Mục lục
Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Uh! Chân tôi bây giờ thấy ấm áp dễ chịu, hình như là đỡ đau hơn rồi”.


Tiểu Trữ cảm kích nhìn Trần Thiên Minh, nói. Nếu hắn không giúp mình đoạt túi về, vậy thì tiền và điện thoại di động của mình đã mất rồi.


“Đi đến bệnh viện kiểm tra một chút nha?” Mặc dù Trần Thiên Minh dùng chân khí chữa thương cho Tiểu Trữ, nhưng mà hắn vẫn không yên lòng, nếu bởi vì nguyên nhân này mà để cho chân Tiểu Trữ xảy ra vấn đề gì thì mình trở thành tội nhân thiên cổ.


“Cô có thể tự mình đứng lên chứ?” Trần Thiên Minh nghĩ một lát, có lẽ vẫn nên bảo trì khoảng cách với Tiểu Trữ, nếu không lại bị nàng mắng.


“Ôi chao!” Tiểu Trữ vốn định tự đứng lên di chuyên. Nưng mà, nàng chỉ có thể đứng lên, vừa bước đi liền cảm thấy cực kỳ đau nhức: “Anh, anh có thể giúp tôi chứ?” Tiểu Trữ thấy hình như Trần Thiên Minh không muốn tới giúp mình, trong lòng khẽ động, nói với Trần Thiên Minh.


“Giúp cô? Giúp thế nào hả?” Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Trữ.


“Anh, anh đỡ tôi tới bệnh viện, được không?” Tiểu Trữ mong đợi nhìn Trần Thiên Minh, nếu như bây giờ hắn không giúp mình, vậy thì mình thật sự không biết phải làm sao?


“Cô không sợ tôi quấn quýt lấy cô sao” Trần Thiên Minh cẩn thận nói.


“Tôi đã nói rồi, trước kia là tôi nói quá phận, anh đừng để trong lòng được không? Ôi! Nếu như anh không muốn giúp tôi, thì thôi vậy”. Tiểu Trữ cố ý thở dài một tiếng, làm ra dáng vẻ rất đáng thương. Nàng biết rằng Trần Thiên Minh thích nàng, chỉ cần nàng làm như vậy, hắn chắc chắc sẽ giúp mình.


Quả nhiên Trần Thiên Minh nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Tiểu Trữ như vậy, vội vàng gật đầu, nói: “Được! Tôi giúp cô, bây giờ tôi cùng cô tới bệnh viện xem xét một chút”. Nói xong, hắn liền tới dìu Tiểu Trữ, cầm lấy túi xách, tới bên đường gọi xe.


Taxi dừng ở bên cạnh bọn họ, nhưng mà Tiểu Trữ mãi không lên được xe bởi vì chân của nàng rất đau.


“Huynh đệ, cậu bế bạn gái của cậu lên đi, là nam nhân mà lề mề chậm chạp như vậy.” Tài xế nọ thấy Tiểu Trữ không lên được xe, mà Trần Thiên Minh ở bên lại không có giúp đỡ, hắn không kiềm chế được mà trách móc Trần Thiên Minh.


Tiểu Trữ vừa nghe tài xế nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, nàng cúi đầu không lên tiếng. Nàng cũng không biết tại sao giờ đây có người hiểu lầm nàng là bạn gái Trần Thiên Minh, nàng cũng không có tức giận như trước kia.


“Này, Tiểu Trữ, tôi bế cô lên xe, được không?” Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói. Chuyện tốt như vậy hôm nay sao lại tìm đến hắn chứ, ôi! Không biết Tiểu Trữ có đồng ý hay không?


Tiểu Trữ không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại cúi đầu, đầu của nàng cúi thấp đến mức suýt chạm vào bộ ngực đầy đặn.


Trần Thiên Minh thấy Tiểu Trữ gật đầu đồng ý rồi, trong lòng mừng như điên. Hắn lập tức nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Trữ, một mùi thơm lập tức truyền vào trong mũi hắn, đặc biệt là thân thể mềm mại như không xương, làm cho hắn có cảm giác giống như không ôm lấy vật gì. Nhưng mà, thân thể Tiểu Trữ giờ đây không thoải mái, hắn cũng không dám lỗ mãng, vội vàng bế Tiểu Trữ vào trong xe sau đó ngồi xống, tiếp theo hắn nói với tài xề: “Tài xế, tới bệnh viện”.


“Ok, không thành vấn đề. Huynh đệ, cậu rất thành thật”. Tài xế kia vừa nói vừa lái xe.


Tiểu Trữ nghe thấy, khuôn mặt nhỏ lại càng đỏ hơn, nàng làm bộ đang ngắm phong cảnh bên ngoài nên không nghe thấy gì.


“Tiểu Trữ, chân của cô có còn đau không?” Trần Thiên Minh quan tâm hỏi Tiểu Trữ.


“Đỡ hơn rồi”. Tiểu Trữ nói.


Tới bệnh viện, Trần Thiên Minh thanh toán tiền xe sau đó lại bế Tiểu Trữ đi đăng ký, tiếp theo tìm bác sỹ xem xét.


“Bác sĩ, nàng thế nào rồi?” Trần Thiên Minh thấy nữ bác sĩ chừng bốn mươi tuổi đã khám xong chân cho Tiểu Trữ, vội vàng hỏi thăm.


“Chỉ bị trẹo bên ngoài thôi, không có gì trở ngại, tôi viết cho đơn thuốc, chia ra trong uống ngoài xoa, qua vài ngày sẽ khỏi. Cậu sang phòng thuốc lấy thuốc đi!” Nữ bác sĩ thấy Trần Thiên Minh khẩn trương như vậy, vừa cười vừa nói.


“Cảm ơn bác sĩ, Tiểu Trữ, cô ngồi ở đây, tôi đi lấy thuốc, một lát sẽ trở lại”. Trần Thiên Minh nói xong, nhận lấy đơn thuốc của nữ bác sĩ, vội vàng chạy ra ngoài.


“Tiểu thư, bạn trai của cô rất quan tâm tới cô đó, cô xem vừa rồi cô là đương sự còn chưa hỏi, hắn đã sốt ruột mà hỏi trước. Ha ha, trông ánh mắt của hắn, giống như người kia đối với tôi thời còn trẻ vậy”. Nữ bác sĩ vừa nói vừa hồi tưởng.


“Đâu, đâu có”. Tiểu Trữ đỏ mặt nói. Thật ra nàng cũng đã nhìn ra, vừa rồi nàng cảm thấy Trần Thiên Minh xem nàng như báu vật, loại cảm giác này Thái Đông Phong không thể cho nàng. Hơn nữa, nghĩ đến sự việc của công ty Thái Đông Phong, nàng lại càng sợ, Phong Hải Nhai tùy tiện đánh Tiểu Xuân, bọn họ còn tùy tiện khám xét mình. Bây giờ, nàng càng ngày càng nhìn không ra Thái Đông Phong là loại người gì.


“Ha ha, cô nhìn lại cô đi, còn nói không có, mặt cô đỏ bừng rồi kìa”. Nữ bác sĩ vừa cười vừa nói.


“Một lát sau, Trần Thiên Minh quay trở lại, nói với Tiểu Trữ: “Tiểu Trữ, tôi mua thuốc rồi, đi, tôi đưa cô về nhà”. Nói xong hắn tới bên người Tiểu Trữ, nhẹ nàng ôm lấy nàng.


“Được rồi, cậu bé, mấy ngày này cố gắng đừng để bạn gái bạn gái cậu đi lại, nên bế nàng nhiều vào”. Nữ bác sĩ mập mờ nói với Trần Thiên Minh.


“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ”. Trần Thiên Minh trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng, không ngờ hôm nay có hai người nói Tiểu Trữ là bạn gái hắn, thật là là cho hắn cực kỳ vui mừng. Đáng tiếc, bọn họ không phải là mỹ nữ, nếu không, hắn thật muốn ôm lấy họ mà cảm cảm tạ cho thật tốt.


“Anh nhìn lại anh đi, cười gì mà gian như vậy”. Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh cười từ trong bệnh viện ra ngoài này, khẳng định là hắn cười bởi vì người khác nói mình là bạn gái hắn. Vì vậy, nàng giận dỗi nói.


“Tôi cười thế này gọi là cười sáng lạn, hiểu không?” Trần Thiên Minh không cho là đúng, nhưng mình đại nhân đại lượng, sẽ không so đo với người bệnh: “Đúng rồi! Tiểu Trữ, cô đang ở đâu?” Bây giờ Trần Thiên Minh mới nhớ là phải đưa Tiểu Trữ về nhà, nhưng không biết chỗ ở hiện giờ nàng là ở nơi nào.


“Bởi vì tôi phải ở thành phố M thực tập nửa năm. Cho nên, tôi thuê phòng ở ngoài”. Tiểu Trữ nói.


Trần Thiên Minh nghe vậy, trong lòng yên tâm, hắn còn sợ Tiểu Trữ cùng


Thái Đông Phong ở cùng một chỗ? Bây giờ nghe Tiểu Trữ nói như vậy, gánh nặng trong lòng như nhẹ đi: “Tốt lắm, bây giờ tôi đưa cô về”. Nói xong, Trần Thiên Minh theo chỉ dẫn cửa Tiểu Trữ đưa nàng trở về.


Nơi này so với nhà Trần Thiên Minh thuê không khác nhau là mấy, nhưng mà so với nơi Trần Thiên Minh ở thì ít hơn một phòng, nhà của nàng chỉ có một phòng ngủ cùng một buồng vệ sinh, không có phòng khách.


“Cảm ơn anh, Trần Thiên Minh”. Tiểu Trữ ngồi ở trên giường của mình, cảm kích nhìn Trần Thiên Minh.


“Khách khí làm gì”. Trần Thiên Minh khoát tay: “Nếu như không có chuyện gì nữa, thì tôi đi đây”. Trần Thiên Minh đứng lên, muốn đi. Hôm nay được tiếp xúc với Tiểu Trữ trong thời gian dài như vậy, hắn cũng rất thỏa


mãn rồi.


“Rột rột!” Đột nhiên, Trần Thiên Minh nghe một loạt âm thanh vang lên. Trần Thiên Minh cẩn thận lắng nghe, hình như là phát ra từ trên người Tiểu Trữ, hơn nữa dường như từ trong bụng nàng vọng lại.


“Anh, anh nhìn cái gì vậy? Người ta đến bây giờ còn chưa ăn cơm mà!” Tiểu Trữ trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, giận dỗi nói. Cái tên đầu gỗ này, trước kia tốt bụng lắm mà, bây giờ cũng không biết nói sẽ giúp mình mua cơm, mình từ lúc tan ca đến giờ còn chưa ăn cái gì.


“Vậy, vậy để tôi đi mua cơm cho cô”. Trần Thiên Minh nghe Tiểu Trữ nói như vậy, vỗ vỗ đầu mình, vội vàng chạy ra cửa.


“Trông hắn thật là ngốc nghếch”. Tiểu Trữ mỉm cười tự nhủ. Bây giờ, hình như nàng không còn chán ghét Trần Thiên Minh nữa, mà còn phát hiện ra hắn rất đáng yêu.


Chẳng bao lâu, Trần Thiên Minh mang theo hai túi thức ăn trở về: “Tiểu Trữ, cô nhanh ăn đi, không chịu đói”. Trần Thiên Minh đặt một hộp cơm trước mặt Tiểu Trữ.


“Anh mua nhiều như vậy làm gì? Tôi làm sao ăn được nhiều như vậy?” Tiểu Trữ thấy trong tay Trần Thiên Minh còn có một hộp cơm, giận dỗi nói.


“Đây, đây là hộp cơm của tôi, tôi cũng chưa có ăn cơm”. Trần Thiên Minh xoa xoa đầu mình cười ngây ngô.


Tiểu Trữ nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, xấu hổ nói: “Anh ăn đi, hôm nay vất vả cho anh rồi, nếu như không có anh, tôi không biết phải làm sao bây giờ? Túi xách bị người ta cướp, còn bị trẹo chân”. Tiểu Trữ càng nghĩ càng thấy phải chân thành cảm ơn Trần Thiên Minh, nếu không bản thân nàng không biết phải làm sao.


“Không vất vả, được giúp đỡ cô, là vinh hạnh của tôi”. Trần Thiên Minh vui vẻ cười.


“Miệng lưỡi trơn tru”. Tiểu Trữ cười, mắng.


“Đúng rồi, Tiểu Trữ, tại sao cô không gọi Thái Đông Phong đến giúp hả, hắn không phải là học huynh của cô sao?” Trần Thiên Minh vẫn nghi hoặc, bây giờ không kiềm lại được mà hỏi Tiểu Trữ.


“Không được nói đến hắn nữa, tôi cảm thấy công ty của hắn có vấn đề. Hơn nữa, ở công ty của hắn tôi cũng không học hỏi được gì”. Tiểu Trữ nói.


“Cô biết thế là tốt rồi, tôi nói thật với cô, Thái Đông Phong không phải là người tốt, khách sạn cùng công ty của tôi đều là hắn làm hại nên mất hết”. Trần Thiên Minh còn muốn nói chuyện hắn hại mình cùng Lương Thi Mạn, nhưng lại không biết phải nói như thế nào: “Dù sao, cô cũng phải cảnh giác với hắn, hắn không phải người tốt”. Trần Thiên Minh liên tục dặn dò Tiểu Trữ.


“Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận. Tôi cũng không muốn làm ở công ty hắn nữa, ngày mai tôi sẽ gọi điện cho hắn, nói rằng trong nhà tôi có việc, phải về nhà”. Tiểu Trữ suy nghĩ một chút, nói. Đặc biệt là mình biết bí mật của công ty Thái Đông Phong, không biết hắn sẽ đối phó với mình thế nào đây? Ôi! Mình còn tưởng hắn là người tốt. Tiểu Trữ nghĩ tới khuôn mặt sưng phù của Tiểu Xuân, trong lòng sợ hãi.


“Nếu cô có việc gì gấp gáp cần giúp, có thể tìm tôi, đây là số của tôi”.


Trần Thiên Minh vừa nói vừa viết số điện thoại di động của mình đưa cho Tiểu Trữ.


Tiểu Trữ tiếp nhận số điện thoại, cận thận lưu lại, sau đó nói với Trần Thiên Minh: “Trần Thiên Minh, anh nhanh ăn cơm đi, anh cũng đã đói rồi”.


Nói xong, nàng bắt đầu ăn cơm.


Cơm nước xong, Trần Thiên Minh thu dọn hộp cơm, sau đó đưa thuốc tới trước mặt Tiểu Trữ, nói: “Thuốc này dùng như thế nào, trên đó cũng đã ghi rõ, cô xem rồi dùng”.


“Uh!” Tiểu Trữ nhận lấy nhìn thoáng qua, nói: “Tôi, tôi sợ tôi xoa không được, từ khi còn bé tới giờ mỗi lần như thế này, ngã bị thương ở chân tay, bản thân tôi không dám tự xoa thuốc, đều là mẹ tôi giúp tôi xoa”.


Tiểu Trữ xấu hổ cúi đầu. Trần Thiên Minh cũng không phải kẻ ngu, nghe Tiểu Trữ nói như vậy, liền biết là nàng muốn mình xoa giúp nàng: “Được, tôi giúp cô”. Trần Thiên Minh cầm thấy rượu dược bác sĩ kê khai, nhẹ nhàng giúp Tiểu Trữ xoa. Hơn nữa trong lúc xoa, hắn còn vận Hương Ba Công, dùng chân khí của mình để làm rượu dược thấm vào huyệt vị trên chân Tiểu Trữ, như vậy, hiệu quả hẳn là sẽ rất tốt.


“Cô cảm thấy thế nào rồi? Đỡ hơn không?” Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Trữ. Xoa bóp chân của Tiểu Trữ thật là thoải mái, đặc biệt là đầu các ngón chân của nàng, tròn trĩnh như những hạt ngọc trai, cực kỳ đáng yêu. Nếu không phải sợ Tiểu Trữ khí huyết không thông, hắn thật muốn sờ lâu hơn chút nữa.


“Đỡ hơn nhiều, Trần Thiên Minh, anh có học qua phương pháp gì hả? Tôi cảm thấy khi anh chạm vào chân tôi hình như có một luồng khí nóng vây lấy chân tôi, vô cùng thoải mái”. Tiểu Trữ vui vẻ nói.


“Trước khi tôi có học qua phương pháp mát-xa”. Trần Thiên Minh nói. Trong lòng hắn âm thâm thêm một câu: Sở trường đặc biệt của ta là xoa bóp toàn thân cho mỹ nữ. Nhưng mà, câu nói này Trần Thiên Minh không dám nói ra, hắn chỉ có thể để suy nghĩ dâm đãng trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK