Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Thiên Minh thấy Tiểu Băng như vậy, nói với Tiểu Băng:


" Như vậy đi, cô không có chỗ ngủ, vậy vào ngủ phòng tôi đi. Cô như vậy sẽ cảm lạnh đó."


Trần Thiên Minh lại khó khắn nuốt từng ngụm nước bọt, để cho đầu óc của mình tỉnh táo một chút. Không phải hắn không muốn mà là hắn không thể.


"Tôi… không buồn ngủ, tôi muốn uống rượu, anh đem rượu đến đây đi!"


Tiểu Băng hiện tại cồn đã bốc nên đại não, nàng lại bắt đầu muốn uống.


"Cô say rồi, mau đi ngủ thôi!" Trần Thiên Minh lắc đầu, nói.


Phụ nữ say rượu hắn chưa từng thấy qua, mà phụ nữ không mặc quần áo khi say hắn lại càng chưa từng chứng kiến.


"Anh cút đi, tôi còn muốn uống."


Hiện tại Tiểu Băng đã quá say, mới vừa rồi còn kêu Trần Thiên Minh làm nàng, hiện tại lại bảo hắn cút ngay.


Trần Thiên Minh không biết làm sao chỉ đành lắc đầu, hắn cúi xuống nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Băng sau đó hướng tới phòng ngủ.


"Anh buông, buông ra, tôi muốn uống rượu." Tiểu Băng đá loạn, nói.


Trần Thiên Minh không hề để ý, hắn đem nàng đặt ở trên giường mình, không biết Tiểu Băng vô ý hay cố tình, nàng vừa mới nằm ở trên giường lại kéo cái cổ Trần Thiên Minh xuống. Đến nỗi hắn chạm lên bộ ngực nàng, cái miệng hắn gắn đúng vào hạt anh đào.


"Uhm..." Tiểu Băng nhẹ nhàng rên rỉ.


Ngã đúng lên ngực Tiểu Băng, hắn vội vàng ngẩng đầu, đứng thẳng dậy sau


đó giúp nàng đắp chăn lại. Nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng hiện tại thân thể hắn vô cùng khó chịu thế nhưng vô luận như thế nào cũng phải nhịn xuống, ngàn vạn lần không thể làm xằng làm bậy.


"Rượu… tôi yêu cầu rượu ..." Tiểu Băng nỉ non nói.


"Ài, đã uống thành cái dạng như vậy, còn muốn rượu nữa!"


Trần Thiên Minh trở lại phòng khách nhặt quần áo của Tiểu Băng lên, sau đó ném lên đầu giường. Không ổn, quá nóng, phải đi tắm thôi, phải đi hạ hỏa khẩn trương. Trần Thiên Minh trong lòng nghĩ vậy.


Vì vậy hắn đi tới buồng vệ sinh đem quần áo cởi ra, xả nước để cho dục hỏa giảm xuống. Thế nhưng vô luận hắn làm thế nào cũng không có cách nào đem dục hỏa trong lòng hạ xuống. Trần Thiên Minh ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn xuống phía dưới, đành phải lấy tay tự xử.


Hiện tại hắn đang nghĩ đến cảnh tượng Tiểu Băng cởi sạch quần áo, bãi cỏ lỏa lồ mà ướt át, đặc biệt là cú ngã vừa rồi, hai hạt anh đào đỏ hồng cũng làm cho hắn hưng phấn không thôi.


Trần Thiên Minh tưởng tượng chính mình mở hai đùi của Tiểu Băng ra, đem nàng đặt trên ghế salon, sau đó hung hăng chơi nàng, một bên mạnh mẽ ra vào một bên lớn tiếng kêu, làm cho nàng hảo hảo mà thưởng thức hơn một giờ sung sướng, cho nàng biết cái gì gọi là nam nhân chân chính...


"A..." Trần Thiên Minh đột nhiên rên to một tiếng đem tinh hoa toàn bộ bắn lên trên tường. Rốt cục hắn cũng thoải mái hơn một chút. Cầm lấy vòi hoa sen chậm rãi tẩy rửa...


Trần Thiên Minh từ phòng vệ sinh đi ra cảm giác có phần mệt mỏi, vì vậy


hắn tắt TV rồi ngã người trên ghế sa lông, nhắm mắt lại ngủ một giấc.


"Thình thịch" Một tiếng đóng cửa từ buồng vệ sinh vang lên, thanh âm này làm cho Trần Thiên Minh ngủ trên ghế salon thức dậy.


Hắn đứng dậy nhìn đồng hồ, sáu giờ sáng. Thanh âm đóng cửa từ buồng vệ sinh chắc là Tiểu Băng ở bên trong.


Một hồi Tiểu Băng từ bên trong đi ra nàng thấy Trần Thiên Minh đã tỉnh lại đang ngồi trên ghế sa lông,khuôn mặt lập tức đỏ lên.


"Chào buổi sáng." Tiểu Băng nói.


"Buổi sáng tốt lành."


Trần Thiên Minh thấy Tiểu Băng đã mặc quần áo vào, vừa cười vừa nói.


"Ách, tối hôm qua, thật xấu hổ."


Tiểu Băng khi tỉnh lại phát hiện mình không mặc quần áo, nàng vội lắc mạnh đầu suy nghĩ một hồi mới nhớ chuyện tối ngày hôm qua. Mà bây giờ nàng cảm giác phía dưới không có điểm bất thường nào, biết là đêm qua Trần Thiên Minh không hề động đến nàng, trong lòng của nàng nghĩ Trần Thiên Minh đúng là một người tốt.


"Đêm qua, ha ha, cô chỉ hỏi tôi để kiếm một chỗ ngủ thôi, có cái gì mà xấu hổ."


Trần Thiên Minh cố ý nói vậy. Nếu như nhắc lại chuyện đêm qua sẽ khiến hai người xấu hổ.


"Đúng, đúng vậy."


Tiểu Băng thấy Trần Thiên Minh cố ý không đề cập tới chuyện tối hôm qua, trong lòng của nàng rất cảm động.


" Anh đúng là một người tốt."


"Sai rồi, tôi cũng không phải người tốt gì, đều là hàng xóm, mọi người hỗ trợ nhau mà thôi." Trần Thiên Minh cười cười, nói .


"Đáng tiếc, ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây, tôi chuẩn bị tìm một chỗ mới." Tiểu Băng cười khổ.


"Ngày mai cô muốn đi sao?" Trần Thiên Minh nói.


"Đúng vậy, bạn trai đã phản bội tôi, tôi muốn tìm một nơi ở mới rồi làm lại từ đầu." Tiểu Băng Tiểu Băng, nói.


Trần Thiên Minh nghe Tiểu Băng nói như vậy cũng không có cũng không nói thêm cái gì, chỉ là ở bên cạnh lắng nghe.


"Đêm qua cám ơn anh đã cho tôi ngủ lại, bây giờ tôi phải đi, hẹn gặp lại!" Tiểu Băng cảm kích nói lời cảm ơn rồi rời đi.


Trần Thiên Minh thấy Tiểu Băng đi, hắn cũng đi vào buồng vệ sinh chuẩn bị tắm rửa rồi đến trường.


Tới trường học, Trần Thiên Minh nghĩ muốn đến lớp xem một chút, vì vậy


hắn hướng phòng học bên kia đi đến. Vừa đến dưới lầu, tựu có một thanh


âm gọi hắn lại


"Thầy, buổi sáng tốt lành."


Trần Thiên Minh ngẩng đầu phát hiện Tiểu Hồng,


"Tiểu Hồng, buổi sáng tốt lành."


"Thầy ơi, thầy tới xem lớp à?


Tiểu Hồng ngọt ngào cười với Trần Thiên Minh, nói.


"Đúng vậy, Tiểu Hồng, gần đây em học tập ra sao?" Trần Thiên Minh hỏi nàng.


"Không có vấn đề gì, thầy ơi, thầy cứ yên tâm đi, em sẽ không để cho thầy thất vọng đâu." Tiểu Hồng nói.


Lúc này, Hoàng Lăng từ phía sau đi lên nàng phát hiện Trần Thiên Minh cùng Tiểu Hồng thân mật nói chuyện, vội vàng đi lên nói với Trần Thiên Minh nói :


"Chào thầy."


“Ủa, Hoàng Lăng tới sớm vậy, sau này cố gắng phát huy nhé."


Trần Thiên Minh biểu dương nàng, trong khoảng thời gian này Hoàng Lăng quả thật có tiến bộ, có thể kiên trì đi học đều, đó chính là tiến bộ của nàng.


"Tất cả là nhờ sự dạy bảo của thầy."


Hoàng Lăng vừa nói vừa cố ý nhích tới gần Trần Thiên Minh, nàng đứng giữa Tiểu Hồng và hắn, cố đem bọn họ tách ra.


Tiểu Hồng thấy Hoàng Lăng cố ý làm như vậy ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hoàng Lăng.


Hoàng Lăng cũng phát hiện Tiểu Hồng trừng nhìn, nàng cũng không cam


lòng tỏ ra yếu kém trừng mắt nhìn lại.


"Hừ!" Hai người đồng thời trợn mắt mà gầm gừ, sau đó đồng thời quay đầu.


"Hoàng Lăng thành tích của em không tốt, nếu có vấn đề gì không hiểu cứ hỏi Tiểu Hồng." Trần Thiên Minh đối với Hoàng Lăng nói.


"Không, em không thèm hỏi cô ta!" Hoàng Lăng vội vàng lắc đầu không nghe lời, đáp.


"Em cũng không rỗi hơi để chỉ bảo cô ta!"


Tiểu Hồng thấy Hoàng Lăng nói như vậy, nàng cũng không tỏ ra yếu kém đáp lại một câu.


"Hừ!" Hai người đồng thời hừ một tiếng.


"Các em làm sao vậy?" Trần Thiên Minh phát hiện giữa các nàng có địch ý, không giải thích được nói.


"Thầy, chúng ta đi vào lớp thôi,"


Hoàng Lăng đột nhiên kéo cánh tay Trần Thiên Minh, một bên thân mật nói. Mà Tiểu Hồng ở bên cạnh nhìn Hoàng Lăng lôi kéo thân mật Trần Thiên Minh tức giận đến nghiến răng ken két.


Đột nhiên Hoàng Lăng quay đầu lại làm mặt quỷ trêu Tiểu Hồng. Điều này


làm cho Tiểu Hồng càng tức giận, thế nhưng bây giờ đang trong trường học, nhiều người như vậy da mặt của nàng lại mỏng, cũng không dám thân mật như Hoàng Lăng lôi kéo thầy giáo.


Tới phòng học Trần Thiên Minh nhìn học sinh đều đã đến đông đủ. Hiện tại ngay cả Hoàng Lăng thường xuyên trốn học cũng đã tới, vậy còn có ai không đến!


Nghĩ tới đây trong lòng Trần Thiên Minh thực sự là vui vẻ, mình là chủ nhiệm lớp mà chỉ có hai ba buổi cuối tuần mới có mặt, lúc này thấy lớp học chuyển biến tốt đẹp không vui mừng sao được.


Thực ra, kỷ luật của lớp học này vô cùng tồi tệ cũng một phần do Hoàng Lăng dẫn đầu, Hoàng Lăng đi học đều, vậy bọn họ cũng noi gương, Hoàng


Lăng không ở trong lớp học quấy rối, bọn họ cũng không quấy rối. Cho nên vận khí của Trần Thiên Minh rất tốt, thứ nhất là vì đã có "người tâm phúc" ở trong lớp phát huy tác dụng.


Sau khi kiểm tra lớp học xong, Trần Thiên Minh vừa mới đi ra phòng học, lúc này điện thoại di động đã vang lên. Hắn lấy điện thoại ra nhìn, là một số lạ.


"A lô, xin chào." Trần Thiên Minh bấm nút nghe , sau đó nói.


"Trần Thiên Minh phải không?" Thanh âm của một cô gái.


" Tôi đúng là Trần Thiên Minh, cô là…?"


Trần Thiên Minh vắt óc suy nghĩ cũng không nhận ra giọng nói trong điện thoại là ai, sáng sớm như vậy không biết ai tìm hắn, lại còn kêu chính xác tên mình nữa, người này đúng là quen biết mình, cũng không phải nhầm số.


"Em là Tiểu Trữ, anh, anh hiện tại có rảnh không?"


Nguyên lai là Tiểu Trữ trách không được thanh âm có phần thành thục.


"Anh đang rảnh rỗi, em có chuyện gì không?"


Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, hắn hiện tại đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm lớp, Lý Hân Di cũng không có giao cho hắn nhiều việc để làm, coi như là có thời gian rảnh rỗi.


"Em ,em muốn anh giúp em đổi thuốc ở chân, không, không biết có được không?" Tiểu Trữ ấp a ấp úng nói.


"Được, anh sẽ qua, em đợi anh chút." Trần Thiên Minh vội vàng nói.


Đây chính là một cơ hội tốt để chính biểu hiện, cho dù không rỗi cũng phải


đi.


"Được rồi, vậy em sẽ chờ." Tiểu Trữ vui vẻ nói.


Trần Thiên Minh dập điện thoại, vội vàng lao ra khỏi trường học, bắt một chiếc taxi rất nhanh chạy đến chỗ Tiểu Trữ.


Tới nơi Trần Thiên Minh vội vã gõ cửa. Qua một lúc, cửa mở ra, chỉ thấy Tiểu Trữ cầm một cây gậy phơi quần áo, xem ra nàng dùng thứ này để gài cửa.


Trần Thiên Minh thấy Tiểu Trữ cầm gậy gộc trông rất buồn cười, không tự chủ được nở nụ cười.


"Anh, anh cười cái gì?"


Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh đang cười mình, nàng tức giận nói .


"Không, không cười cái gì cả"


Trần Thiên Minh vội vàng bỏ tay đang ôm bụng cười qua một bên, giúp Tiểu Trữ thu xếp lại đồ đạc.


"Hừ, còn nói không có, xem bộ dạng của anh đúng là đang cười."


Tiểu Trữ liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tức giận mà đỏ bừng lên.


Trần Thiên Minh đóng cửa lại sau đó đối với Tiểu Trữ nói:


"Em ăn sáng chưa ?"


"Còn chưa, em đang bị thương mà, sao có thể đi ra ngoài mua bữa sáng chứ?" Tiểu Trữ lắc đầu, nói.


"Ờ, bữa sáng này cho em."


Trần Thiên Minh tay phải đột nhiên giơ lên một suất ăn, chính là mình vừa mới mua ở dưới lầu.


"Anh tới gấp như vậy, còn mua bữa sáng cho em, thật thật là lợi hại nha!" Tiểu Trữ vui vẻ nói.


Hiện tại nàng thầm nghĩ ,Trần Thiên Minh là một người vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, cẩn thận tỉ mỉ mà lại dịu dàng, biết cách chăm sóc người khác.


"Đương nhiên rồi, em đã gọi, anh phải mau mau mà đến chứ? Anh còn hận


không thể mọc thêm hai đôi cánh để mau chóng bay tới bên em nữa kia?”


Trần Thiên Minh cố ý lấy lòng.


"Vậy không phải anh biến thành con chim sao?"


Tiểu Trữ bị hắn chọc cười. Nàng ngồi trên ghế chậm rãi ăn bữa sáng do Trần Thiên Minh mua.


"Ài , vì em, anh nếu phải biến thành chim cũng có sao?" Trần Thiên Minh


nghiêm trang nói.


Hắn sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để lấy lòng Tiểu Trữ .


"Miệng lưỡi trơn tru,"


Tiểu Trữ hướng Trần Thiên Minh làm ra vẻ khinh thường, liếc mắt cười mắng. Con người chính là khó hiểu ở chỗ này, khi nàng chán ghét ngươi thì mặc kệ ngươi nói cái gì nàng cũng thấy khó nghe vô cùng. Mà khi nàng thích ngươi ngươi nói lời khó nghe, cũng sẽ cảm thấy rất dễ nghe.


Tiểu Trữ hiện tại cũng là như thế, nàng không ghét Trần Thiên Minh, cảm


thấy lời nói của Trần Thiên Minh có phần thú vị, không đến nỗi đáng ghét!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK