“Không cần, tôi cũng tin tưởng các ông mà”, Trần Thiên Minh lắc đầu nói. “Lão bản, chúng ta bắt đầu thôi”.
Lão bản đôi chút bất ngờ khi ông ta còn chưa thèm ném xúc xắc mà Trần Thiên Minh đã hô một tiếng “tiểu” rồi đặt mười sáu triệu vào cửa đó. Hắn hẳn phải cảm thấy tự tin lắm, nếu không tuyệt đối không thể làm vậy.
“Tiên sinh, vậy để ta mở”, lão bản vừa đặt đầu chung xuống bàn liền nói với Trần Thiên Minh. Ông ta dĩ nhiên đã sắp đặt cho xúc xắc ở vị trí đại nên chỉ muốn mở ra cho nhanh.
“Được được, ông mở luôn đi”, Trần Thiên Minh mỉm cười như thể chẳng cần gì mười sáu triệu bạc đó. Kỳ thật, lúc đó lão bản chỉ vừa mới đặt đầu chung xuống bàn mà thôi.
Lão bản cũng không phải là một người đơn giản. Ông ta để ý bộ dáng vô tư lự của Trần Thiên Minh thì có đôi chút bất ngờ bèn vội vàng thầm vận chân khí điều tra điểm số của xúc xắc bên trong.
“Lão bản, ông mở đi, sao lâu vậy?” Trần Thiên Minh thấy sắc mặt lão bản khẽ biến sắc thì ngại ông ta phát hiện xúc xắc bị thay đổi nên lên tiếng giục ông ta.
Lão bản giả bộ hỏi Trần Thiên Minh: “Anh thật sự quyết định rồi sao”, vừa nói, ông ta vừa dùng chân khí thay đổi điểm số.
Nhưng lần thay đổi này của ông ta đã bị Trần Thiên Minh nhận thấy. Hắn lại lập tức dùng chân khí thay đổi điểm số lần nữa. Xem ra lần này mình phải tàn nhẫn mới được rồi, Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
Lão bản phát hiện điểm xúc xắc đã bị chuyển về tiểu, lại định dùng chân khí để thay đổi lần nữa nhưng ông ta có cố thế nào thì xúc xắc cũng không động đậy, như thể đã bị mọc rễ ở trong đó rồi.
Ông ta bèn vận dụng nội lực toàn thân tác động lên xúc xắc hòng đưa nó về đại, nhưng một hồi ông ta phải thất vọng vì vô luận có dùng sức thế nào xúc xắc cũng không hề xuy xuyển.
Bây giờ, lão bản mới biết Trần Thiên Minh thật sự là một cao thủ. Ông ta những tưởng ván vừa rồi ông ta thua là do không cẩn thận nhưng xem ra ông ta đã lầm. Sắc mặt ông ta bỗng tái nhợt.
“Mở đi, mở đi..” các khách chơi khác thấy lão bản lẫn Trần Thiên Minh đứng im không động đậy thì đoán có chuyện gì đó đang xảy ra. Họ bèn kêu to cổ vũ.
“Đúng vậy, lão bản mở đi chứ”, Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Giờ ông ta không còn khống chế được xúc xắc nữa, mà nó đang ở cửa tiểu Trần Thiên Minh đã đặt nên ông ta thật không muốn mở ra chút nào.
Lão bản muốn kêu khổ mà không dám nói. Nếu ông ta mở thì mười sáu triệu đó rơi vào tay Trần Thiên Minh rồi. Ông ta đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn thủ hạ đang đứng bên cạnh.
Tên thủ hạ đó đã đi theo lão bản làm việc bao nhiêu năm nên hắn đương nhiên hiểu ánh mắt đó của lão bản có ý tứ gì. Hắn lập tức lén lút lui lại phía sau, cố gắng để không ai phát hiện ra hành tung của mình.
Nhưng chính ánh mắt của lão bản ngầm ra hiệu cho thủ hạ đã bị Lâm Quốc phát hiện. Hắn cũng lập tức lén đi theo tên thủ hạ kia, thấy tên đó rút súng ra định ngắm vào Trần Thiên Minh mà bắn.
Tất cả những hành động đó cũng không qua mắt được Trần Thiên Minh. Hắn tức giận tự nhủ: “Được đó. Các ngươi dám hạ độc thủ sao, vậy thì đừng trách ta bất nhân”. Nghĩ tới đó, hắn lập tức ra đòn.
Lão bản vốn đang bận rộn dùng nội lực đấu với Trần Thiên Minh chỗ xúc xắc nên không còn chút phòng ngự hay nội lực để đấu lại Thiên Minh khi bị hắn công kích thẳng vào người. Khi ông ta phát hiện ra hành động của Trần Thiên Minh thì đã muộn.
Lão bản cơ thể cứ như vậy mà bay ra ngoài. Bởi vì Trần Thiên Minh dùng nhu lực nên hắn đánh trúng lão bản mà không phát ra thanh âm nào. Mọi người nhìn chỉ thấy lão bản như chúng phải tà nên cứ thế bay ra.
“Ba”, khi tiếng động này vang lên thì lão bản đã bị ngã lăn ra đất.
“Ôi, lão bản ông đang làm gì vậy? Có vấn đề gì thì không cũng phải nhanh nhanh mở xúc xắc để chúng ta phân thắng bại đã chứ”, Trần Thiên Minh cười nói.
Mọi người thấy chuyện kỳ dị như vậy thì không khỏi mở to hai mắt nhìn cho kỹ. Ai cũng không hiểu tại sao lão bản tự nhiên lại bay đi như vậy. Chẳng lẽ nơi này có ma sao?
Lão bản ôm ngực căm tức nhìn Trần Thiên Minh. Ông ta không ngờ trong lúc sai người ám toán hắn thì lại bị hắn đánh lại như vậy để bây giờ chính mình mới là người bị thương.
“Lão bản, nếu ông không quay lại đây mở xúc xắc thì tôi sẽ mở thay ông đấy. Mọi người thấy vậy có hợp lý không hả?” Trần Thiên Minh quay đầu lớn tiếng mà nói.
“Đúng, dù sao lão bản cũng đã lắc đầu chung rồi, giờ ai mở ra mà chẳng như nhau”, các khách chơi khác lớn tiếng mà phụ họa theo.
Lão bản đương nhiên không muốn cho Trần Thiên Minh mở đầu chung nhưng vì tất cả mọi người đều đã nói vậy nên ông ta cũng không còn cách nào khác. Xem ra, ông ta chỉ còn cách cuối cùng là cho người đi cướp tiền về.
Trần Thiên Minh đi tới chỗ đầu chung mở ra rồi cười nói với mọi người: “mọi người chứng kiến nhé, xúc xắc này là tiểu, ta đã thắng rồi. Tiểu Kiệt, Tiểu Ỷ các ngươi thu tiền đi”.
Nghe Trần Thiên Minh nói vậy, Ngô Tổ Kiệt cùng Chiêm Ỷ lập tức lấy ra hai bao tải to thu hết tiền vào trong đó. Ngô Tổ Kiệt thu mười sáu triệu, còn Chiêm Ỷ thu số còn lại.
“Được rồi, để xem các ngươi có thể mang tiền ra khỏi đây được không?” lão bản quyết định giở trò với Trần Thiên Minh. Ông ta kêu tất cả các thủ hạ cùng tiến lên, quyết giết chết Trần Thiên Minh cùng đồng bọn.
Trần Thiên Minh lạnh lùng nhìn lão bản mà nói: “Xúc xắc là của ông, đầu chung là của ông, lắc đầu chung cũng là ông. Tôi đường đường chính chính thắng ông, sao mà tôi không dám đi cơ chứ?”
“Mọi người xin hãy lui ra. Chúng ta muốn giao lưu cùng lão thiên kia. Đao kiếm vô tình, nếu mọi người không muốn bị ngộ thương thì hãy lui ra”, lão bản lớn tiếng nói với mọi người.
Khách chơi thấy có chuyện vội vàng chạy đi, không ai dám ở lại xem cả.
“Xem ra các ngươi cũng biết chơi xấu đó chứ hả?” Trần Thiên Minh thấy Ngô Tổ Kiệt với Chiêm Ỷ đã thu dọn xong đống tiền thì cũng yên lòng. Còn súng đạn kia đối với hắn là cái thá gì đâu.
“Hừ, các ngươi dám đến sòng bạc chúng ta quấy rối, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi”, lão bản hung tợn nói với Trần Thiên Minh.
“Ha ha điều ngươi vừa nói đúng là ý của chúng ta đó”, Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Hắn quay đầu hỏi Lâm Quốc: “A Quốc, có thể bắt đầu được chưa?”
“Được rồi Lão Đại”, Lâm Quốc gật đầu nói.
Trần Thiên Minh đưa mắt nhìn Lâm Quốc nói: “Được rồi, các em chuẩn bị ra tay đi, không cần dài dòng nữa. Tiểu Kiệt với Tiểu Ỷ hai em cũng chuẩn bị đi, đặt bao tải tiền cạnh ta”.
“Hừ, các ngươi muốn chết sao?” Lão bản vẫy tay, toàn bộ thuộc hạ của hắn giơ súng chĩa thẳng vào mấy người Trần Thiên Minh. “Các người nói xem các ngươi là ai?”
“Thành thật nói cho các ngươi biết, chúng ta là kẻ thù của Ma vương. Hôm nay chúng ta chính là muốn tìm Ma vương kiếm chuyện đây”, Trần Thiên Minh ngồi trên bao tải tiền mà vui mừng.
“Đánh chết bọn chúng”, lão bản cũng móc từ trong túi mình ra một khẩu súng chĩa thẳng vào Trần Thiên Minh mà nã đạn.
Ngay lúc mấy tên thuộc hạ định nổ súng, Lâm Quốc đã triển khai khinh công, người như một cơn gió hướng vào mấy tên đó phóng đến.
“Bang bang bịch”, bọn chúng chưa kịp nổ súng đã bị Lâm Quốc tả xung hữu đột khiến bọn chúng không thể ngắm trúng mục tiêu mà nổ súng.
“Hả!!!”, Lâm Quốc đã bay đến sát một tên, tay hắn vung lên tức thì một chưởng phóng ra. Tên thuộc hạ đó lập tức kêu lên một tiếng bi thảm mà ngã lăn ra đất.
Trương Ngạn Thanh cùng Tiểu Tô cũng bắt đầu động thủ với các tên thuộc hạ khác. Chỉ trong chốc lát, họ đã đánh bại được không ít người của sòng bạc.
Chưa cần đến Ngô Tổ Kiệt với Chiêm Ỷ ra tay mấy người Lâm Quốc cũng đã đối phó được với thuộc hạ của sòng bạc. Chỉ thảng hoặc bọn họ mới phải tung ra một hai chưởng gì đó ra oai.
“Trời ạ, ta đâu có đánh các ngươi, sao các ngươi lại nhắm vào ta mà nổ súng hả?” Trần Thiên Minh phát hiện một viên đạn đang nhằm mình bay đến vội vàng né người tránh.
Lão bản thấy Trần Thiên Minh thoát được viên đạn của mình thì lại nhắm Trần Thiên Minh mà bắn hai phát nữa.
“Mẹ kiếp, ngươi dám bắn ta sao? Nhỡ trúng tiền của ta thì sao? Tiền của ta có trêu chọc gì ngươi đâu cơ chứ”, Trần Thiên Minh thấy lão bản lại nhắm hắn mà bắn thì trêu chọc.
“Hô…hô…hô..” từng đợt còi xe cảnh sát xé gió báo hiệu cảnh sát đang đến gần.
“Mọi người, mau chạy đi”, lão bản nghe tiếng hú của xe cảnh sát vội vàng kêu lên. Chính hắn ta cũng xoay người chuẩn bị bỏ chạy về phía cửa sau.
Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói: “ngươi tưởng ngươi sẽ thoát được sao?” Lời còn chưa dứt, hắn ta đã hướng tới lão bản mà bay đến.
Lão bản vốn đã bị thương giờ sao còn cơ hội đánh lại Trần Thiên Minh. Hắn còn chưa chạy được xa đã bị Trần Thiên Minh tung một chưởng đánh trúng ngã lăn ra mặt đất.
“Ngươi nằm đó một lúc đi rồi cảnh sát tới sẽ mang ngươi về Cục Công an giải quyết”, nói xong Trần Thiên Minh triển khai thân thủ điểm vào mấy chỗ trên cơ thể lão bản.
“Lão Đại, không phải anh nói sẽ để chúng ta thể hiện sao? Tại sao anh lại ra tay cơ chứ?” Trương Ngạn Thanh nhìn những người bị Trần Thiên Minh đánh ngã hình như có chút oán giận.