"Tiểu Châu, hay là chúng ta nhìn xem người ta nhảy như thế nào đi, sau đó chúng ta lại nhảy."
Vì hắn không biết nhảy, thế nên Ngô Thanh cảm thấy trước hãy xem Hà Đào và chàng trai kia nhảy như thế nào đã, sau đó hắn lại cùng Tiểu Châu nhảy.
Tiểu Châu thấy Ngô Thanh nói như vậy, đành phải gật gật đầu, cùng Ngô Thanh nhìn thoáng Hà Đào khiêu vũ.
Không lâu sau, Tiểu Châu không kiên nhẫn nhìn Ngô Thanh nói:
"Ngô Thanh, được rồi chứ? Anh đã xem tới mấy lần rồi, chúng ta cũng tới thử
xem sao."
"Được rồi, chúng ta cũng tới thử xem,"
Nghe Tiểu Châu thúc giục, Ngô Thanh đành phải bất đắc dĩ đáp ứng. Vừa rồi hắn cũng nhìn được một chút, cảm thấy không khó, không phải là nam tiến nữ lui thì cũng ngược lại, sau đó lại kéo tới sao? Cái này dễ dàng, xem ra đối với người thông minh như mình, đây là chuyện tuyệt không khó khăn gì. Ngô Thanh âm thầm nghĩ.
Vì vậy, Ngô Thanh cũng học bộ dáng Trang Dũng, ôm Tiểu Châu về phía trước bốn bước, xa hơn bên phải bốn bước, sau đó chuyển nửa người, thân
thể nghiêng về phía trước, hắn muốn đem Tiểu Châu kéo ngược lại 90 độ.
"Bịch" một tiếng, bởi vì Ngô Thanh khí lực quá nhỏ, không thể giữ được Tiểu Châu, đến nỗi Tiểu Châu ngã ở trên mặt đất.
"Ngô Thanh, anh làm sao như vậy hả?"
Tiểu Châu tức giận đến mặt trắng bệch, người tôi khiêu vũ nào có như Ngô Thanh, không có chuyện giữ không chặt bạn gái khiến bạn gái ngã trên mặt đất.
"Tiểu Châu, cô mau đứng lên."
Ngô Thanh thấy Tiểu Châu ngã sấp xuống, vội vàng muốn kéo Tiểu Châu, nhưng hắn làm sao có thể kéo Tiểu Châu đứng lên được! Ngô Thanh thấy mình một tay không kéo được Tiểu Châu, liền dùng hai cánh tay kéo, nhưng vẫn là không đứng dậy được. Chỉ thấy Ngô Thanh sắc mặt tái nhợt, mồ hôi nóng chảy ròng, bộ dáng vô cùng khó coi.
Tiểu Châu vốn muốn để Ngô Thanh kéo mình lên, khiến mặt mũi của mình có
thể tốt lành hơn một chút, nhưng, nàng thấy Ngô Thanh dùng hai cánh tay cũng không thể kéo mình lên, đành phải thoát khỏi tay Ngô Thanh mà tự
mình đứng lên.
"Tiểu Châu, cô không sao chứ?" Ngô Thanh xấu hổ nói.
"Không có việc gì, chỉ là cái mông hơi đau." Tiểu Châu kiên cường lắc đầu, nói.
"Ôi, cái tên Trang Dũng này cũng thiệt là, không biết nhảy thì cũng không cần phải nhảy đâu, dạy những gì mà cũng không biết là phải bước đi đâu, làm cho người tôi phải gặp chuyện xấu.''
Ngô Thanh oán hận nhìn thoáng chàng trai kia, hắn liền đổ hết thảy tội qua Trang Dũng.
Lúc này một phụ nữ đã đứng tuổi đang cùng nhảy với Trang Dũng, Tiểu Châu nhãn tình sáng lên, nàng tự nhủ nói:
"Xem ra, em cũng phải tìm cách để nhảy với người kia.”
Người phụ nữ kia cùng Trang Dũng nhảy một lát rồi tách ra, Tiểu Châu liền lập tức chuẩn bị hướng Trang Dũng chạy tới. Ngô Thanh phát hiện Tiểu Châu khác thường, liền kêu:
"Tiểu Châu, cô muốn làm gì?"
"Em nghĩ mình nên đi tìm anh kia luyện một vài bước," Tiểu Châu lời còn chưa dứt đã phóng đi được vài mét.
“Cô,"
Ngô Thanh thấy Tiểu Châu muốn đi tìm người khác, tức giận tới mức trừng mắt.
Trần Thiên Minh lén lút đi đến bên Ngô Thanh, nhìn Ngô Thanh nói:
"Ngô Thanh, anh làm sao vậy, làm sao mà bạn gái anh lại vứt anh mà đi? Có
phải là Tiểu Châu thấy Trang Dũng kia hơn anh nhiều, vì thế bỏ anh mà đi.'' Trần Thiên Minh cười.
Xem ra, mình lại có cùng một chiến hữu cùng chiến hào.
"Nói bậy, làm sao tay Trang Dũng kia lại đẹp trai hơn tôi được?" Ngô Thanh chột dạ nói.
"Ngô Thanh tôi cho dù không thể đệ nhất cũng phải đứng thứ hai, Trần Thiên Minh cậu có phải không mở to mắt không hả? Trang Dũng kia sao lại hơn tôi chứ?" Ngô Thanh càng nói càng tức.
"Ôi chao, Ngô Thanh, anh xem, Trang Dũng tay ôm lấy người Tiểu Châu, nhìn kìa, anh xem Trang Dũng ánh mắt nhìn ngực Tiểu Châu, hai trăm phần
trăm đấy chứ!" Trần Thiên Minh khoa trương nói.
"Không thể nào, ở đâu, ở đâu?"
Ngô Thanh vừa nói vừa khẩn trương nhìn Trang Dũng bên kia, mặc dù hắn không thích Tiểu Châu, nhưng, hắn biết rõ khi đồ đạc của mình bị người khác đoạt, nhất định là nuốt không trôi.
"Còn nữa, anh xem xem Tiểu Châu cười đến thấy răng mà không thấy mắt
đâu kìa, nhất định là yêu mến Trang Dũng rồi.'' Trần Thiên Minh tiếp tục nói.
"Làm sao cơ? Tiểu Châu không yêu thích tôi lại yêu mến hắn,"
Ngô Thanh nhìn thoáng bộ dáng cười híp mắt của Tiểu Châu nổi trận lôi đình, bây giờ hắn cảm giác được Tiểu Châu đã bị người khác cướp.
"Là sao? Có điều, anh xem Tiểu Châu bây giờ như vậy, giống như yêu mến
hắn nhiều hơn anh đấy," Trần Thiên Minh kích thích Ngô Thanh.
"Ngô Thanh, anh có phải đàn ông không hả? Đi lên đánh bại Trang Dũng đi chứ. Nam nhân hận nhất là bị người khác đoạt nữ nhân của mình đó."
"Tôi, tôi có khả năng đánh ngã hắn sao?"
Ngô Thanh nhìn thoáng hình dáng cao lớn của Trang Dũng nhỏ giọng nói.
"Thiên Minh, nếu không như vậy đi, chúng ta cùng đánh gã kia, từ từ mà giáo huấn hắn, cậu đi trước, tôi sẽ đi theo cậu."
Ngô Thanh cảm thấy hai người đánh một người phần thắng sẽ lớn một chút, vì vậy, hắn kéo thêm Trần Thiên Minh.
"Một mình tôi có thể đối phó với Trang Dũng, tôi không cần anh hỗ trợ." Trần Thiên Minh tự tin nói.
"Chờ lát sau hết khiêu vũ đã, tôi sẽ tìm Trang Dũng tính sổ."
"Tốt lắm, tốt lắm, cậu đã sớm tìm cách đối phó với hắn như vậy, đừng cho hắn tiếp tục ‘cua’ những nữ nhân khác." Ngô Thanh giọng căm hận nói.
Hắn nghĩ đến Tiểu Châu bị Trang Dũng ôm, hắn sẽ cùng đánh.
Trần Thiên Minh lạnh lùng nhìn thoáng Trang Dũng, nếu như không phải sợ
bị Hà Đào nói mình là tiểu nhân, hắn đã sớm ra tay với Trang Dũng rồi.
"Đúng rồi, Thiên Minh, cậu vừa rồi làm sao đẩy ngã tôi trên mặt đất hả?"
Ngô Thanh đột nhiên nhớ tới vừa rồi Trần Thiên Minh đẩy mình, tức giận nói.
"Tôi đẩy anh?" Trần Thiên Minh mở to hai mắt kỳ quái nói.
"Ngô Thanh, anh rốt cuộc đang nói cái gì vậy hả? Ai đẩy anh?" Trần Thiên Minh ra vẻ ngây thơ.
"Không phải mới vừa rồi cậu đẩy ngã tôi sao, sau đó cậu và Hà Đào cùng khiêu vũ sao?" Ngô Thanh tức giận nói.
Trần Thiên Minh lắc đầu, nói: "Không phải chứ, tôi đẩy anh hả, tôi là hạng người sao như vậy sao? Ngô Thanh, tôi dùng nhân cách của anh đảm bảo, tôi không phải người như vậy."
"Không phải cậu?" Ngô Thanh nhìn thoáng Trần Thiên Minh nghiêm trang
biểu lộ, kỳ quái nói.
Hắn không có nghe rõ ràng Trần Thiên Minh nói nhân cách của mình, còn tưởng rằng là Trần Thiên Minh nói nhân cách của hắn(Trần Thiên Minh)!
"Hay là không phải người khác đẩy anh, mà do tự mình anh ngã sấp xuống?
Ngô Thanh, anh có trông thấy không?" Trần Thiên Minh hảo tâm hỏi Ngô
Thanh.
Dù sao lúc ấy Ngô Thanh nhìn không rõ ai ***ng hắn, mình không thừa nhận, hắn sẽ không biết.
"Tôi, tôi cũng không nhìn rõ ràng." Ngô Thanh lắc đầu, nói.
Lúc ấy hắn bị người đẩy ngã sấp xuống, hắn không có nhìn thấy là ai đẩy hắn.
"Ôi, nếu như anh không có nhìn thấy chuyện gì thì thật khó nói." Trần
Thiên Minh trong lòng đắc chí.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy Đàm Thọ và người phụ nữ đứng tuổi rất xinh đẹp đi tới, bộ dáng giống như muốn khiêu vũ.
"Ngô Thanh, Đàm Thọ cũng tham gia sao?" Trần Thiên Minh hỏi Ngô Thanh.
"Tham gia, nghe nói hắn còn tuyên bố hắn là hạng nhất đấy,'' Ngô Thanh không phục nói.
"Hắn như vậy mà cũng muốn đứng hạng nhất sao?" Trần Thiên Minh cười lạnh nói.
"Ôi, Thiên Minh, người ta là hiệu trưởng, đến lúc bình luận, chấm điểm thế nào mà không nhìn mặt mũi của hắn chứ?" Ngô Thanh bất đắc dĩ lắc đầu.
"Vậy mà cũng được hả, người kém như vậy cũng có thể cầm thứ nhất, mọi
người làm sao tâm phục khẩu phục được?" Trần Thiên Minh nói.
"Vậy đấy," Ngô Thanh gật gật đầu. "Thiên Minh, tên kia có vẻ như muốn đi,"
Ngô Thanh chỉ vào phía trước nói.
Trần Thiên Minh ngẩng đầu xem xét, phát hiện Trang Dũng đang cùng Hà Đào khoát tay, bộ dáng giống như hẹn gặp lại sau, xem ra, Trang Dũng có thể là có chuyện đi trước.
Trang Dũng đi, Trần Thiên Minh vội vàng cũng theo đi ra ngoài.
"Thiên Minh, giúp tôi hung hăng đập cái tên kia nhé." Ngô Thanh nhìn Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.
Trần Thiên Minh đi đến lầu một, phát hiện Trang Dũng đang ở phía trước, hắn lớn tiếng kêu lên: "Trang Dũng, anh đứng lại đó cho tôi."
Trang Dũng nghe có người gọi hắn, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện là Trần Thiên Minh.
"Thầy Trần, anh tìm tôi có việc sao?"
Trang Dũng lễ phép nhìn Trần Thiên Minh mỉm cười.
"Trang Dũng, tôi đã nói với anh, Hà Đào là bạn gái của tôi, chúng ta bây giờ có một chút mâu thuẫn nhỏ, nên tôi muốn anh không nên quấn quít lấy Hà Đào."
Hắn không thể làm ra vẻ mặt tươi cười đó được, Trần Thiên Minh cũng không biết nên làm như thế nào.
"Thầy Trần, lần này là Hà Đào bảo tôi đến để dạy môn khiêu vũ." Trang Dũng nói.
"Có chuyện như vậy? Không phải anh muốn bị đánh đến chết sao?" Trần Thiên Minh không tin.
"Trần Thiên Minh, anh ở đây làm gì? Sao anh không đi lên khiêu vũ?"
Hà Đào phát hiện Trần Thiên Minh đi theo Trang Dũng đi ra ngoài, nàng sợ
Trần Thiên Minh sẽ gây bất lợi cho Trang Dũng, cũng vội vàng chạy xuống
theo.
"Anh, anh và Trang Dũng nói chuyện phiếm."
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào cũng xuống đây, hắn không dám xằng bậy.
"Nói chuyện phiếm? Trang Dũng là do tôi mời đến để đảm đương việc dạy
khiêu vũ, nếu như anh dám không khách khí với Trang Dũng, tôi sẽ không để yên cho anh." Hà Đào chỉ vào cái mũi Trần Thiên Minh lớn tiếng nói.
"Thật là em mời đến?" Trần Thiên Minh có điểm không tin lỗ tai mình. Xem ra, Hà Đào nhìn Trang Dũng thật là có hảo cảm.
"Đúng vậy, là tôi gọi tới, không được sao? Trần Thiên Minh, anh lập tức đi lên khiêu vũ cho tôi, không nên ở chỗ này chuyện phiếm, Trang Dũng có việc phải đi."
Hà Đào vẻ mặt phẫn nộ, giống như nàng muốn Trần Thiên Minh biến mất lập tức.
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào che chở cho Trang Dũng như vậy, rất tức giận phẫn uất, đứng lại một hồi lâu mới chịu đi.
"Hà Đào, xem ra Trần Thiên Minh này rất thích em đấy."
Trang Dũng nhìn thoáng bóng dáng Trần Thiên Minh dần biến mất nói.
"Tôi, tôi không thích hắn." Hà Đào dừng một chút, nói.
"Em không cần phải lừa gạt chính mình, em bảo tôi đảm đương việc dạy khiêu vũ, chính là muốn đả kích Trần Thiên Minh thôi." Trang Dũng nói.
"Không, không phải." khuôn mặt Hà Đào đỏ lên, ấp úng nói.
"Tôi vẫn còn thắc mắc, em vì cái gì mà để cho tôi lần này đảm nhiệm việc dạy khiêu vũ, nguyên lai là em nhìn Trần Thiên Minh và người đẹp khác khiêu vũ, cho nên em muốn dùng phương pháp như vậy đến kích thích hắn." Trang Dũng cười cười, nói.
" Tôi, tôi..." Hà Đào bị Trang Dũng nói trúng tâm sự rồi, không biết phải nói như thế nào.
“Em không cần phải lừa gạt chính mình, tôi thấy em nhìn Trần Thiên Minh và người nữ kia nhảy, nếu như em không thích Trần Thiên Minh, thì em không thể biểu lộ sự oán hận như vậy." Trang Dũng nhìn thoáng qua Hà Đào nói.
"Tôi không thích Trần Thiên Minh, tôi hận hắn." Hà Đào cắn môi, giọng căm hận nói.
"Ôi, không có yêu mến, ở đâu ra hận hả?" Trang Dũng lắc đầu.
"Có điều, mặc kệ như thế nào, em kêu tôi làm gì tôi đều làm, chỉ cần em thích là được.''
"Cám ơn anh, Trang Dũng." Hà Đào cảm kích nói.
"Cái gì mà tạ ơn chứ, kỳ thật tôi cũng có dụng ý của mình, nếu như ngày nào đó em thật sự không thích Trần Thiên Minh, hoặc là quyết định muốn quên hắn, tôi sẽ thừa cơ mà nhảy vào."
Trang Dũng si ngốc nhìn thoáng Hà Đào, hắn biết rõ Hà Đào yêu mến Trần Thiên Minh, nhưng hắn lại thích Hà Đào.
"Ôi, tôi cũng không biết như thế nào cho phải, khả năng có thể như lời anh nói, tôi đối với Trần Thiên Minh vừa hận lại yêu! Có điều, Trang Dũng anh là một người tốt." Hà Đào nói.
Trải qua đoạn thời gian này nàng và Trang Dũng tiếp xúc, nàng phát hiện Trang Dũng là một nam nhân không tệ, đáng tiếc, bây giờ lòng của nàng chứa không nổi người nam nhân thứ hai.