Trần Thiên Minh ngẩng đầu nhìn xung quanh bên ngoài thấy hắc thần bà đã đi, hắn mới yên lòng. Không phải hắn sợ hắc thần bà là sợ bà ta sẽ gọi nhiều người tới đây, nếu như hắn bị phát hiện thì rất phiền toái.
“Tây… Tây Thi, cô… cô là thánh nữ sao?” Trần Thiên Minh có chút hoài nghi như vừa rồ mình nằm mơ hoặc là nghe lầm. Nawmg bên trong chăn với mùi thời phảng phất, còn có thân thể Ích Tây Dát Mã mềm mại ngay cạnh, có thể đã khiến hồn vía hắn lên mây.
Ích Tây Dát Mã biết rằng Trần Thiên Minh đã nghe được cô và hắc thần bà nói chuyện, cô cũng không muốn lừa dối hắn, vì vậy cô gật đầu nói: “Đúng, tôi chính là thánh nữ”.
“Trời ạ, cô đúng là thánh nữ thật!” Trần Thiên Minh há hốc miệng, nếu như bây giờ Ích Tây Dát Mã có cho mười quả trứng gà vào trong đó chắc cũng vừa.
Ích Tây Dát Mã mỉm cười không nói gì. Đây là lần đầu tiên cô cho người khác nhìn thấy bộ mặt thật của mình, trừ những người ở trong thần đường ra, những người khác không hề biết rằng cô chính là thánh nữ. Đối mặt với người đàn ông này sau khi bị hắn nhìn thấy toàn bộ cơ thể lúc ở trong hồ, cô có một cảm giác không nói lên lời.
Vốn tưởng không bao giờ nhìn thấy hắn nữa, nhưng thật không ngờ, trong cảnh hỗn loạn của buổi khám bệnh sáng nay, hắn đã rat ay cứu cô. Mặc dù nếu như hắn không xuất hiện thì hắc bạch thần bà phía sau cũng sẽ giải vây cho cô nhưng hắn xuất hiện, hơn nữa còn dùng chân khí mạnh mẽ của hắn ngăn cản đám người hỗn loạn đang lao về phía cô.
Trái tim Ích Tây Dát Mã có chút hồi hộp, một người đàn ông đã từng nhìn thấy toàn bộ thân thể cô, rồi còn cố gắng có hành động anh hùng chính nghĩa, quan trọng nữa là hắn hình như cũng rất đẹp trai! Chỉ bấy nhiêu điều đó đã khiến cho Ích Tây Dát Mã không thể tự chủ được mà luôn có ý muốn thân cận với Trần Thiên Minh. Vì vậy, cô đã bảo Trần Thiên Minh đến thần đường để cô xem bệnh giúp. Khi cô thấy cơ thể hắn có dương khí rất nặng, cô đã không hề tiếc nuối đem chính Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm tuổi mà cô đã cất kỹ cho Trần Thiên Minh. Hơn nữa, cô còn muốn hắn làm một chuyện rất quan trọng cho mình.
Đó là trực giác của Ích Tây Dát Mã, trực giác của một cô gái mách bảo rằng Trần Thiên Minh không phải là người xấu, hơn nữa hắn còn là người có thể giúp cô giải quyết được vấn đề khó khăn, mà cô lại nghĩ đến nội quy của thần đường… Nghĩ tới đây, khuôn mặt Ích Tây Dát Mã có chút đỏ lên. Quên đi, cô không muốn nhớ đến nhiều như vậy, đợi khi hắn giúp cô xong xuôi mọi chuyện rồi tính sau.
Trần Thiên Minh cũng đang ngây ra nhìn Ích Tây Dát Mã, hình như hắn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi cô, nhưng hiện tại lại không biết hỏi chuyện gì trước.
Ích Tây Dát Mã thấy Trần Thiên Minh không rời mắt mà nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt đang đỏ ửng của cô không khỏi có chút tức giận mà trừng mắt lên một cái, rồi nói: “Anh… anh nhìn cái gì vậy?Có phải anh còn chưa nhìn đủ hay không hả?” Nói tới đây, Ích Tây Dát Mã đột nhiên nhớ tới lần ở trong hồ nước cô đã bị hắn nhìn thấy toàn bộ thân thể, nghĩ đến đó mặt cô càng đỏ hơn.
“Không… không… không, tôi không nhìn cái gì hết”. Trần Thiên Minh thiếu chút nữa thì nói là tôi đã nhìn đủ hết rồi! Ích Tây Dát Mã là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy, ngay cả đến Tiểu Trữ so với cô cũng thua kém vài phần. Ôi, thật khó trách Tây Thi là một đại mỹ nhân thời cổ đại, vốn cũng xinh đẹp như vậy cơ mà!
Anh còn nói không nhìn cái gì, chẳng phải bây giờ anh đang nhìn tôi sao?” Ích Tây Dát Mã tỏ vẻ tức giận mà nói. Cũng giống như cô nhìn thấy bộ mặt thật của người xa lạ, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh Trần Thiên Minh nhìn mình như ngây dại, trong lòng cô cũng cảm thấy vui sướng vài phần, đến mức nào thì cô cũng không nói lên được.
Trần Thiên Minh lấy lại bình tĩnh, xua đi trạng thái bối rối của mình rồi nói: “Thánh nữ, tôi muốn hỏi cô vài chuyện có được không?” Trần Thiên Minh cuối cùng cũng nhớ ra mục đich đêm nay hắn tới đây.
“Anh hỏi đi, tôi cũng biết đêm nay anh sẽ đến đây, và mang theo sự nghi hoặc. Anh thật tốt phước, nếu như gặp người khác chắc anh đã không đi khỏi đây được”. Ích Tây Dát Mã quay sang nói với Trần Thiên Minh.
“Tôi muốn hỏi cô là cô muốn tôi làm cho cô chuyện gì, nhất định cô đã nghĩ ra, chỉ là cô chưa nói ra thôi”. Trần Thiên Minh nói với Ích Tây Dát Mã.
Ích Tây Dát Mã tán thành liền gật đầu: “xem ra anh cũng không ngốc lắm, đúng vậy, chuyện này tôi đã nghĩ đến, chỉ là bây giờ chưa phải lúc nói tới thôi, đến lúc tôi muốn anh hỗ trợ thì tôi sẽ nói”.
“Tại sao bây giờ cô không thể nói ra?” Trần Thiên Minh hỏi.
“Mong anh tha lỗi, có một số việc nếu nói sớm sẽ không tốt. Những chuyện tôi muốn anh làm tuyệt đố không phải là chuyện xấu, anh không tin tưởng tôi sao?”
Trần Thiên Minh nhìn vào ánh mắt trong suốt của Ích Tây Dát Mã, khuôn mặt của cô thật thuần khiết khiến cho hắn không khỏi bị thu phục mà gật đầu nói: “Tôi tin tưởng cô”.
“Vậy là tốt rồi, tôi có thể lấy danh nghĩa thánh nữ để thề, anh có thể yên tâm về điều này. Nhưng Trần tiên sinh, tôi cũng thấy anh không phải là người bình thường, anh đến Tây bộ làm gì?” Ích Tây Dát Mã nhìn Trần Thiên Minh đang mặc trang phục dạ hành màu đen, hỏi.
“Tôi có chuyện nên mới đến đây, nhưng tôi chỉ có thể nói với cô là tôi đến Tây bộ không phải làm chuyện xấu”. Trần Thiên Minh cũng hướng về Ích Tây Dát Mã mà tỏ thái độ lại.
“Tốt lắm, vậy anh hỏi tiếp đi!” Ích Tây Dát Mã nói.
Vừa rồi nằm trong chăn Trần Thiên Minh nghe thấy Ích Tây Dát Mã cùng hắc thần bà nói chuyện, rồi khi hắn biết Tây Thi bên hồ chính là thánh nữ, thì hắn cũng tin tưởng rằng Ích Tây Dát Mã không phải là người xấu, về phần tại sao lại thế thì hắn cũng không hiểu được.
“Cô bao nhiêu tuổi rồi? Có phải hơn trăm tuổi rồi không?” Trần Thiên Minh đột nhiên hỏi về một vấn đề khá nhàm chán.
Ích Tây Dát Mã giật mình, cô không nghĩ là Trần Thiên Minh có thể hỏi cô một câu như vậy, cô mới vừa trong hai mươi tuổi, cái gì mà hơn trăm tuổi chưa? Nhưng cô biết rằng Trần Thiên Minh đã nghe truyền thuyết bên ngoài, hơn nữa thánh nữ cũng chưa từng lộ diện khuôn mặt thật trước mặt mọi người, nếu như cộng dồn tuổi các đời thánh nữ thì đúng là phải đến hơn trăm tuổi rồi.
“Anh, anh làm sao mà biết được điều đó?” Trong lòng Ích Tây Dát Mã đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn trêu đùa Trần Thiên Minh một chút.
“Tôi nghe người khác nói”. Trần Thiên Minh nghe giọng điệu của Ích Tây Dát Mã hình như đúng là sự thật, nhưng nhìn toàn bộ dung mạo của cô đại khái chỉ chừng bốn tuổi. Nếu như cô đã hơn trăm tuổi, vậy chắc hắn phải ứng với hai trăm tuổi cũng nên.
“Hì hì, xem ra tin tưc của anh rất nhanh đấy”. Ích Tây Dát Mã thấy vẻ mặt Trần Thiên Minh có vẻ như tin lời mình, trong lòng cô cũng thấy cao hứng. Từ khi cô trở thành đối tượng bồi dưỡng làm thánh nữ, cô đã không còn tuổi thơ, không còn những vui sướng cá nhân mình. Bây giờ, cô đứng trước mặt Trần Thiên Minh dường như rất vui vẻ.
“Nhưng tôi còn chút nghi ngờ về tuổi tác của cô”. Trần Thiên Minh lắc đầu nói.
“Ôi, tiểu tử, lão nhân gia ta đây nghe được câu này, trong lòng cũng cảm thấy rất vui đấy”. Ích Tây Dát Mã ra vẻ thâm trầm mà nói. Cô cảm giác được khi bên cạnh Trần Thiên Minh cô rất vui vẻ, nếu như được cùng ngồi nói chuyện với hắn mỗi ngày thì có thể mỗi ngày cô đều được vui vẻ. Nghĩ tới đây, khuôn mặt Ích Tây Dát Mã có chút đỏ lên.
“Được rồi, giọng nói của cô bây giờ với lúc khám bệnh miễn phí hình như có chút không giống nhau thì phải”. Trần Thiên Minh nói một cách khó hiểu.
“Đó là bí mật của chúng tôi, không thể nói cho anh được”. Ích Tây Dát Mã thần bí mà nói.
Trần Thiên Minh tiếp tục hỏi: “Vậy tôi hỏi cô, vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tai sao lúc đầu hồ nước nóng, sau đó lại lạnh?” Trần Thiên Minh nhớ tới việc kỳ lạ hôm đó.
“Bí mật này thì tôi có thể nói cho anh, nhưng anh không được nói cho người khác”. Ích Tây Dát Mã nhỏ giọng mà nói.
“Được, không có vấn đề gì”. Trần Thiên Minh vội vàng gật đầu, hắn rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra?
“Tại sao hồ nước lại như vậy, tôi cũng không rõ lắm.Chỉ là khi tôi còn nhỏ đã có lần gặp trường hợp như thế. Tôi phát hiện thấy ở chỗ hồ nước nòng chỉ sau ba mươi phút là hết nóng. Hơn nữa, qua nhiều lần điều tra, tôi thấy một năm mới xuất hiện một lần như vậy, nói đúng hơn là, một năm, vào một sáng hôm nào đó, hồ nước sẽ nóng trong ba mươi phút đồng hồ, sau đó sẽ lạnh trở lại. Tôi đã kiểm nghiệm qua rất nhiều lần, còn xem qua rất nhiều tư liệu, không chừng lúc đó ở dưới hồ nước có sự vận động của vỏ trái đất hoặc là vì một nguyên nhân gì đó khác, khiến cho một chỗ hồ nước nóng lên, chỉ trong ba mươi phút đồng hồ”. Ích Tây Dát Mã nói.
“Hóa ra chuyện là như vậy, tôi lại còn tưởng rằng gặp chuyện mà quỷ”. Trần Thiên Minh như bừng tỉnh.
Ích Tây Dát Mã cảnh cáo Trần Thiên Minh: “Anh cũng không được nói cho người khác đấy, tôi ngay cả hắc bạch thần bà cũng không nói cho, vì vậy, thỉnh thoảng tôi mới có thể lén lút mà chạy ra ngoài chơi được”.
“Tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu”. Trần Thiên Minh nghĩ lại cũng nên như vậy, nếu như có người biết đến chuyện kỳ lạ như vậy ở hồ đó, hàng năm lúc nào cũng sẽ có người đến đó để tìm hiểu, như vậy thì Ích Tây Dát Mã không thể đến đó tắm rửa được. Không biết sang năm Ích Tây Dát Mã có thể đến đó tắm nữa hay không? Trần Thiên Minh dâm đang mà nghĩ thầm.
“Tôi tin tưởng anh, hi vọng anh đừng làm tôi thất vọng”. Ích Tây Dát Mã nói.
“Thánh nữ, tại sao cô lại tin tưởng tôi? Mới vừa rồi tôi nghe cô và hắc thần bà nói chuyện, hình như cô tin rằng tôi không phải là người xấu?” Trần Thiên Minh hỏi.
“Bởi vì tôi có cảm giác anh không phải là người xấu, là cảm giác”. Ích Tây Dát Mã nói. Thực ra cô đã có cảm giác đó ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Trần Thiên Minh đã nhìn thấy cô như vậy nhưng không hề có hành vi gì quá khích, chỉ ngần người ra nhìn cô mà thôi. Vừa nghĩ đến tình cảnh đó, cô có cảm giác trống ngực mình đập dồn dập liên hồi.
“Ha ha, xem ra không phải là vì tôi đẹp trai rồi, người đẹp nào khi thấy tôi cũng đều biết tôi là người tốt”. Trần Thiên Minh bây giờ có cảm giấc lâng lâng.
“Anh đừng có mà tự tâng bốc mình lên nữa. Tôi hỏi anh, vừa rồi khi anh nằm trong chăn, tại sao tay anh lại đặt trên người tôi”. Ích Tây Dát Mã chợt nghĩ đến một động tác không giống với người tốt của Trần Thiên Minh.
“Chuyện đó mà cô có thể trách tôi sao? Năm ngón tay của tôi ở bên trong, sợ rằng không cẩn thận sẽ bị hắc thần bà phát hiện ra, nên tôi chỉ có thể đặt tay lên người cô mới có thể tránh cho tay tôi không động đậy lung tung”. Trần Thiên Minh đương nhiên sẽ không nói là vì hắn không muốn để Ích Tây Dát Mã chạy thoát, hắn chỉ có thể nói bừa như vậy.
Ích Tây Dát Mã liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái rồi nói: “Hừ, bây giờ thì tôi phát hiện ra ở anh có điểm giống người xấu rồi.
Trần Thiên Minh gnhe Ích Tây Dát Mã nói như vậy, không khỏi cảm thấy oan uổng mà nói: “Trời ạ, cô thế nào mà lại nói tôi như vậy chứ, lần trước lúc trong hồ nước, không phải tôi đã giải thích cho cô rồi sao? Đó chỉ là hiểu lầm, tôi thực sự không biết cô có ở đó. Hơn nữa, lần trước không phải là tôi cũng đã cho cô nhìn rồi sao? Coi như chúng ta huề nhau”. Trần Thiên Minh cây ngay không sợ chết đứng nói một mạch, hình như mọi người cho nhau nhìn thấy cơ thể mình thì sẽ không ai bị lỗ.
“Anh… anh đúng là lưu manh!” sắc mặt Ích Tây Dát Mã lập tức đỏ lựng như mảnh vải đỏ, cô thật không ngờ Trần Thiên Minh lại nhắc lại chuyện hai người cho nhau nhìn thấy thân thể như vậy.
“Tôi đang nói sự thật mà!” Trần Thiên Minh tỏ vẻ vô tội mà nói.
“Dù sao anh nên quên chuyện trước kia đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra”. Ích Tây Dát Mã nói với Trần Thiên Minh.
“Tôi đã quên chuyện đó rồi, cô vẫn còn nhớ đến sao?” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Bây giờ hắn phát hiện ra thánh nữ của Lạt Ma giáo cũng không phải là bí ẩn lắm, hơn nữa lại còn xinh đẹp như vậy, không biết cô có phải đi tu không, hay có thể kết hôn không? Trần Thiên Minh thầm nghĩ, xem ra, khi nào có cơ hội hắn nhất định sẽ hỏi rõ Ích Tây Dát Mã mới được.