Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Chung Hướng Lượng suy nghĩ một chút, liền cao hứng nói: "Thiên Minh, chủ ý này của cậu rất tốt, Huyền Môn chúng ta có rất ít cao thủ, lại không tập trung, nếu như tất cả mọi người trong Huyền Môn tập trung tại thành phố M mà nói, cũng không phải sợ Ma Môn nữa. Chẳng qua là chưởng môn sư huynh không muốn đem Huyền Môn rời đi mà thôi."


"Vậy là sư huynh đáp ứng rồi?" Trần Thiên Minh hưng phấn nói. Nghe xong Chung Hướng Lượng nói, hắn cũng tán thành với ý kiến này.


"Anh đương nhiên là đồng ý, nhưng mà, Thiên Minh, võ công của sở học của anh không thích hợp cho nữ nhân học, nếu không anh cũng không cần kêu Tiểu Oánh mỗi năm đi Huyền Môn một lần cùng Trí Tĩnh sư tỷ luyện võ công!" Chung Hướng Lượng nói.


"Vậy làm sao bây giờ? Nếu kêu Hà Đào đi Huyền Môn, nhất định nàng sẽ không chịu." Trần Thiên Minh khó xử nói.


"Như vậy đi, trước tiên kêu Tiểu Oánh dạy Hà Đào thì thế nào? Võ công của nó, đặc biệt là nội công tâm pháp đều rất thích hợp để nữ nhân tu luyện." Chung Hướng Lượng hỏi.


"Được, cứ như vậy đi." Trần Thiên Minh thoáng vỗ đùi, cao hứng nói. Để cho tiểu ma nữ kia làm lão sư đi, nhìn qua sở học của nàng cũng không tồi, trước tiên dạy Hà Đào một chút nội công tâm pháp, hơn nữa bản thân mình giúp nàng đả thông kinh mạch, đưa vào mười năm công lực, còn có dị năng của Huyết Hoàng Nghĩ nữa, phỏng chừng Hà Đào học được cũng không ít.


Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh như mở cờ trong bụng. Nếu như Hà Đào học được võ công, nàng lại thường xuyên ở cùng với nữ nhân của mình, như vậy trong lúc vô hình nữ nhân của mình cũng có một người hộ vệ. Ha ha, biện pháp này thật là tốt.


"Tốt lắm, ngày mai anh sẽ gọi Tiểu Oánh đi tìm các cậu. Thiên Minh, thời gian không còn sớm nữa, anh cũng phải đi ngủ đây, bọn em cũng sớm đi ngủ đi. Có chuyện gì ngày mai sẽ bàn sau." Nói xong, Chung Hướng Lượng liền cúp điện thoại.


Ngày hôm sau, Trần Thiên Minh liền gọi điện thoại nói cho Hà Đào biết chuyện tình học võ công. Hà Đào nghĩ hiện tại đám người Diệp Đại Vĩ kia thật đáng sợ, chính mình sau khi học võ công, có thể phòng thân, thế cho nên nàng liền đáp ứng với Trần Thiên Minh.


Trần Thiên Minh lập tức lái xe đi đón Hà Đào, tiếp đó lại đi đón Chung Oánh, sau đó liền đem các nàng tới chỗ khách sạn mình ở. Vì để an toàn, Trần Thiên Minh không dám làm lộ địa chỉ của Lương Thi Mạn các nàng. Mà Chung Hướng Lượng cũng gọi điện thoại cho Trần Thiên Minh nói, dặn hắn nên cẩn thận một chút, hiện tại người của Hoa hắc bang đang ở thành phố M đi khắp nơi điều tra bọn họ.


Sau khi đến khách sạn của chính mình, Trần Thiên Minh liền để Chung Oánh dạy Hà Đào võ công, còn hắn thì đứng ở bên cạnh.


"Thiên Minh ca ca, em dạy Hà Đào tỷ tỷ võ công, anh có phải là nên cho em một ít chỗ tốt hay không?" Chung Oánh hướng tới Trần Thiên Minh nháy con mắt xinh đẹp to tròn.


"Em muốn chỗ tốt gì?" Trần Thiên Minh nghe Chung Oánh nói như vậy, liền cảm thấy rất đau đầu. Tiểu ma nữ này bình thường muốn chiếm tiện nghi của mình, hiện tại càng được đà lấn tới.


Chung Oánh cười nói với Trần Thiên Minh: "Ba ba đã nói anh sẽ rót cho Hà Đào tỷ tỷ mười năm công lực, cho nên em cũng muốn anh giúp em tiến thêm mười năm công lực." Khẩu vị của Chung Oánh này thực không nhỏ, mở miệng ra một cái là muốn mười năm công lực của Trần Thiên Minh.


"Tiểu Oánh, anh mua cho em thứ gí đó, còn không tốt sao?" Trần Thiên Minh định lừa Chung Oánh.


"Không được, võ công của Lâm Quốc ca ca, Ngạn Thanh ca ca lợi hại như vậy, cũng là bởi vì anh cho bọn họ công lực, anh đã cho bọn họ, vậy sao không thể cho em? Anh có phải là quá bất công hay không?" Chung Oánh dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, không đồng ý, nói.


Hà Đào thấy Chung Oánh tức giận, vội vàng nói với Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, anh nên cho Tiểu Oánh mười năm công lực đi, dù sao anh cũng đã từng cho bọn Lâm Quốc mà." Hà Đào còn chưa có bắt đầu học võ công, không biết mười năm công lực trân quý cỡ nào, đây là chuyện mà người học võ tha thiết ước mơ. Nhưng Hà Đào lại không biết, cho nên cứ như vậy mà nói.


"Anh xem, Thiên Minh ca ca, Hà Đào tỷ tỷ đã nói rồi đó, anh không cần phải nhỏ mọn như vậy chứ." Chung Oánh thấy Hà Đào đứng về phe mình, vội vàng chạy đến bên người Trần Thiên Minh, lay lay cánh tay hắn, tiếp tục tranh thủ thời cơ.


Trần Thiên Minh bất đắc dĩ đành gật đầu nói: "Được rồi, nhưng mà trước tiên anh phải giúp đưa công lực vào cho Hà Đào đã, ngày hôm sau sẽ giúp em." Bởi vì lúc này đang là thời kì phi thường trọng yếu, Trần Thiên Minh sợ có cường địch đánh lén, khi đó công lực của mình đang ở điểm thấp nhất, sẽ không kịp khôi phục, cho nên hắn sẽ không liên tục truyền công lực cho Chung Oánh.


"Được, ok. Hà Đào tỷ tỷ, trước tiên em dạy chị nội công của ngươi tâm pháp." Chung Oánh cao hứng nói.


"Tiểu Oánh, anh còn có một điều kiện." Trần Thiên Minh linh cơ khẽ động, nếu như Chung Oánh có võ công cao cường, vậy đoạn thời gian này hãy để cho nàng đi theo Lương Thi Mạn các nàng làm hộ vệ cũng không tồi.


"Điều kiện gì?" Chung Oánh hỏi.


Trần Thiên Minh đưa ra yêu cầu của mình: "Bây giờ em còn chưa có khai giảng, vì vậy đoạn thời gian này hãy giúp anh bảo vệ vài vị tỷ tỷ, đừng để cho các nàng bị người xấu tổn thương."


"Chuyện này em có thể đáp ứng." Chung Oánh cao hứng nói. Như vậy nàng cũng có việc để làm, mỗi ngày không cần phải buồn bực ngồi ở trong nhà một mình nữa.


"Tốt lắm, hai người bắt đầu đi." Trần Thiên Minh thấy Chung Oánh đã đồng ý, cảm thấy vụ mua bán này mình cũng không thiệt thòi, dù sao Chung Oánh là con gái của sư huynh, là người một nhà, mười năm công lực thì mười năm công lực, hơn nữa chính mình còn có một người hộ vệ miễn phí.


Thế cho nên, Chung Oánh liền đem sở học nội công tâm pháp của mình nói cho Hà Đào nghe, mà nàng còn ở một bên phụ đạo giúp Hà Đào luyện công. Trần Thiên Minh nhìn bộ dáng chăm chú của Chung Oánh, trong lòng liền cảm thấy buồn cười, xem ra Chung Oánh này là muốn thử nghiệm tư vị làm lão sư. Nhưng mà học sinh dạy cô giáo luyện công, chuyện như vậy cũng thật là hiếm thấy.


Hà Đào cũng nghe Chung Oánh dạy nội công tâm pháp, sau đó chăm chú luyện tập. Không biết Hà Đào là vì lớn tuổi hơn so với Chung Oánh hay không, thế nhưng năng lực lý giải rất lớn, còn vì thân thể của nàng lúc này khác thường, dù sao hiện tại học cũng nhanh hơn, hơn nữa lại còn có người đích thân chỉ bảo.


Bởi vì trong thân thể Hà Đào có máu của Huyết Hoàng Nghĩ, hơn nữa Trần Thiên Minh còn dùng nhiệt lưu phía dưới của mình kích phát dị năng trong máu của Huyết Hoàng Nghĩ, cho nên trong cơ thể của Hà Đào cũng có dị năng, mặc dù không có nhiều như Trần Thiên Minh, nhưng đối với người khác mà nói, nàng chính là một thiên tài.


Hiện tại Hà Đào luyện võ có thể nói là làm ít hưởng nhiều. Ở điểm này theo suy đoán của Trần Thiên Minh không có sai, bởi vì Huyết Hoàng Nghĩ trong cơ thể của Hà Đào đã cải biết một chút cấu tạo trong cơ thể nàng, làm cho thân thể nàng càng thêm cường tráng, càng thêm lợi hại.


"Thiên Minh ca ca, Hà Đào tỷ tỷ thật thông minh nha, vừa học liền biết, hơn nữa hiện tại luyện lên, so với em lúc trước còn nhanh hơn nhiều." Chung Oánh nhẹ nhàng đi tới bên người Trần Thiên Minh, chỉ vào Hà Đào đang công, nhỏ giọng nói với hắn.


"Điều này là đương nhiên, lão sư khẳng định so với học trò như em lợi hại hơn rồi." Trần Thiên Minh mặt mày hớn hở nói, xem ra chính mình không có chọn sai, Hà Đào hiện tại Hà Đào rất thích hợp để luyện võ.


"Cắt, Thiên Minh ca ca, anh sao lại cứ đối đầu với em vậy, võ công của em cũng không có tồi nha, Huyền Môn có rất ít người có thể làm đối thủ của em đó? Ài, đáng tiếc tại thành phố M không tìm được một người để đánh nhau." Chung Oánh thở nhẹ một hơi, làm như bản thân không tìm được địch nhân mà đáng tiếc vậy."


Trần Thiên Minh nghe xong thật sự là rất tức giận, thật đúng là tiểu hài tử không hiểu chuyện, mỗi ngày đều nghĩ tới đánh nhau, dường như sợ thế giới không loạn vậy: "Tiểu Oánh, chúng ta là người luyện võ, võ đức là điều tối trọng yếu nhất. Chúng ta ngàn vạn lần không thể dùng võ công mà mình học được để khi dễ người." Trần Thiên Minh nghiêm nghị nói.


"Thiên Minh ca ca, anh nói sao mà giống cha đến thế, nói chuyện đều muốn làm ra vẻ. Em cũng không có ý khi dễ người, Chung Oánh em học võ công lâu như vậy, đã khi nào khi dễ người đâu? Em chỉ muốn tỷ thí cùng người khác thôi, hoặc là thấy người xấu, em sẽ đánh bọn chúng." Chung Oánh có điểm tức giận nói.


"Tiểu Oánh, người mạnh còn có người mạnh hơn, núi cao còn có núi cao hơn, thiên hạ không có ai có võ công cao nhất. Giống như anh vậy, đêm qua còn bị người đả thương nữa là." Trần Thiên Minh cười khổ nói.


Chung Oánh quá sợ hãi nói: "Gì? Thiên Minh ca ca, võ công của anh lợi hại như vậy mà cũng bị người đả thương sao?" Chung Oánh có điểm không tin, võ công của võ công của Trần Thiên Minh cao bao nhiêu nàng không biết, thế nhưng nàng biết sư phụ của mình là Trí Tĩnh còn xa mới là đối thủ của Trần Thiên Minh.


"Đúng vậy, cho nên, sau này em ngàn vạn lần cần phải nắm rõ không được dùng võ khinh người. Hiện tại anh kêu Hà Đào tỷ tỷ học võ công chính là do nguyên nhân này, đối thủ của chúng ta càng ngày càng mạnh, anh sợ có người sẽ gây bất lợi cho các nàng, cho nên anh mới bảo em bảo vệ cá nàng là như vậy." Trần Thiên Minh nói.


Như hiện tại võ công Chung Oánh nếu được tăng thêm mười năm công lực, hẳn cũng được tính là rất cao, đến lúc đó võ công của nàng còn cao hơn cả Ngô Tổ Kiệt, thế nhưng so với Lâm Quốc lại thấp hơn. Nhưng mà Chung Oánh chỉ là một tiểu hài tử, có thể có võ công bậc này đã là phi thường khó có rồi. Xem ra lúc này sư huynh để Chung Oánh học võ công là quyết định không tồi, anh ấy thường xuyên không có ở nhà, như Chung Oánh hiện tại nếu như địch nhân muốn thương tổn tới người nhà anh ấy mà nói, cũng không có dễ dàng gì.


"Sẽ không đâu, anh cứ yên tâm đi, em sẽ không chủ động gây sự đâu." Chung Oánh vừa cười vừa nói. Qua một hồi lâu, Hà Đào mở to mắt ra nhìn bốn phía. Trần Thiên Minh phát hiện khi Hà Đào đã luyện xong, hắn rất cao hứng vội vàng đi đến bên cạnh nàng, nói: "Hà Đào, khi em luyện xong thấy có cảm giác gì không?"


"Em cảm giác trong người mình dường như có một cỗ khí phát ra từ đan điền, sau đó tràn ngập thân thể, khiến em cảm thấy dường như cơ thể mình tràn ngập lực lượng." Hà Đào cao hứng nói. Xem ra nàng đã cảm nhận được điểm khoái hoạt khi luyện võ công.


"Gì? Hà Đào tỷ tỷ, chị chỉ mới vừa luyện võ công, liền có thể đem khí luyện thành? Em luyện một tháng mới có đó." Vẻ mặt của Chung Oánh không tin. Nàng biết khí theo như lời Hà Đào nói chính là chân khí khi luyện công, thời gian luyện càng dài, nội lực càng thâm hậu, chân khí lại càng mạnh.


Nhưng Hà Đào luyện thành cũng quá nhanh đi, lúc trước mình luyện mất một tháng mới có thể cảm giác được chân khí trong cơ thể, thế nhưng bây giờ nàng ta chỉ luyện trong vòng nửa ngày đã xuất hiện chân khí. Thật ra Chung Oánh không biết, bởi vì trong cơ thể Hà Đào có nguyên nhân đặc thù, khi luyện võ đặc biệt rất nhanh, hơn nữa sau này lại càng lợi hại. [ chuyện này sẽ nói sau, sau này trong truyện sẽ tiếp tục đề cập tới, mong mọi người tiếp tục theo dõi.]


"Tiểu Oánh, em không biết sao? Luyện võ chính là coi trọng thiên tư, thiên tư luyện võ của Hà Đào tỷ tỷ so với em còn mạnh hơn, cho nên nàng luyện nhanh hơn em cũng không lạ a!"


Trần Thiên Minh giải thích cho Chung Oánh nghe. Đây là vấn đề liên quan tới thiên tư, mà thiên tư của Hà Đào chính là do Trần Thiên Minh ban cho nàng, loại cho này chính là thông qua việc Trần Thiên Minh ở cùng một chỗ với nàng, dùng chuyện ấy để cấp cho nàng thiên tư. Cho nên, loại chuyện xảo hợp này không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể có.


"Thì ra là vậy, xem ra võ công của Hà Đào tỷ tỷ sau này còn lợi hại hơn em a." Chung Oánh dù sao vẫn còn là hài tử, nói lời có điểm chua chua.


Hà Đào cười nói với Chung Oánh: "Tiểu Oánh, em đừng như vậy, hiện tại em là sư phụ của chị, sau này em còn phải dạy chị nhiều thứ nữa đó!"


"Đừng, Hà Đào tỷ tỷ, chị không nên gọi em là lão sư, ba của em nói, nếu như có cơ hội, sẽ để chị theo Trí Tĩnh sư phụ học, em chỉ thay mặt sư phụ truyền nghề mà thôi." Chung Oánh xua tay nói.


"Tốt lắm, hai người không nên nói nữa, bọn em hay cứ xưng hô là tỷ muội đi, bây giờ anh sẽ mời hai người ăn cơm, lát nữa trở về còn phải giúp Hà Đào đả thông kinh mạch nữa!" Trần Thiên Minh liền lôi kéo một lớn một nhỏ hai mỹ nữ đi ăn cơm.


Cơm nước xong xuôi, Trần Thiên Minh bảo Lâm Quốc đưa Chung Oánh trở về, dặn nàng ngày mai lại tới, sau đó hắn dẫn Hà Đào lên lầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK