"Ta thấy các ngươi mới là không có vương pháp, ngươi Mao khoa trưởng cùng Ngưu phó cục trưởng muốn cưỡng gian dân nữ bị ta phát hiện nên muốn giết người diệt khẩu mà đồng thời còn gọi cảnh sát đến bắt chúng ta, thế này có đạo lý nữa không a?" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
"Mao khoa trưởng, Nghiêm sở trưởng bọn họ cũng bị bắt cùng chúng ta, ngươi mau tới cứu chúng ta a!" Tần Đào nghe thấy thanh âm Mao khoa trưởng trong điện thoại, vẻ mặt đau khổ nói.
"Mẹ tên lão sư thối, ngươi chờ đó cho ta. Ngươi đúng là không muốn sống rồi, cảnh sát cũng dám đánh." Mao khoa trưởng thở hổn hển nói. Không nghĩ rằng Trần Thiên Minh lợi hại như vậy, bất quá sự tình thế này thì Trần Thiên Minh đã có chứng cứ, bản thân mình giờ chỉ còn cách cường đoạt lại mà thôi.
Trần Thiên Minh nghe một chút phát hiện Mao khoa trưởng đã cúp điện thoại. Vì vậy hắn ném di động sang cho Tần Đào "Tần đội trưởng, chủ nhân của ngươi đã cúp điện thoại, bất quá ngươi không phải sợ vì hắn nhất định sẽ tìm người tới cứu ngươi bởi vì ta có chứng cứ tố cáo hắn, còn ngươi có phải cũng muốn a?" Trần Thiên Minh cười hỏi Tần Đào.
Trần Thiên Minh tìm trên người Tần Đào một hồi thì thấy một tờ khai đã chuẩn bị trước, nội dung chính là theo lời của Mao khoa trưởng mà viết ra rằng Trần Thiên Minh xảo trá lừa Mao khoa trưởng, bởi vì không lấy được tiền liềm đem Mao khoa trưởng bọn họ mà đánh. Ghi chép như vậy mà Trần Thiên Minh bọn họ kí tên thì nhất định phải ngồi bóc lịch vài năm.
"Mẹ kiếp các ngươi là đồ hỗn đản còn nói cái gì mà cảnh sát nhân dân, cũng may là các ngươi gặp phải chúng ta chứ nếu như là người khác thì nhất định sẽ bị các ngươi bức tử. Có phải các người ép chúng ta phải kí tên?" Trần Thiên Minh hỏi những cảnh sát kia.
"Là lão đại bắt chúng ta làm vậy, ngươi tha chúng ta đi, chúng ta không muốn làm vậy đâu." tên cảnh sát kia lúc nãy thấy qua sự lợi hại của hắn nên lập tức hướng Trần Thiên Minh nở nụ cười rất tươi. Trần Thiên Minh thấy một người như vậy tại thời kì kháng chiến nhất định là một Hán gian phi thường ưu tú.
"Đệc mợ mày muốn làm phản à?" Tần Đào mắng cảnh sát kia.
"Đội trưởng, chúng ta xong rồi. Nếu để cho cấp trên biết chúng ta lạm dụng chức quyền thì cả đám chúng ta đều bị mất chức." Viên cảnh sát kia mặt đau khổ nói.
Cái vụ này đáng lý là đồn công an người ta tiếp nhận, đội cảnh sát hình sự của mình tự nhiên thò tay vào, lại còn chẳng có cái chứng cứ gì nữa mới ghê. Bây giờ ngon ăn rồi, ngay cả chứng cứ vu khống cũng bị người ta lấy được, toi là cái chắc. Bởi vì tờ lời khai kia là hắn viết, nếu như Tần Đào khăng khăng không chịu nhận thì tội hắn là nặng nhất. Trời ạ, ta bị cái gì nhập mà ngu dữ vậy?... Tên cảnh sát càng nghĩ càng sợ
Tần Đào lớn tiếng nói "Đồ vô dụng, mi sợ cái gì a. Mao khoa trưởng nhất định sẽ cứu chúng ta."
Cảnh sát kia vẻ mặt đau khổ nói "Thế nào mà cứu? Hiện tại chúng ta đều bị bắt lại mà ta cũng không tin Mao khoa trưởng lại khua chiêng gióng trống tới cứu chúng ta."
"Hắn có chứng cứ tại nơi này, nếu như không lấy về thì hắn nhất định phải chết, bây giờ Mao khoa trưởng còn khẩn trương hơn chúng ta." Tần Đào nhỏ giọng nói. Đây chính là nguyên nhân làm hắn yên lòng vì Tần Đào tin Mao khoa trưởng nhất định sẽ phái người qua đây. Tuy Mao khoa trưởng là cán bộ thị ủy nhưng quen biết rất nhiều người nên mọi người đều cho hắn chút mặt mũi cho nên Tần Đạo hiện tại không có sợ. Trước đây hắn cũng là lăn lộn mấy năm và những năm này điều hắn ngại cũng không ít.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Cảnh sát kia an tâm hơn không ít, ngược lại chính mình là đội trưởng còn sợ cái khỉ gì a? Nghĩ tới đây cảnh sát kia lập tức xụ mặt nói với Trần Thiên Minh "Ta khuyên ngươi phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật (DG: ý nói người bỏ đao tu hành sẽ thành phật...) ngươi mau thả chúng ta bằng không tội của ngươi càng lúc càng lớn."
Trần Thiên Minh nói "Xem ra các người muốn làm tiếp tục làm con chó cho người thì cũng đừng trách ta. Nghiêm sở trưởng thấy thế nào a?"
Nghiêm sở trưởng biết người trước mặt này không phải người mình có khả năng chọc cho nên vẫn đang trầm mặc. Phỏng chừng Mao khoa trương đã đi tìm lãnh đạo mà người phía trước này là lão sư sao? Thế nào mà người bên cạnh hắn lợi hại đến mức không có xuất thủ mà ngay cả mình cũng bị đánh xuống. Đến bây giờ mà hắn vẫn không sợ Mao khoa trưởng tới báo thù là thế nào a? Sao mình lại dại dột chọc vào cái gai này? Nghiêm sở trưởng âm thầm kêu số mình không tốt.
Không được bao lâu thì bên ngoài vang liên tiếp tiếng còi cảnh sát, hình như có tới mấy chiếc xe lái vào đồn cảnh sát, tiếng bước chân vội vội vàng vàng nhưng hình như là đã qua huấn luyện.
"Lão đại, bên ngoài có không ít người đến, phỏng chừng còn có cả đặc công và vũ khí hạng nặng." Lâm quốc tới bên cửa sổ nhìn một chút rồi quay sang hướng Trần Thiên Minh hồi báo.
Trần Thiên Minh xem tình hình lát nữa có thể có đạn bắn nên hắn ôm Lý Hân Di vào trong phòng thẩm vấn rồi nhìn sang hai huynh đệ khác nói "Các ngươi ở bên trong trông coi bọn hắn cùng Hân Di là được, bên ngoài có ta cùng A Quốc." Nói xong Trần Thiên Minh đóng cửa lại đi ra ngoài.
"Người bên trong nghe đây, các ngươi đã bị cảnh sát bao vây, nội trong một phút phải bỏ vũ khí xuống nếu không thì chúng ta sẽ xông vào." Bên ngoài có người dùng ống loa nói chuyện.
Trần Thiên Minh dùng một ít nội lực hô lớn"Chúng ta không có vũ khí gì cả, cảnh sát trưởng ở đây còn muốn hãm hại chúng ta nhưng ta thấy các người có tới mười mấy cảnh sát không nên nổ súng bậy để tránh ngộ thương đến họ."
"Bọn họ không có vũ khí?" Đội trưởng phụ trách đặc công hỏi người phụ trách bên cục công an Chu Lực Quyền. Nguyên lai Chu Lực Quyền nhận được điện thoại của Mao khoa trưởng nói rằng Tần Đào đã bị bắt nên muốn gọi chút cảnh sát có vũ trang qua hỗ trợ.
"Đương nhiên là bọn họ có vũ khí, nếu không làm sao có thể chế trụ được mười cảnh sát mang súng bên trong chứ?" Chu Lực Quyền lắc đầu nói. Tuy hắn không biết bên trong là ai nhưng Mao khoa trưởng nói đối phương chỉ có bốn người biết võ công một chút. Nếu như không được thì lấy danh nghĩa tiêu diệt phần tử khủng bố mà đem mấy người kia giết chết. Mà đội trưởng đội đặc công bình thường có quan hệ với Chu Lực Quyền tương đối tốt nên đội đặc công chắc sẽ tin mình nói.
Đội trưởng đội đặc công gật đầu nói "Ngươi nói cũng có đạo lý, ngươi nói chúng ta làm sao bây giờ, chúng ta coi như là giúp đỡ các ngươi còn ngươi bảo chúng ta làm thế nào thì làm."
Chu Lực Quyền cố ý nói "Nếu như một phút đồng hồ sau họ không ra đầu hàng thì chúng ta liền xông vào đem bọn họ bắt lại. Nếu họ dám phản kháng có thể đánh gục tại chỗ."
"Đánh gục tại chỗ?" Đặc công đội trưởng có chút kinh ngạc|.
"Bọn họ chính là phần tử khủng bố nên đã từng giết người, theo báo cáo thì có khả năng cảnh sát bên trong đã bị họ giết." Chu Lực Quyền oán hận nói.
"Bọn họ đã như vậy thì chúng ta sẽ không nương tay." Đội trưởng đặc công gật đầu nói. Sau đó hắn gọi người của mình hạ mệnh lệnh. Mà Chu Lực Quyền cũng mang theo người mấy cảnh sát đều từng theo hắn một thời gian và trở thành thủ hạ tin cậy của mình, mấy người bọn họ đều mang theo súng tự động định làm lớn một hồi.
Bời vì Mao ý tứ của Mao khoa trưởng là vì bọn họ đã bắt cóc mười mấy cảnh sát, tội này là có thể nổ súng. Đến lúc đó Chu Lực Quyền sẽ đem mấy công an trong đồn giết chết rồi để Tần Đào và vài người thống nhất khẩu cung là Trần Thiên Minh làm. Mà Mao khoa trưởng có thể giúp hắn lập công thăng quan phát tài.
Trần Thiên Minh đi ra ngoài lớn tiếng nói "Các người không cần nổ súng, chúng ta là người tốt và không có vũ khí, ta muốn nói với người đội trưởng ở đây rằng chúng ta là người bị hại mà các ngươi lại bức hại chúng ta?" Trần Thiên Minh cảnh giác nhìn bốn phia, tuy rằng võ công của hắn cao cường nhưng cũng cảm giác được phía bên ngoài có không ít cảnh sát, nếu mình nói mà họ không hài lòng thì có thể chính mình sẽ biến thành tổ ong.
"Mẹ kiếp Trần Thiên Minh đó là một phần tự khủng bố, mọi người mau bắn chết hắn." Chu Lực Quyền phát hiện người đi ra là Trần Thiên Minh thì hắn nhớ tới ngày xưa bị Trần Thiên Minh bắt nạt nên hận cũ cùng hận mới dồn hết lên đầu. Hắn lập tức hướng súng về phía Trần Thiên Minh nổ súng vừa đi đầu xông về phía trước.
"Bùm bùm bòmmmmm... " Chu lực quyền nổ súng thì các cảnh sát khác cũng nổ súng. Vừa nãy Chu Lực Quyền đã nghe Mao khoa trưởng nói qua rằng tên lão sư đó không có vũ khí nên hắn không phải sợ, chỉ đem bọn họ giết chết là được. Đặc biệt hiện tại Chu Lực Quyền thấy Trần Thiên Minh xuất hiện trước mặt lập tức không sợ chết mà đi lên.
"Chu đội trưởng cẩn thận kẻ bắt cóc có súng." Đội trưởng đội đặc công thấy Chu Lực Quyền dũng mãnh mà tiến lên đi đầu thì không khỏi kêu to. Trước đây hắn vẫn khinh thường cảnh sát rằng họ làm sao có thể theo được đặc công bọn họ. Nhưng bây giờ thấy Chu Lực Quyền dũng mãnh như vậy thì trong lòng không khỏi bội phục.
Hắn làm sao biết rằng Chu Lực Quyền biết Trần Thiên Minh chỉ là lão sư không có bản lãnh gì nên mới xông vào đem Trần Thiên Minh giết chết để lấy lòng Mao khoa trưởng. Vừa nãy Mao khoa trưởng nói rằng nếu hắn làm tốt chuyện này nhất định sẽ suy xét việc thăng tiến của hắn.
Nhìn thấy đạn đang bay về phía mình, Trần Thiên Minh vội vàng trốn vào bên trong. "Mẹ kiếp, nguyên lai người đội trưởng lần này là tên cặn bã Chu Lực Quyền, sự tình lần này là không có thương lượng gì hết." Trần Thiên Minh hướng tới Lâm Quốc gào lên. Xem ra Chu Lực Quyền cùng Mao khoa trưởng là đồng bọn, mình chỉ có thể khống chế bọn họ mới có thể làm cho lãnh đạo cấp trên xuất hiện.
Trần Thiên Minh nghĩ rằng đúng là Mao khoa trưởng không dám đi tới bắt mình theo cách bình thường, hắn chỉ có thể gọi thêm người. Vừa vặn Trần Thiên Minh bắt mười mấy cảnh sát thì Chu Lực Quyền lại mượn cớ để nhờ đặc công tới. Mười mấy cảnh sát bọn họ và đội đặc công đều súng tự động, đạn lên nòng sẵn rồi mà không giết được Trần Thiên Minh thì Mao khoa trưởng không thể làm gì khác hơn là cảm thấy mình xui xẻo thôi.
Chu Lực Quyền vừa nói với chính mình vừa là hướng thủ hạ nhỏ giọng nói:
"Cấp trên đã cho phép chúng ta giết chết bọn họ, lát nữa các ngươi không nên nương tay mà hãy đem hết đạn có trong tay bắn hết." Trần Thiên Minh bọn họ không có súng, bên mình thì mỗi người đều có súng, cách chiến đấu như vậy làm hắn hưng phấn muốn chết. Trần Thiên Minh ngươi lần trước dám bắt nạt ta, lần này nếu ta không giết chết được ngươi thì ta sẽ mang họ ngươi. Chu Lực Quyền tàn bạo nói thầm.