Diệp Đại Vĩ hôm nay mặc đồ tây, đeo caravat, dẫn theo một cô gái bộ dáng không tệ, xem ra hôm nay hắn cùng mỹ nữ đi ăn cơm.
Mịe, sao tên cặn bã này lại có thể dẫn mỹ nữ đi ăn cơm nhỉ. Trong lòng hắn bất mãn. Tên khốn này đã có mỹ nữ lại còn khiêu khích mình. Diệp Đại Vĩ, mày tốt nhất đừng cho tao cơ hội, nếu không tao sẽ cho mày biết cảm giác nữ nhân của mình bị người khác cường bạo. Nhìn cô gái đi theo có thân hình đầy đặn, hắn liền nghĩ bậy.
“Có gì sao, khách sạn này là của anh à? Tôi không thể ở được sao?” Nhìn bộ dạng của tên khốn này hắn đã không vừa mắt, hiện tại hắn cũng không dễ bị chà đạp như xưa.
“Thằng nhóc nghèo xác xơ như mày mà cũng có tiền ăn ở đây sao?” Diệp Đại Vĩ nhìn hắn cũng vô cùng chướng mắt, hôm nay gặp ở đây, phải tiện thể làm xấu mặt hắn mới được.
“Tôi tuy nghèo, nhưng vẫn có thể ăn ở đây được” nhìn thấy phong cách của Diệp Đại Vĩ, hắn cũng vô cùng tức giận.
“Để ta nhìn xem mày ăn cái gì?” Diệp Đại Vĩ vừa nói vừa lại gần bàn của hắn, vừa cầm menu trên tay “ Haha, thì ra cũng chỉ là rau cỏ thế này, chưa tới một trăm đồng, thảo nào có thể trả được”.
Ném Menu xuống bàn, hắn khinh miệt cười với Hà Đào :“Cô Đào, nhìn thấy cô đi theo tên nghèo này, chỉ có thể trả bữa ăn một trăm đồng. Ôi, thật là đáng thương!” hắn nói to rồi cười ha hả.
Cảm thấy phi thường cao hứng, có thể làm cho tình địch mất mặt, thực sự là một chuyện vô cùng sảng khoái.
"Hừ!" Hà Đào tức giận lạnh lẽo liếc nhìn hắn một cái.
“Ông chủ Diệp, mấy ngày nay chúng tôi ăn nhiều đạm, nên hôm nay mới ăn chút đồ nhẹ này, có vấn đề gì cần ý kiến không?” Mặc dù vô cùng tức giận nhưng Trần Thiên Minh vẫn giữ phong độ của mình.
“Ha ha, thầy giáo nghèo, không có tiền cũng không cần phải nói phét như thế” Diệp Đại Vĩ vô cùng cao hứng, hắn đang định đi về phòng ăn cũng không đi nữa, gọi một bàn ngay bên cạnh Trần Thiên Minh, một hồi còn muốn tiếp tục chế giễu.
Trần Thiên Minh nhìn thấy dáng bộ đắc ý của hắn, tâm cơ chợt động, khóe miệng nở nụ cười.
“Ông chủ Diệp, nếu ông đã muốn chúng tôi ăn đồ đắt tiền thì tôi cũng có một yêu cầu, nếu tôi chọn món nào, ông liền chọn món đó, có được không?” hắn nhìn Diệp Đại Vĩ cười cười giống như là nhìn con mồi.
Hà Đào nghe Trần Thiên Minh muốn đấu cùng Diệp Đại Vĩ, lo lắng giữ tay hắn lại, như muốn khuyên ngăn.
Hắn liền cười với nàng, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ ấy, có ý bảo hãy yên tâm, hết thảy mình đều có thể xử lý. Nắm tay nàng càng làm cho hắn thêm kiên định, quyết tâm cùng Hà Đào ăn một bữa thật tốt.
Thẹn thùng, nàng thật muốn rút tay ra nhưng rồi lại không nỡ.
“Tốt! Chẳng qua tao cũng có yêu cầu, mày bỏ qua mấy món rau đi, rẻ quá, tao ăn không quen” Diệp Đại Vỹ nghĩ hắn quá lắm cũng chỉ chọn món hai trăm đồng là cùng, cho nên không một chút lo lắng.
Thực ra lợi nhuận của việc mở khách sạn rất cao, càng sang trọng thì lợi nhuận càng nhiều. Tại khách sạn Không Thiên, phần cơm một ngàn đồng thì vốn cũng chỉ bốn, năm trăm. Vì thế hắn một chút cũng không lo, nếu Diệp Đại Vĩ gọi theo hắn, coi như giúp hắn kiếm tiền rồi, cho nên kêu hắn gọi những món đắt tiền đồng nghĩa với việc Diệp Đại Vĩ tự tay tiếp đãi hắn cùng Hà Đào.
Ôi! Trên thế giới này sao lại có việc tốt như vậy được, hắn thật muốn hát vang lên.
“Quý khách, tôi có thể giúp gì không?” Lâm Quốc xuất hiện với nụ cười. Vừa rồi tiếp viên đã báo cho hắn sự việc này nên hắn liền chạy xuống.
“Quản lý, tôi đang định tìm anh, đồ ăn lúc nãy tôi gọi hãy hủy bỏ, tôi muốn gọi lại lần nữa” Trần Thiên Minh liền nháy mắt với Lâm Quốc, hắn sợ Lâm Quốc làm mất con cá lớn này.
Hắn liền chọn nhanh một lượt đồ ăn trên memu, sau đó đưa cho Lâm Quốc:”Quản lý, đây là những thứ tôi chọn lại, phiền anh đem cho người ngồi ở bàn đối diện xem, để coi ông ta có dám yêu cầu giống tôi không”.
Lâm Quốc nhìn qua menu thầm kêu lên:”Má ơi, cua gái cũng không cần đến nhiều tiền như thế này chứ!” lần này Trần Thiên Minh đã sửa lại thành: tôm hùm, vây cá , bào ngư, huyết yến, canh nhĩ, rượu tình nhân.
Lâm Quốc nhẩm tính cũng có thể thấy lần này hơn trước ít nhất một trăm lần.
“Rượu tình nhân?” Diệp Đại Vĩ nhìn danh sách mà ngây ngốc, hắn biết những loại này đều là thức ăn đắt nhất ở đây, giá chắc chắn không vừa, đặc biết là rượu tình nhân, hắn cũng không hề biết là gì.
“Ông chủ Diệp, rượu tình nhân ngài chưa nghe qua sao? Đây là do khách sạn tự điều chế, nghe nói là pha vài loại danh dương,hồng tửu mới chế thành. Nam nhân dùng rồi lợi hại vô cùng,cái này không cần phải nói, nữ nhân dùng rồi cũng rất tốt, dùng nhiều không những cải thiện da dẻ mà còn giữ lại thanh xuân. Tôi thấy vị nữ nhân đi cùng hình như cũng là bạn gái cũng ngài? Chẳng lẽ ngài lại keo kiệt với người ta. Ngài xem, một tên giáo viên nghèo như tôi cũng có thể mua những thứ này cho bạn gái của mình, ông chủ lớn như ngài chẳng lẽ lại không thể sao” Trần Thiên Minh liền khiêu khích hắn.
Diệp Đại Vĩ vừa nghe thế thì chẳng cần suy nghĩ nữa, căm hận nói:”Quản lý, anh cũng cho ta một phần , tên giáo viên nghèo kia còn dám, chẳng lẽ ta lại không?”.
Hắn lúc này vô cùng tức giận, thật không ngờ tên giáo viên này lại có thể thách đố bữa cơm gần vạn đồng. Bất quá,cơn giận này hắn nuốt không trôi, bị thua một tên thầy giáo nghèo, sao có khả năng này chứ.
“Đào, em ở cùng anh đã lâu như thế, vất vả đã nhiều, hôm nay chúng mình cùng thử rượu tình nhân nhé!” Hắn liền rót cho nàng một ly, tình ý nồng đậm. Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Diệp Đại Vĩ, chính nàng đã mượn mình diễn trò, hôm nay tới lượt mình rồi.
Hắn cố tình nói tiếp:"Rượu tình nhân này thật sự chỉ là cocktail, nhưng là loại vô cùng đắt, hợp thành bởi vài loại rượu nổi tiếng gần năm ngàn năm, hơn nữa bình này cũng không phải loại thường, do các nhà pha chế chuyên nghiệp làm ra, bình rượu này giá có thể đến tám ngàn đấy”.
"Cái gì, tám ngàn?" Hà Đào nhỏ giọng kêu lên.
"Cạch " Từ bàn Diệp Đại Vĩ chợt phát ra tiếng động.
"Đúng vậy, độ rượu cũng không cao, chỉ khoảng mười độ, có thể dành cho cả nữ nhân. Uống vào dưỡng thân, nhiều cũng không tổn hại sức khỏe, chỉ là trong lòng hình như có một loại men say không thể kể ra, phi thường thoải mái, cảm giác hình như tình nhân. Cho nên mới được gọi như thế” Trần Thiên Minh nói ra lai lịch rượu.
"Anh uống qua rồi sao?" Hà Đào hỏi.
"Không có, chỉ là nghe người bạn nói qua mà thôi."
“Bữa cơm này tốn hết bao nhiêu?”
“Hình như cũng hơi nhiều một chút, hơn một vạn, gần hai vạn” Trần Thiên Minh cười cười.
"Cạch " Hình như bàn của Diệp Đại Vĩ lại phát ra âm thanh.
"Anh đâu có nhiều tiền như vậy?" nàng có chút sợ hãi.
“Anh có, hôm nay dẫn theo bà xã, cũng mang tiền phòng hờ, không ngờ lại phải dùng sớm như vậy” Trần Thiên Minh cười nói. Rượu này có chút khác biệt, đặc biệt thêm một số chất để kích thích nữ nhân, không ngờ nổi hôm nay mình cũng dùng đến.
“Không nghiêm chỉnh tí nào” Nàng gắt lên, đôi bạch thỏ theo chủ nhân mà dậy sóng mãnh liệt, làm cho Trần Thiên Minh trong lòng trở nên rạo rực.
"Ha ha ha!" Trần Thiên Minh cười dâm.
Hôm nay thức ăn chọn lựa đủ cho bốn, năm người ăn, đúng là tên Diệp Đại Vĩ mời khách. Một hồi ăn không hết có thể gói về cho mẹ ăn. Tên tình địch này thật tốt, chẳng những mời mình, cả người nhà cũng mời một thể.
"Ha ha ha!" hắn lại cười to lần nữa.