hình


của một nhân vật hoạt hình xinh xắn, trước ngực cô bé nổi lên một chút, phía bên dưới thì mặc quần jean chân đi đôi giày thể thao nhỏ màu trắng, dáng vẻ đáng yêu như một thiên sứ.


“Chị là Trịnh Tiểu Hồng, em biết chị sao?” Tiểu Hồng kỳ quái hỏi Chung Oánh.


Chung Oánh nghe thấy Tiểu Hồng nói như vậy, cô bé cao hứng nói:


“Tiểu Hồng tỷ tỷ, chị chính là danh nhân của trường chúng ta đó, ở bảng thông báo của trường còn có tên và ảnh của chị kìa. Trạng nguyên trung khảo


của năm nay, ai mà không biết chứ?”


Trần Thiên Minh vừa rồi cũng kỳ quái, hiện giờ mới hiểu ra, hóa ra là cô bé Chung Oánh này nhìn thấy ảnh Tiểu Hồng ở trên bảng thông báo trường, cái này cũng không có gì lạ.


Trường Cửu Trung vì muốn học sinh phấn đấu hơn mà mỗi năm đều dán ảnh là thành tích của trạng nguyên trung khảo ở bảng thông tin, sau đó thì giới thiệu thành tích trường mình tốt thế nào, quản lý nghiêm ra sao, vì thế, càng được nhiều học sinh ưu tú của trường Cửu Trung đến đọc.


“Tiểu Hồng, nha đầu này kêu là Chung Oánh, học năm một ở trường chúng


ta, là con gái một đại ca của thầy.”


Trần Thiên Minh giới thiệu Chung Oánh cho Tiểu Hồng.


“Thiên Minh ca ca, em không cần anh giới thiệu, em không biết tự giới thiệu mình sao?” Chung Oánh trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, oán giận nói.


Sau đó, cô bé quay người lại, vừa cừơi vừa nói với Tiểu Hồng:


“Tiểu Hồng tỷ tỷ, chị cứ gọi em là Tiểu Oánh được rồi, sau này em rảnh sẽ tìm chị chơi đùa được không? Đặc biệt là chị dạy em phương pháp học tập để có thể thi được điểm cao nhất của năm một nha.”


Trần Thiên Minh vừa nghe đến đây, thiếu chút nữa thì hôn mê, cái gì mà chỉ cần phương thức học tập là thi được điểm cao nhất năm một chứ, nếu có phương pháp tốt như thế sao thế giới này chưa có ai làm theo, cần gì người ta phải đi học cho nó mệt.


“Tiểu Hồng, em đừng để ý tiểu ma nữ này, cô bé này chỉ biết cả ngày chơi với chơi, chẳng qua thành tích cũng tốt lắm.”


“Thiên Minh ca ca, anh sao lại thế hả, vừa lần đầu gặp đã nói xấu người ta rồi. Hừ, em sẽ méc ba ba em.”


Chung Oánh làm ra dáng vẻ như muốn đi tố cáo người xấu.


“Anh cũng không có nói bậy gì nha, anh không phải nói thành tích của em


tốt sao?”


Trần Thiên Minh thấy tiểu ma nữ này có chút tức giận, vì thế vội vàng giải thích.


Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh cùng Chung Oánh có lẽ hơi ‘nóng’, vì thế vội kéo tay Chung Oánh, nói:


“Tiểu Oánh, em lúc rỗi cứ đến chơi với chị, em lớn lên cũng thật xinh đẹp đáng yêu nha!”


“Tiểu Hồng tỷ tỷ, chị mới thật xinh đẹp đó. Em thật là hâm mộ chị, học tập tốt nè hơn nữa lại còn xinh đẹp nữa. Được rồi, Tiểu Hồng tỷ tỷ chị có bạn trai chưa?” Chung Oánh nhỏ giọng hỏi.


Trần Thiên Minh nghe thấy, lại chút nữa thì ngất. Tiểu ma nữ này, nói chuyện đúng là loạn, cùng đã mười bốn tuổi rồi, thế mà chẳng biết thẹn thùng gì cả?


“Không, không có.”


Tiểu Hồng vội liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó lắc đầu, nói.


Chung Oánh lại tiếp tục thì thầm vào tai của Tiểu Hồng, nhỏ giọng nói:


“Tiểu Hồng tỷ tỷ, sau này chị nhất định phải chú ý tìm bạn trai, tuyệt đối đừng tìm người như Thiên Minh ca ca, anh ấy rất hoa tâm, có đến mấy bạn gái đó.” Nói xong, lại còn lén liếc nhìn Trần Thiên Minh.


Trần Thiên Minh vừa nghe tiểu ma nữ nói thế hắn tức cũng không phát ra được. Nếu như không phải Tiểu Hồng đang ở đây hắn thật là muốn bắt cái


cô bé tiểu ma nữ kia, hung hăng đánh trăm cái lên cặp mông nhỏ của cô


bé.


Tiểu Hồng lén nhìn Trần Thiên Minh, cười, sau đó nói: “Chị phải đi ăn cơm rồi, hai người chậm rãi nói chuyện.”


Nói xong, Tiểu Hồng chào cả hai, sau đó liền rời đi.


“Thiên Minh ca ca, sao anh lại đặt báo trên đùi thế?”


Chung Oánh hé mắt nhìn thấy Trần Thiên Minh đặt báo trên đùi, thế nên kỳ quái hỏi.


“Có sao? '' Trần Thiên Minh có ý nhìn đùi mình chút, sau đó cầm tờ báo, cười cười, nói:


“Có thể là vừa rồi báo bị bay xuống đây, anh cũng không biết.”


Ha ha, thời gian nói chuyện lâu như vậy, Trần Thiên Minh biết phía dưới đã nghe lời hơn rồi.


“Em còn tưởng anh làm gì chứ?” Chung Oánh nói.


“Tiểu Oánh, em có chuyện gì sao? Nếu không có, anh phải ra ngoài ăn cơm.”


Trần Thiên Minh muốn hạ lệnh trục khách, tiểu ma nữ này đến đây, không biết lát nữa sẽ làm cái quỷ gì nữa.


“Được nha, em cũng chưa ăn cơm, chúng ta cùng đi ăn đi.”


Chung Oánh cao hứng vỗ tay nói.


“Em hồ đồ sao? Em phải về nhà ăn cơm, nếu không, cha em mắng đó.”


Trần Thiên Minh liếc nhìn Chung Oánh, nói.


Tiểu Oánh lắc đầu, nói: “Mẹ em rất bận, cha em có việc không về nhà, cha bảo em ăn cơm ở ngoài.”


Nói xong, Tiểu Oánh cao hứng cười tươi cứ như là phát hiện ra gì đó chơi vui vậy.


“Em cứ chạy loạn khắp nơi, không sợ bị người xấu bắt đi sao?” Trần Thiên Minh đe dọa Chung Oánh.


“Không sợ, em sao phải sợ họ đến bắt chứ? Em lâu rồi chưa đánh nhau qua


đó.” Chung Oánh lắc đầu đáng tiếc nói:


“Võ công của anh thì lại cao em đánh không lại, nếu không em đã sớm tìm anh đánh rồi.”


Chung Oánh nói như thế, người có võ công như cô bé, làm sao phải sợ người xấu, cô bé chỉ ước gì người xấu nhảy ra để mình luyện quyền thôi!


“Vậy em đi ăn cơm đi, anh không cản trợ em nữa.” Trần Thiên Minh nói.


“Em muốn anh mời em ăn cơm, nếu không đồng ý thì Mai Ji(Mạch Cơ?) cũng được.” Chung Oánh lắc đầu không thuận theo.


Trời ạ, Trần Thiên Minh lấy tay bóp bóp thái dương, vốn tưởng rằng có thể thoát khỏi tiểu ma nữ này được, hóa ra cô bé đã sớm có kế hoạch rồi, vì thế nói:


“Không được, trưa hôm nay anh không rảnh, hay là vậy, anh cho em tiền em đến nhà hàng ở ngoài trường ăn đi.”


Chung Oánh trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nói:


“Em cũng không phải thiếu tiền, em chỉ ngại một mình ăn cơm thôi, Thiên Minh ca ca dù sao trưa nay anh không mời cũng phải mời, nếu không, em sẽ đi theo anh , vào WC em cũng theo, xem anh làm thế nào?”


Chung Oánh bắt đầu ăn vạ.


Trần Thiên Minh vừa nghe thấy thì muốn ngất tập ba luôn. Tiểu ma nữ này thật quá nguy hiểm, không thể ứng phó theo cách người thường được, vì thế nói:


“Được rồi, Tiểu Oánh, em đi tìm cô giáo Hà rồi cùng cô ấy đi ăn cơm, trước tiên em đừng nói là anh đợi anh cũng cô giáo Hà có chút hiểu lầm. Sau khi hai người ra khỏi phòng làm việc em gọi điện cho anh, sau đó đi ra giả như là trùng hợp gặp, sau đó kêu anh cùng đi ăn cơm.”


“Thiên Minh ca ca, anh đây là lợi dụng em.” Chung Oánh tức giận nói.


“Không còn cách nào mà, cô giáo Hà Đào giận anh, em nhanh giúp Thiên Minh ca ca, ngoan,” Trần Thiên Minh lừa Chung Oánh.


Chung Oánh suy nghĩ một chút, nói: “Em giúp anh thì cũng được, chẳng qua, anh lần sau còn phải mời em một bữa cơm.”


Chugn Oánh lợi dụng cơ hội ra điều kiện.


“Được, không vấn đề, em nhanh một chút đi, không biết cô giáo Hà Đào còn ở trong phòng làm việc không?”


Trần Thiên Minh lo là Hà Đào không có ở phòng làm việc, vì thế vội vàng giục Chung Oánh.


“Mới vừa rồi lúc em tan học còn tìm Hà Đào tỷ tỷ nói chuyện vũ đạo, giờ chị ấy vẫn đang ở đó. Em giờ đi qua đó đây.”


Chung Oánh cũng sợ Hà Đào không có trong phòng làm việc, vì thế vội chạy ra ngoài.


Không lâu sau, điện thoại của Trần Thiên Minh nhận được ‘mật báo’, hắn vội vàng nhìn, thì ra là tin tức Chung Oánh gửi :


“Chúng em chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc, anh mau tới đây.”


Vì thế, Trần Thiên Minh vội khóa cửa kỹ, sau đó chạy vội về phía phòng làm việc của Hà Đào.


Quả nhiên, vừa chạy đến bên kia, Trần Thiên Minh liền phát hiện Hà Đào và Chung Oánh vừa nói vừa cười đi trên đường, vì thế, hắn cố ý đảo một vòng lớn, sau đó từ một hướng khác chạy đến trước mặt Hà Đào và Chung Oánh, sau đó hắn ‘dường như’ phát hiện ra Hà Đào, liền gọi:


“Hà Đào, Tiểu Oánh, hai người đi đâu vậy?”


Trần Thiên Minh vừa nói vừa thở, mặc dù võ công hắn lợi hại, nhưng mà vì ở trường không dám dụng nội lực cho nên mệt thở hổn hển.


“Thiên Minh ca ca, là anh à? Em cùng Hà Đào tỷ tỷ chuẩn bị đi ăn anh có đi không? Nếu không, anh mới chúng em đi ăn nha?”


Chung Oánh phát hiện ra Trần Thiên Minh đã tới, vì thế vội cao hứng tính kế.


“Không thành vấn đề, trưa nay anh mời hai người ăn cơm, hai người nói đi muốn ăn cơm ở đâu?” Trần Thiên Minh hùng dũng nói,


Mặc dù thẻ đã bị Trương Lệ Linh thu, nhưng mà hắn cũng mựơn được của Lâm Quốc một vạn, đủ tiêu vài ngày.


“Tiểu Oánh, sao phải để hắn mời, chị cũng không phải không có tiền chị mời em là được.”


Hà Đào nhìn thấy Trần Thiên Minh xuất hiện, ánh mắt vốn ôn nhu nay lạnh hẳn. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh sau đó nói với Chung Oánh.


Chung Oánh kéo tay Hà Đào, năn nỉ: “Hà Đào tỷ tỷ, em muốn đi nhà hàng


ăn, chị kêu Thiên Minh ca ca mời đi, mà ăn cơm phải nhiều người mới náo


nhiệt mà!”


Chung Oánh lại bắt đầu thi triển Ma Nữ Năn Nỉ công của mình, cầu khẩn Hà Đào.


Hà Đào nhìn thấy ánh mắt ưu sầu của Chung Oánh, trong lòng không tự chủ


được nhói lên, nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói:


“Được rồi, Tiểu Oánh, hôm nay nể mặt em để hắn mời vậy.”


“Thật tốt quá, em biết Hà Đào tỷ tỷ hiểu em nhất mà.”


Vẻ ưu sấu của Chung Oánh giờ biến mất tiêu, thay đổi thành một nụ cười sáng lạn. Nụ cười của cô bé khiến Hà Đào và Trần Thiên Minh ngốc luôn. Trong lòng Trần Thiên Minh thầm nghĩ, tiểu ma nữ này, khi lớn lên nhất định là một mỹ nữ khiến nam nhân phải điên đầu.


“Anh hôm nay lái xe đến đây, xe để ở bên kia.” Trần Thiên Minh cao hứng cười với Hà Đào và Chung Oánh.


Xem ra, tiểu ma nữ này thật lợi hại, biết sớm như thế, mình đã nhờ cô bé hỗ trợ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK