Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Cẩm Sương không còn gì để nói đứng trước mặt Bạch Cao Minh: “Hoàng Thụy cùng hầu tòa với Bạch Linh Lan, cũng là bên vạch trần chuyện cô ta ăn cắp bản thiết kế, bây giờ lại tuyển cô ta vào làm trong công ty, bố cho rằng não người ta có vấn đề hay là thích tự vả!”

Bạch Cao Minh định mở lời nói tiếp nhưng đúng lúc đó cửa phòng làm việc bị đẩy mở.

“Bố, bố không cần cầu xin cô ta làm gì, nhìn thấy con sống tốt cô ta sẽ ngứa mắt, tự cho rằng bản thân mình hiện tại có Mặc Tu Nhân chống lưng nên mới có thể đạp chúng ta dưới chân như thế, cô ta cũng đâu nghĩ rằng, nếu như Mặc Tu Nhân để ý đến bản thân cô †a sao có thể để cô ta đến em gái mình cũng không thèm quan tâm như thế chứt”

Bạch Cẩm Sương lạnh nhạt nhìn về phía cô ta: “Các người diễn con hát mẹ khen hay đẩy à, nhưng chiêu này đối với tôi không có tác dụng gì đâu! Mặc Tu Nhân có để ý đến tôi hay không chẳng liên quan gì đến các người!”

Bạch Cẩm Sương nói xong rồi lập tức dời đi.

Bạch Linh Lan thô bạo giữ vai Bạch Cẩm Sương lại: “Bạch Cẩm Sương cô thật sự không giúp tôi sao?”

Bạch Cẩm Sương nhếch mày: “Cô đang cầu xin tôi đấy à?”

Mặt của Bạch Linh Lan có vẻ không được tự nhiên cho lắm, nhưng ngữ khí nói của cô ta cũng đã mềm mỏng đi phân nào: “Đúng, em câu xin chị đấy, chị có thể giúp em vào làm ở Hoàng Thụy có được không?”

Thật ra, một trong những điều kiện để Cận Thần Huy đồng ý lấy cô chính là cô phải được nhận vào làm tại Hoàng Thụy.

Bạch Cẩm Sương cười chế giễu: “Mặt của cô cũng dày thật đấy!”

Sắc mặt của Bạch Linh Lan trong giây phút đã trở nên khó chịu đến cực điểm.

Lợi dụng sự bối rối của cô ta, cô trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: “Bản thiết kế của Cuộc thi trang sức Nẵng Mai là cô sai người đánh tráo đúng không?”

Bạch Linh Lan đang tức điên, vừa nghe thấy câu hỏi này, liền lập tức ngơ ngác: “Bản thiết kế gì chứ?”

Bạch Cẩm Sương có chút hơi bất ngờ, lẽ nào không phải do Bạch Linh Lan làm! Nếu như Bạch Linh Lam làm chuyện đó, cô ta chắc chắn sẽ hỏi ngược lại cô, cô có bị bệnh không, đấy là bản thảo của tôi! Nhìn bộ dạng hiện tại của cô ta có vẻ như cô ta còn không biết cô tham gia cuộc thi này thì phải! Bạch Cẩm Sương rút vai khỏi cánh tay cô ta: Không có gì!”

Nói rồi, cô mở cửa bước ra ngoài.

Đôi mắt của Bạch Linh Lan đỏ hoe: “Bổ, bố xem cô ta bắt nạt con kìa!”

Đôi mắt của Bạch Cao Minh thâm trầm: “Không sao, bố sẽ nghĩ cách giúp con, bố nhất định sẽ giúp con vào làm trong Trang sức đá quý Hoàng Thụy, con cứ yên tâm chuẩn bị cho đám cưới của con đi!”

Bach Linh Lan vừa tủi thân vừa tức giận: “Bất luận là cách nào đi chăng nữa, bố cũng đừng đi cầu xin cô ta nữa, người nhà Mặc Tu Nhân căn bản không coi trọng cô ta, ai mà biết lý do họ kết hôn là gì chứ, hơn nữa, con chưa bao giờ thấy Mặc Tu Nhân đứng trước truyền thông đại chúng nói bản thân mình đã có vợ, anh ta căn bản không quan tâm đến Bạch Cẩm Sương đâu! Bố đi cầu xin cô ta cũng vô ích thôi!”

Bạch Cao Minh thâm trầm trả lời: “Con cứ yên tâm, bố tự có cách giải quyết”

Bạch Cẩm Sương đi xuống tầng dưới, nói với Vụ Phương rằng cô muốn rời khỏi đây rồi hướng tới cửa chính mà đi mất.

Kết quả, cô vừa ra đến cửa, đã thấy Mặc Tu Nhân vội vội vàng vàng bước xuống xe.

Bạch Cẩm Sương ngạc nhiên: “Ngài Mặc!”

Cơ thể Mặc Tu Nhân trở nên cứng đờ, anh ngước mắt lên, sắc mặt khó coi khủng khiếp.

Anh nhìn Bạch Cẩm Sương không vấn đề gì đứng trước mặt mình, đôi mắt như ấn chứa một cơn bão ngâm dữ dội, giọng tức giận quát: “Bạch Cẩm Sương, não em có vấn đề rồi đúng không?”

Bạch Cẩm Sương ngơ ngác, cô không ngờ được rằng, Mặc Tu Nhân có ngày đến nhà họ Bạch, hơn nữa lại như phát hỏa lên với cô.

Cô nhíu mày: “Ngài Mặc, tôi làm gì có lỗi với anh sao? Sao anh lại nói thế với tôi chứ!”

Mặc Tu Nhân vẫn không nguôi cơn giận dữ: “Em không làm gì có lỗi với tôi, nhưng não em chắc chắn có vấn đề mới chạy tới chỗ này!”

Bạch Cẩm Sương nghe xong những lời này mà vẫn không hiểu chuyện gì, vẫn như đang đi trong sương mù.

Nhưng, cô hiểu rõ ràng một điều, Mặc Tu Nhân đến đây là vì đang tìm cô.

Cô đang định mở lời thì nhìn thấy Mặc Tu Nhân mặt mày cau có tiếp tục càm ràm: “Bạch Cẩm Sương, tôi thật sự không ngờ, trước đây em suýt bị hãm hại như thế mà giờ vẫn dám quay về đây, con mẹ nó chứ, em nghĩ mình có bao nhiêu cái mạng mà luôn lấy ra đùa bỡn thế hả, em mãi không chịu suy nghĩ kĩ càng như thế, sau này yêu tôi em phải làm thế nào đây, em phải làm thế nào!”

Mặc Tu Nhân nói xong, lạnh lùng quay người, bước lên xe rồi đi thẳng một mạch không quay đầu lại.

Bạch Cẩm Sương mặt mũi ngơ ngẩn đứng đơ một chỗ.

Phải đến cả nửa ngày cô mới hiểu ra rằng Mặc Tu Nhân đột nhiên vội vội vàng vàng chạy đến đây rốt cuộc là vì gì! Anh ấy sợ bản thân mình giống như lần trước, lại bị Bạch Cao Minh tính kế hãm hại Mặc dù bị Mặc Tu Nhân mắng mỏ như tát nước vào mặt, nhưng trong trái tim của Bạch Cẩm Sương vẫn có chút ấm áp.

Cô chớp chớp đôi mắt đẹp, rồi quay người lên xe.

Mặc Tu Nhân vừa lái xe được một lúc rồi lại đột nhiên hối hận.

Anh đúng ra đang phải ở nhàm phụ mẫu hậu đại nhân của anh nấu bữa tối, chỉ vì nhận được cuộc điện thoại kia của quản gia nói Bạch Cẩm Sương đã dời đi rồi.

Xe của Bạch Cẩm Sương, từ khi chuyển ra khỏi nhà họ Bạch đã được quản gia nhà anh cài đặt định vị.

Mặc Tu Nhân ban đầu vốn không để tâm đến lời của quản gia nói, tùy ý bật định vị lên, đột nhiên lại thấy xe cô ở biệt thự nhà họ Bạch, anh lập tức đứng ngồi không yên mà lái xe qua đó.

Anh còn không kịp giải thích gì với mẹ, nhanh chóng vơ vội chiếc chìa khóa, chạy như bay đến nhà họ Bạch.

Anh không ngờ rằng, bản thân vừa dừng xe, đã nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đang từ biệt viện đi ra.

Chỉ là, anh chạy đến đây vì muốn nhìn thấy cô an toàn rời đi không.

Kết quả là, anh chẳng thấy nỗi cô có an toàn rời khỏi đó hay không mà đã trực tiếp lái xe đi trước mất rồi.

Anh thật sự không ngờ được rằng, trong khoảnh khắc anh nhìn thấy Bạch Cẩm Sương anh lại có thể hấp tấp và phẫn nộ như thế, hiện tại khi đã bình tĩnh trở lại, nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, anh thật sự cảm thấy não bộ của bản thân có vấn đề rồi! Mặc Tu Nhân trầm mặt, bóc một viên kẹo bạc hà rồi ném vào miệng ngậm.

Anh nhắm mắt tĩnh tâm trở lại, một lần nữa quay đầu ra, trở lại nhà họ Bạch.

Kết Quả, anh vừa đỗ xe ở bên kia đường thì nhìn thấy xe của Bạch Cẩm Sương từ bên kia đường đời đi.

Ánh mắt Mặc Tư Nhân lấp lánh, nhìn trên định vị thấy xe của Bạch Cẩm Sương từ từ rời xa nơi này, anh mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu xe về lại nhà họ Tần.

Bạch Cẩm Sương trở lại căn biệt thự cô một Hương Uyển.

Xe vừa dừng, cô lại đã thấy một cuộc điện thoại gọi tới của Bạch Cao Minh.

Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương rất khó chịu, đưa tay ấn tắt điện thoại, không muốn trả lời.

Kết quả là Bạch Cao Minh lại tiếp tục gọi tiếp.

Bạch Cẩm Sương lạnh lùng trả lời điện thoại: “Bố có chuyện gì nữa sao?”

Bạch Cao Minh cũng không tỏ thái độ tức giận gì: “Bức ảnh bố gửi cho con, con đã xem chưa?”

Bạch Cẩm Sương có chút ngơ ngác, để điện thoại ở chế độ rảnh tay rồi quay lại màn hình chính, mở Facebook.

Cô vừa liếc đã thấy bức ảnh mà Bạch Cao Minh gửi cho cô, nhìn rõ ràng thứ đồ vật trong bức ảnh đó, mặt cô bỗng biến sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK