Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triển lãm châu báu này là một lần triển lãm vô cùng lớn đạt tới cấp quốc tế, triển lãm được chưa ra thành khu triển lãm và phòng triển lãm, khu triển lãm có thể chứa được mấy ngàn người, mà phòng triển lãm cũng có thể đồng thời chứa được đến hai ngàn người tới thăm quan.


Cho nên, tập đoàn Phi Hoàng mới tổ chức triển lãm văn vật cổ đại tại triển lãm của thành phố M lần này, hơn nữa thành phố M còn vừa có đường biển và


đường bộ, thuận tiện cho giao thông đi lại, vì thế cũng thuận tiện cho một số nhân sĩ nước ngòai đến thành phố M tham gia.


Đi tới cửa triển lãm, một người bảo an đã xuất hiện ngăn cảm đám Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh sau khi nói rõ ý định đến đây, lúc đó gã kia mới để cho Trần Thiên Minh tiến vào.


Sau đó, Trần Thiên Minh và hai người đi vào phòng triển lãm, mới vừa rồi Mã Bân còn nói hiện giờ phòng triển lãm đã bắt đầu bố trí một số vật triển lãm có liên quan đến hai ngày sau, vì thế kêu Trần Thiên Minh cứ tới thẳng đó.


Trong đại sảnh trống trải của phòng triển lãm, Trần Thiên Minh nhìn thấy một người khá béo, nam nhân tuổi chừng bốn mươi, bên cạnh ông ta còn có bốn bảo tiêu dáng vẻ cường tráng, nhìn cánh tay cơ bắp cuồn cuộn của maýa người này, chắc là thân thủ cũng không kém. Mà người nam nhân béo kia đang cùng mấy cảnh sát thương lượng cái gì đó.


Trần Thiên Minh đi tới gần, cười cười, lễ phép nói: “Chào mọi người, xin hỏi Mã đổng có ở đây không? Tôi là Trần tiên sinh của công ty bảo an An An.”


Nam nhân béo kia nghe thấy lời Trần Thiên Minh nói, ông ta liền vội vàng


quay đầu nhìn đám Trần Thiên Minh và Lâm Quốc, nói:


“Chào anh, Trần tiên sinh, tôi là Mã Bân, chúng ta đã nói chuyện điện thoại với nhau rồi.”


Nói xong, ông ta duỗi tay ra bắt tay với Trần Thiên Minh.


Vì thế, Trần Thiên Minh cũng duỗi tay phải tra bắt tay Mã Bân.


Bốn người bảo tiêu bên cạnh Mã Bân dường như rất khinh thường mấy người


Trần Thiên Minh. Điều này cũng khó trách được họ, nhìn bế ngoài cơ thể của đám Trần Thiên Minh cũng không tốt lắm, hơn nữa dáng vẻ còn rất văn nhã, không chút dáng vẻ của bảo tiêu.


“Đây là đội trưởng Dương của đội hình cảnh, Trần tiên sinh, hai người làm quen một chút đi, ngày mốt mọi người sẽ cùng bảo vệ văn vật đấy.”


Mã Bân chỉ vào một cảnh sát bên cạnh rồi nói với Trần Thiên Minh.


Trần Thiên Minh nghe thấy Mã Bân nói như vậy, hắn quay đầu nhìn lại, hóa ra đội trưởng Dương chính là Dương Quế Nguyệt.


Kỳ thật Trần Thiên Minh lúc đến chào hỏi Mã Bân, Dương Quế Nguyệt đã phát hiện ra hắn rồi. Nàng cũng đang kỳ quái là Trần Thiên Minh xuất hiện ở đây làm gì, lúc này thì Mã Bân mới bắt tay hắn và giới thiệu.


Hôm nay Dương Quế Nguyệt mặc một bộ cảnh phục, thể hiện ra vẻ anh tư


hào sảng của nàng. Trên đầu đội một cái mũ cảnh sát, bộ ngực cao vút đứng thẳng, cũng không vì bộ cảnh phục rộng thùng thình mà che đi phong cảnh mê người. Phía dưới là một đôi giày da nữ tính màu đen quyến rũ, phối hợp rất hài hòa với màu sắc bộ cảnh phục.


“Dương đội trưởng, vị này là Trần tiên sinh của công ty bảo an An An, anh ta là do tôi dùng số tiền lớn để mời tới cùng các cô bảo vệ văn vật.” Mã Bân chỉ vào Trần Thiên Minh rồi giới thiệu cho Dương Quế Nguyệt.


Dương Quế Nguyệt nghe Mã Bân nói như vậy, nàng hơi hờn giận nói:


“Mã đổng, ông đã để cảnh sát chúng tôi bảo vệ số văn vật này, hiện giờ, lại


mời người ngoài đến bảo vệ, ông là xem thường cảnh sát chúng tôi sao?”


Mã Bân thấy dáng vẻ Dương Quế Nguyệt tức giận, ông ta vội nói:


“Dương đội trưởng, chúng tôi không phải là không tin cảnh sát, mà là lần này


Kính Tây Thi đúng là vô cùng quan trọng, nếu như bị trộm mất, tập đoàn Phi Hoàng chúng tôi sẽ bị phá sản. Vì thế lúc chúng tôi vừa đến thành phố M này, đã gặp ngay đạo tặc, còn may là chúng tôi đã dự đoán trước, vì thế chưa mang Kính Tây Thi đến, mà kính sẽ được đưa đến bằng máy bay riêng của tôi lúc triển lãm.”


Nói xong, Mã Bân vội lau mồ hôi trên trán của ông ta,


Nghĩ lại khi đó thật là nguy hiểm, nếu như không phải là ông ta dùng một cái Kính Tây Thi giả để lừa đối phương vậy thì cái mạng nhỏ này đã tiêu rồi. Vì thế ông ta vẫn muốn mời thêm nhiều người một chút bảo vệ cho Kính Tây


Thi, bỏ nhiều tiền ũng không sao, chỉ cần Kính Tây Thi không bị trộm là ổn.


“Các ông muốn mời cũng nên mới cao thủ một chút, không nên mời đám vô


dụng tới, nếu nhưng là mới đám người vô dụng tới, mà vị họ lại khiến đám đạo tặc ăn trộm thành công, vậy truyền ra mọi người lại tưởng là đội hình cảnh chúng tôi vô dụng sao?”


Dương Quế Nguyệt vừa nói vừa khinh miệt nhìn qua Trần Thiên Minh.


“Cái gì?”


Trần Thiên Minh nghe thấy Dương Quế Nguyệt nói đám người của mình là hạng vô dụng, hắn tức giận nói:


“Này, Dương Quế Nguyệt, cô không nên dùng đôi mắt mờ của mình mà tưởng ai cũng kém, cảnh sát các cô thì có gì đặc biệt hơn người, cả đám cũng chỉ vô dụng chỉ biết ăn cơm mà thôi.”


M, đúng là nữ nhân ngực to không có não, dám mắng cả mình.


“Trần Thiên Minh, anh có phải là muốn bị đánh hay không? Dám mắng chúng


ta là cảnh sát chỉ biết ăn.”


Dương Quế Nguyệt tính tình nóng nảy tất nhiên là phát hỏa khi nghe Trần Thiên Minh nói vậy rồi.


“Các người quen nhau?”


Mã Bân vốn muốn giới thiệu hai bên với nhau, để bọn họ chung sức hợp tác, hiện giờ nghe khẩu khí của hai bên như vậy, dường như là có quen biết.


“Ai quen biết đám vô dụng này chứ?” Dương Quế Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nói.


“Này, hung(hung ác) nữ, cô sao lại mắng tôi, tôi rất tức rồi đó, tuy là tôi không đánh phụ nữ, nhưng mà cô chọc tôi, tôi cũng không khách khí với cô đâu.”


Trần Thiên Minh nghe Dương Quế Nguyệt cứ nói mình là vô dụng, vì thế tức giận nhưng chẳng biết đánh ai.


“Anh, anh dám chửi tôi là hung nữ(nữ nhân ngực lớn không não)?”


Dương Quế Nguyệt nghe Trần Thiên Minh mắng mình là nữ nhân hung ác, hắn lại còn dâm đãng nhìn vào ngực nàng, vì thế nàng vội vàng dùng tay che ngực lại, ánh mắt tóe lửa nhìn Trần Thiên Minh, dáng vẻ như muốn liều mạng


với hắn.


“Ôi, tư tưởng không thuần khiết đây mà, tôi nói cô là nữ nhân hung ác, thế nào mà cô lại nghĩ đến ngực mình chứ? Chẳng qua, nếu như cô thích tôi gọi cô như vậy, tôi sau này sẽ gọi cô như thế.” Trần Thiên Minh cao hứng cười.


Mình rút cục cũng có thể chiếm chút tiện nghi rồi, khiến Dương Quế Nguyệt không thể nói gì được.


“Trần Thiên Minh, anh có bản lãnh thì hãy tỷ thí với tôi, tôi xem anh có năng lực mà bảo vệ Kính Tây Thi không.”


Dương Quế Nguyệt tức giận đến mức muốn đánh Trần Thiên Minh, vì thế, nàng khiêu khích Trần Thiên Minh. Kỳ thật, Dương Quế Nguyệt cũng học võ công, nàng lần trước ở đội hình cảnh là sợ đánh chết Trần Thiên Minh, thế nên mới không dùng võ công, vì thế mà để Trần Thiên Minh đùa giỡn.


“Tôi làm sao mà phải so với cô chứ? Cô bảo tôi so tôi phải so sao, tôi đây không làm chuyện mất mặt như vậy?”


Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn Dương Quế Nguyệt một cái, không cho là đúng.


“Tốt, hai người đánh một hồi, phân xem bên nào cao bên nào thấp.”


Mã Bân nghe thấy Dương Quế Nguyệt nói như vậy, ông ta cao hứng nói.


Thực lực của cảnh sát, ông ta cũng không xem trọng lắm, nhưng mà trong tay họ có súng, có thể cản được một chút.


Cho nên, ông ta hiện giờ muốn thấy thực lực của Trần Thiên Minh cùng đám ở công ty bảo an, cho dù có thắng hay không, cũng là do ông ta dùng 100 vạn mời tới.


Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn Mã Bân, biết ông ta muốn xem thực lực của


bên mình, vì thế, hắn nói với Mã Bân:


“Mã đổng, ông nếu như không tín nhiệm thực lực chúng tôi, vậy thì xin ông mời người cao minh hơn.”


“Tôi không phải có ý này, chỉ là tôi thấy có nhiều người muốn cướp Kính Tây Thi quá, nếu như thật sự bị người ta cướp được, vậy công ty tôi sẽ phá sản. Nếu như không phải là vậy, tôi làm sao mà phải dùng đến 100 vạn để mời các anh, mà chỉ bảo vệ có mười ngày chứ.” Mã Bân sốt ruột nói.


Bởi vì Trần Thiên Minh là do ông ta dùng quan hệ mới mời tới được, nếu như Trần Thiên Minh mặc kệ, vậy thì ông ta tạm thời đi đâu để tìm người đây? Nhưng mà, nếu như không xem thực lực của bên Trần Thiên Minh một chút, ông ta vẫn có chút lo lắng.


Trần Thiên Minh nghe Mã Bân nói như vậy, hắn nghĩ lại thấy cũng có đạo lý, nếu như mình không thể hiện một chút thực lực trước mặt Mã Bân, vậy ông ta sẽ cảm thấy lo lắng.


“Được rồi, Mã đổng, tôi sẽ không đánh với ‘hung nữ’ này, ông nếu như muốn thấy thực lực của công ty chúng tôi, vậy bảo bốn bảo tiêu bên cạnh ông đi ra, tôi cho một huynh đệ của tôi tới, lấy một địch bốn, ông thấy thế nào?” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.


Mã Bân nghe thấy Trần Thiên Minh nói kêu một thủ hạ của hắn đánh với bốn bảo tiêu của ông ta, vì thế lập tức gật đầu đồng ý. Bởi vì bốn bảo tiêu này đều đã luyện qua võ công, là sau khi ông ta đến thành phố M bị tập kích thì bỏ tiền ra mời làm cận vệ.


“Tốt, Ngạn Thanh, cậu cùng bọn họ chơi đùa một chút, chỉ cần điểm đến là ngừng, tuyệt đối không được đả thương người. Dù sao người ta cũng ra ngoài làm việc, không nên làm mất hết mặt mũi người khác.”


Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói với Trương Ngạn Thanh bên cạnh.


Trương Ngạn Thanh gật đầu, nói: “Em biết, lão đại, anh cứ yên tâm đi.”


Nói xong, Trương Ngạn Thanh đi tới. Ở trong phòng triển lãm có một góc còn trống, rất thích hợp để tiến hành tỷ thí.


Vốn Dương Quế Nguyệt muốn cùng tỷ thí với Trần Thiên Minh, nhưng mà nàng ta nghe Mã Bân nói muốn dùng thủ hạ của mình để tỷ thí với người


của Trần Thiên Minh, vì thế nàng ta không nói gì nữa, nàng muốn biết chi tiết võ công của đám Trần Thiên Minh.


Lúc ở phòng thẩm vấn, nàng biết Trần Thiên Minh có võ công, nếu không thì làm sao có thể vẫn bị còng mà đánh đám Chu Lực Quyền kêu cha gọi mẹ chứ.


Bốn người bảo tiêu của Mã Bân nghe thấy nói một mình Trương Ngạn Thanh


địch bốn bọn họ, trong lòng rất tức giận. Đặc biệt là bọn họ nghe nói đám Trần Thiên Minh chỉ cần bảo về mười ngày là kiếm được 100 vạn, mà bốn người bọn họ cả tháng mới kiếm được 10 vạn, trong lòng càng thêm mất bình tĩnh.


Vì thế, bọn họ chuẩn bị cấp cho Trương Ngạn Thanh biết một chút lợi hại, để Mã Bân biết thế nào mới là cao thủ, bên nào mới có bản lĩnh bảo vệ văn vật. Chỉ cần bọn họ có thể đánh bại Trương Ngạn Thanh, vậy nhiệm vụ bảo vệ văn vật này sẽ về tay bọn họ, lúc đó 100 vạn cũng sẽ về bọn họ.


Trương Ngạn Thanh đi tới giữa khoảng trống, sau đó đứng mỉm cười với bốn bảo tiêu. Hắn cũng nhìn ra những người này luyện qua võ công, về phần bọn họ là cao thủ hay không, giao thủ thử rồi mới biết được.


Bốn người bảo tiêu thoáng chốc đa vây quanh Trương Ngạn Thanh, lập thành hình tứ giác. Cả đám tinh thần đều hưng phấn, hình như đã tính trước.


“Hiện giờ có thể bắt đầu rồi, mọi người động thủ đi,” Trương Ngạn Thanh vừa cười vừa nói.


Từ lúc hắn được Trần Thiên Minh truyền cho mười năm công lực nữa, hắn cũng chưa thử qua thân thủ với ai cả, hiện giờ hắn muốn biết võ công mình tiến bộ bao nhiêu. Vì thế, hắn nhẹ nhàng bước chân trái ra, vươn hữu chường, chờ bốn bảo tiêu tấn công.


“Lão nhị, lão tứ, các ngươi lên trước,”


Một bảo tiêu nói với hai huynh đệ của mình. Xem ra, hắn ta chính là đại ca trong bốn người.


Hai người kia nghe thấy lão đại nói lên, vì thế, một người xuất quyền, một người cũng ra chiêu sát theo, công kích Trương Ngạn Thanh. Bọn họ vốn tưởng chỉ cần hai người hợp lực, vậy là có thể làm Trương Ngạn Thanh khốn khổ.


Nhưng mà bọn họ phải thất vọng, Trương Ngạn Thanh nhẹ nhàng lóe lên, sau đó đạp ra một cước, thân thể bắn lên cao hai mét, tránh được công kích của lão tứ và lão nhị trong đám bảo tiểu.


Sau khi tránh xong, Trương Ngạn Thanh lại nhẹ nhàng hạ xuống đất, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK