Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Thiên Minh không thể tưởng được Lâm Quốc sẽ tính toán như vậy, trước kia mình đã quá xem thường hắn.


“Lão đại, đây là đội trưởng Lôi, tổng chỉ huy phụ trách hành động lần này.” Lâm Quốc chỉ vào quân nhân bên cạnh nói với Trần Thiên Minh.


“Xin chào, đội trưởng Lôi.” Trần Thiên Minh duỗi tay của mình hướng về quân nhân kia.


“Xin chào người anh em.” Đội trưởng Lôi cũng bắt tay rấ Trần Thiên Minh nắm rất chặt, hắn thấy Trần Thiên Minh một mình kiên trì ở trong này lâu như vậy, có chút kỳ quái, cho nên hắn mới dùng sức nắm chặt tay Trần Thiên Minh, muốn xem khả năng của Trần Thiên Minh.


Trần Thiên Minh chỉ cảm thấy bàn tay của đội trưởng Lôi giống như một cái kìm sắt, hình như có chút đau. Hắn vội vàng động khí trên tay, loại cảm giác đau này mới biến mất.


Đội trưởng Lôi vừa mới nắm lấy tay của Trần Thiên Minh lại không cảm thấy được gì, nhưng lúc hắn đang muốn dùng lực thăm dò khả năng của Trần Thiên Minh, phát hiện mình nắm được hình như không phải tay của Trần Thiên Minh, mà là vật gì đó mềm nhũn, căn bản là không có cách nào điều khiển lực.


“Đội trưởng Lôi.” Lâm Quốc thấy đội trưởng Lôi nắm tay Trần Thiên Minh lâu như vậy, biết bọn họ đang đấu, liền nói vào một câu.


“Ồ, người anh em, anh giỏi lắm, một mình chống được đám hung đồ liều mạng.” Đội trưởng Lôi cũng thấy mình có hơi quá, vội buông tay ra, rút trở về.


“Ha ha, quá khen.” Trần Thiên Minh khiêm nhường nói. Mặc dù Hà Liên là một người rất đáng tin, sẽ không có vấn đề gì, nhưng vạn sự cũng nên cẩn thận một chút. Nói chuyện cũng nên cẩn thận ba phần.


“Thế nào, chúng tôi muốn dọn sạch chỗ này, giờ các bạn muốn thế nào? Có muốn theo chúng tôi trở về không, để tặng cho anh một phần thưởng?” Đội trưởng Lôi nói với Trần Thiên Minh.


“Cám ơn đội trưởng Lôi, không cần đâu, tôi trước cũng đã giao hẹn với thư ký Hà, không muốn nổi danh, anh cứ coi như đây là việc các anh làm theo kế hoạch. Còn nữa, tôi vừa rồi ra tay quá nặng, có một vài người có thể đã…” Trần Thiên Minh ấp úng nói với đội trưởng Lôi, ý tứ là có thể có người đã mất mạng.


“Không sao, mấy tên đều đáng chết, chết cũng chỉ có một trăm người, hơn nữa, anh không phát hiện sao? Những tên này đều không đầu hàng, toàn bộ đều phảng khá, chúng đều ôm ý niệm liều chết trong đầu. Tôi cũng đã tra qua về chúng, chúng đều là những kẻ chết vài lần nữa cũng đáng.


Cho nên, anh không cần phải áy náy, anh chỉ là tự vệ mà thôi. Bất quá, chuyện tốt như vậy mà để chúng tôi chiếm hết, hình như có chút không hay.” Đội trưởng Lôi thấy Trần Thiên Minh không tham công, còn nói để cho bọn họ nhận hết, trong lòng cảm thấy rất ngại.


“Đội trưởng Lôi, chúng ta thân phận đặc thù, tôi cũng chỉ muốn báo thù, chuyện khác không muốn nghĩ đến.” Trần Thiên Minh nói.


“Tốt lắm, các người đi trước đi, chuyện còn lại để chúng tôi xử lý, ha ha, nói thật nha, chúng tôi thăng quan phát tài rồi, mẹ kiếp, những 50kg thuốc phiên, thủ trưởng chúng tôi khẳng định đêm nay vui đến ngủ không được.” Đội trưởng Lôi vừa cao hứng chửi thề vừa nói: “Người anh em, sau này có chuyện gì cứ tìm tôi, số của tôi, cậu đã có, ta bình thường không bao giờ đổi số.”


“Được, chúng tôi đi đây.” Trần Thiên Minh bắt tay đội trưởng Lôi một cái, sau đó liếc mắt nhìn Lâm Quốc.


Lâm Quốc hiểu ý gật đầu, lập tức đi theo sau Trần Thiên Minh.


“A Quốc, phí khổ cực của phóng viên chuẩn bị chưa?” Trần Thiên Minh hỏi Lâm Quốc.


“Đã xong, cũng theo ý của anh, các tờ báo của bọn họ sẽ chỉ viết tuyên truyền về đội trưởng Lôi, sẽ không nhắc đến chúng ta.” Lâm Quốc nói.


“Vậy tốt rồi, chú kêu bọn Ngạn Thanh, chúng ta lập tức đi.” Trần Thiên Minh nói xong, liên đi ra cửa lớn Thiên Tinh Bang. Lâm Quốc liền kêu bọn Trương Ngạn Thanh, theo ở đằng sau.


Bọn Trần Thiên Minh lên xe, sau đó lập tức lái xe rời đi. Bởi vì đội trưởng Lôi có nói, bọn họ đã thông báo với cục công an địa phương cùng các ngành có liên quan, cho nên, phải bảo bọn họ rời khỏi trước.


“Ngạn Thanh, bên trong có thi thể Thiên Tinh hay không?” Đang ngồi trên xe Trần Thiên Minh ngẫm lại, cảm thấy dường như chỉ mới nghe được tiếng kêu của Thiên Tinh, sau đó lại không nghe nữa.


“Không có, chỉ có Thiên Bằng.” Trương Ngạn Thanh lắc đầu, nói.


“Nói như vậy, đã để Thiên Tinh trốn mất.” Trần Thiên Minh lại lâm vào trầm tư, nếu như Thiên Tinh trốn, mọi việc sẽ có chút phiền toái, hắn nhất định sẽ trả thù. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh cảm giác cần phải di chuyển người nhà đi mới được, nếu không, thật sự sẽ có nguy hiểm, những kẻ đó chuyện gì cũng dám làm.


“Lão đại, anh nói cái tên tiểu sư đệ của Thiên Tinh chúng ta vẫn chưa biết là ai, có thể hắn đã chết ở bên trong?” Trương Ngạn Thanh cao hứng hỏi.


“Không nhất định, anh cảm thấy tối nay hắn không có ở đây, bởi vì anh nghe lén bọn Thiên Tinh nói chuyện, hình như tiểu sư đệ kia còn là chỉ huy của chúng, nhưng tối nay, anh vẫn chỉ thấy Thiên Tinh chỉ huy, về sau chúng tấn công anh, cũng là Thiên Tinh chỉ huy.” Trần Thiên Minh ngẫm lại, lắc đầu nói.


“Nói như vậy, tên tiểu sư đệ tối nay không ở Thiên Tinh Bang?” Lâm Quốc cũng nói ra lo lắng của bản thân.


“Đúng vậy, nhưng có thể không, vốn muốn tối nay thừa lúc hắn ở đây, một lưới bắt trọn, nhưng thật không ngờ hắn lại không có mặt, để hắn thoát rồi.” Trần Thiên Minh gật đầu, nói.


“Lão đại, sau này chúng sẽ trả thù chúng ta sao.” Lâm Quốc nói.


“Đương nhiên, cho nên, sau này các chú phải cẩn thận, trong khoảng thời gian này không có chuyện gì, chớ rời khỏi khách sạn, còn nữa, không được đi một mình.” Trần Thiên Minh nghĩ đến còn có một tên tiểu sư đệ võ công thậm chí còn cao hơn cả Thiên Tinh vẫn chưa bị bắt, trong lòng bất an, nhưng chuyện đã đến nước này, cũng không thể suy nghĩ quá nhiều. Dù sao tối nay bọn họ cũng đã diệt được Thiên Tinh Bang, đã tịch thu 50kg thuốc phiện, Thiên Tinh dù muốn truy nã, hắn có muốn báo thù cũng không dám ngang nhiên đến. Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh lại yên tâm hơn một chút.


“Không sợ, chúng ta đều có súng, thằng Thiên Tinh dám đến, em một phát bắn chết hắn.” Trương Ngạn Thanh vừa nói vừa rút súng trên thắt lưng ra, lớn tiếng nói.


Lâm Quốc thấy Trương Ngạn Thanh cầm súng trong tay, cũng vui vẻ nói: “Đúng, sao anh lại quên nhì? Ngày mai anh phải tìm quan hệ, chuẩn bị vài viên đạn. Bất quá, lão đại, thật ngại quá, vừa rồi chúng em chỉ cầm mỗi người một khẩu, không cầm thêm cho anh.” Lâm Quốc ngượng ngùng nói với Trần Thiên Minh.


Trần Thiên Minh nghe Lâm Quốc nói như vậy, nhìn hắn cười, nói: “Không có gì, anh còn cần dùng súng sao? Anh có đoạt mệnh phi đinh?” Trần Thiên Minh vừa nói vừa móc từ trong túi ra cương đinh còn chưa ném hết.


“Lão đại, đây là cái gi?” Trương Ngạn Thanh thấy cương đinh trong tay Trần Thiên Minh, tò mò hỏi.


“Đây là đoạt mệnh phi đinh của anh.” Trần Thiên Minh đem quá trình vừa rồi mình như thế nào dùng cương đinh đánh bọn người Thiên Tinh Bang nói ra.


“Lão đại, anh thật sự rất lợi hại.” Tiểu Hào hâm mộ nhìn Trần Thiên Minh nói.


“Cái này đáng gì chứ, các chú nếu muốn có bản lãnh như anh, các chú phải tăng cường luyện Hương Ba Công. Thế nào, tối nay có muốn anh giúp các chú đã thông kinh mạch không?” Trần Thiên Minh nhìn bọn Tiểu Hào cười.


“Không, không, em… em đêm nay còn có việc.” Trương Ngạn Thanh vừa nghe Trần Thiên Minh nói muốn giúp bọn hắn đả thông kinh mạch, vội vàng lắc đầu nói.


“Vâng, vâng, bọn em cũng vậy.” Bọn Tiểu Hào cũng liều mạng lắc đầu nói.


Trần Thiên Minh thấy bọn họ như vậy, đành phải bất lực lắc đầu, sau đó lấy điện thoại di động gọi cho Hà Liên, báo cáo hắn chiến quả đêm nay.


Hơn mười giờ, Thái Đông Phong liền lái xe đi, mang theo Lương Thi Mạn chạy nhanh đến Thiên Tinh Bang. Hắn vừa đến phụ cận Thiên Tinh Bang, liền thấy phía trước có rất nhiều xe cộ cùng xe cảnh sát chặn phía trước.


“Dừng xe.” Một cảnh sát chận xe của Thái Đông Phong.


“Sao vậy xếp?” Thái Đông Phong lò đầu ra, cười với anh cảnh sát kia.


“Phía trước có chuyện, các anh không thể qua.” Viên cảnh sát nghiêm mặt nói với Thái Đông Phong.


“Phía trước, vậy không phải là Thiên Tinh Bang sao?” Thái Đông Phong cố ý hỏi.


“Đúng vậy, được rồi, anh không cần hỏi nhiều, mau quay đầu xe đi đường khác.” Viên cảnh sát phất tay với Thái Đông Phong, không kiên nhẫn nói.


Thái Đông Phong trong lòng hoảng hốt, biết đêm nay giao dịch ở Thiên Tinh Bang khẳng định xảy ra chuyện không may. Nhưng không phải đã chuẩn bị quan hệ từ trên xuống dưới hay sao? Còn có vấn đề gì chứ? Thiên Tinh, bây giờ chỉ có Thiên Tinh là biết chuyện xảy ra. Nghĩ tới đây, Thái Đông Phong vội lấy điện thoại di động ra, thấy không có điện. “Em đưa điện thoai của em cho anh mượn.”


“Làm gì?” Lương Thi Mạn khó hiểu hỏi.


“Mẹ kiếp có phải muốn bị đánh không, mau đưa cho tao.” Thái Đông Phong vừa nói vừa quất Lương Thi Mạn một tát, sau đó đoạt lấy di động từ tay Lương Thi Mạn, tiếp theo thay sim của máy mình vào đó.


Điện thoại di động vừa mở, liền có điện thoại gọi đến.


“Sư đệ, xảy ra chuyện.” Từ điện thoại gọi đến thanh âm của Thiên Tinh.


“Anh ở đâu?” Thái Đông Phong hỏi vị trí của Thiên Tinh, “Anh đừng đi đâu, anh tìm chỗ trốn cho em, em đi gặp anh.” Thái Đông Phong liền tắt máy, sau đó lái xe ddi gặp Thiên Tinh.


“Chúng ta đi đâu?” Lương Thi Mạn thấy Thái Đông Phong tức giận đùng đùng, lại hỏi một câu.


“Mày còn nói thêm một câu nữa, tao liền giết mày. Mẹ kiếp còn điếm thối tha, đều là do màu làm hại, lần này tao bị mày hại thảm rồi.” Thái Đông Phong đột ngột giơ tay lên, đánh lên đầu Lương Thi Mạn. Lương Thi Mạn đầu óc mềm nhũn, té xỉu nằm yên trên ghế. “Con điếm thối tha, chờ lát nữa tao sẽ tính sổ với mày.”


Thái Đông Phong lái xe đến chỗ Thiên Tinh chỉ, tìm thấy Thiên Tinh.


Thiên Tinh vừa thấy Thái Đông Phong lái xe đến, thở hồng hộc chạy tới chiếc xe, sốt ruột nói: “Sư đệ, chú đi đâu? Đêm nay giao dịch sớm nửa giờ, chúng tôi đã gọi điện tìm chú lại không thấy chú bắt máy. Thằng khốn Trần Thiên Minh lại bỗng nhiên lẻn vào, phá hỏng lần giao dịch thuốc phiện này của chúng ta, lại còn đem theo một toán cảnh sát, giết chết tất cả anh em Thiên Tinh Bang của chúng ta, chỉ có một mình ta trốn ra được.” Thiên Tinh vẻ mặt cầu xin, xảy ra chuyện như vậy, sư phụ Ma Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.


“Anh đã điện cho sư phụ sao?” Thái Đông Phong đột nhiên hỏi Thiên Tinh.


“Không có, anh không dám nói cho lão nhân gia biết, tính tình sư phụ chú không phải không biết, anh nghĩ trước tìm chú, cùng chú thương lượng một chút nên nói với ông ra sao, rồi mới nói với ông ấy.” Thiên Tinh lắc đầu, nếu như hắn trực tiếp nói với sư phụ, sư phụ sẽ lấy mạng của hắn, tốt hơn hết nên để Thái Đông Phong kẻ sư phụ yêu thương nhất nói thì may ra.


“Không nói thì tốt, việc này cứ để em nói, em biết tính của sư phụ, hơn nữa, sư phụ thương em, sẽ không làm gì em? À, chuyện lần này là do thằng Trần Thiên Minh giở trò quỷ sao?” Thái Đông Phong hỏi.


“Đúng vậy, chính là hắn, sư đệ, chú nhất định phải báo thù cho bọn họ!” Thiên Tinh vừa nghe Thái Đông Phong nhắc đến Trần Thiên Minh, liền tức giận muốn giết chết thằng đó.


Có thể, có thể, anh yên tâm, em sẽ báo thù cho các người.” Thái Đông Phong vừa nói vừa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK