Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Cẩm Sương cảm thấy bản thân mình rất nóng, khó thở và ý thức có chút mơ hồ.

Lúc này Mặc Tu Nhân mới nhớ tới Bạch Cẩm Sương bây giờ mới hơn hai mươi tuổi, sợ rằng cô còn không hiểu mình đang xảy ra chuyện gì nên mới cứ một mực kêu bản thân khó chịu.

Nhưng trong bữa tiệc tối nhiều người như vậy, ai dám công khai đối phó với Bạch Cẩm Sương, hơn nữa Bạch Cẩm Sương cũng không phải là kẻ ngốc, chẳng lẽ người khác đưa gì cho cô thì cô đều uống sao? Mặc Tu Nhân đang suy nghĩ rất nhiều thì lúc này Bạch Cẩm Sương không kiềm chế được nữa, cô ngày càng tiến về phía anh.

Mặc Tu Nhân biết rằng nếu ngày mai Bạch Cẩm Sương tỉnh lại và nhớ đến những chuyện mình đã làm nhất định sẽ vô cùng xấu hổ, hơn nữa với tính khí của cô thì rất dễ sẽ bị suy sụp.

Anh lợi dụng lúc người khác không chú ý, trực tiếp đánh vào gáy cho cô ngất xỉu.

Sau đó, anh nhanh chóng bế Bạch Cẩm Sương và bước ra ngoài.

Lý Thanh đã bí mật chú ÿ đến hành tung của Bạch Cẩm Sương, nhưng cô ta không ngờ rằng Bạch Cẩm Sương sẽ ở cùng Mặc Tu Nhân.

Chỉ cần người đàn ông ở bên cạnh Bạch Cẩm Sương không phải là Vân Thành Nam thì cô ta không quan tâm.

Vân Thành Nam nhìn thấy hành động của Mặc Tu Nhân thì chạy tới và ngăn Mặc Tụ Nhân lại: “Anh Mặc, Cẩm Sương bị sao vậy?”

Mặc Tu Nhân nghe được Vân Thành Nam gọi cô một cách thân mật như vậy thì trong lòng có chút không thoải mái.

Anh nhìn Vân Thành Nam không hề ngượng ngùng nói: “Cô ấy hạ đường huyết nên ngất đi, tôi chuẩn bị đưa cô ấy đến bệnh viện, Trưởng khoa Vân cũng muốn đến đó sao?”

Vân Thành Nam có chút sửng sốt, hôm nay là bữa tiệc sinh nhật của mẹ anh ta, nếu anh ta rời đi giữa chừng thì nhất định sẽ bị mọi người bàn tán.

Chỉ có điều anh ta còn chưa kịp đáp lại thì Lâm Kim Thư đã đi tới và nói: “Viện trưởng Vân, tôi sẽ đi cùng Cẩm Sương, anh cứ về trước đi”

Vân Thành Nam chỉ biết thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, cô đi cùng Cẩm Sương đến bệnh viện khi nào cô ấy tỉnh lại thì nói cho tôi biết”

Lâm Kim Thư nghe thấy thế thì gật đầu.

Mặc Tu Nhân bế Bạch Cẩm Sương đi ra và trực tiếp đặt cô lên ghế lái phụ trong xe mình.

Anh vừa định ngồi vào ghế lái thì đã bị Lâm Kim Thư chặn lại.

Lâm Kim Thư mặt lạnh lùng nói: “Anh Mặc, rốt cuộc Cẩm Sương xảy ra chuyện gì?”

Trong thâm tâm, Mặc Tu Nhân không muốn người khác biết Bạch Cẩm Sương đã uống phải thứ gì không nên uống.

Anh biết Lâm Kim Thư biết được mối quan hệ của mình và Bạch Cẩm Sương nên nói thẳng: “Em sợ tôi làm tổn thương cô ấy sao? Nếu tôi thật sự muốn làm gì cô ấy thì bây giờ em nghĩ cô ấy có thể bình an vô sự không?”

Lâm Kim Thư giật mình, trong tiềm thức cũng đứng tránh ra, cô cảm thấy lời nói của Mặc Tu Nhân không phải là không có lí.

Cô ấy nhìn theo xe của Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương, sau đó cũng quay người rời đi.

Cảnh Hạo Đông đi tới nói: “Kim Thư, em là con gái buổi tối đi về một mình không an toàn. Anh đưa em về nhé.”

Nhưng Lâm Kim Thư hoàn toàn phớt lờ anh ta.

Cảnh Hạo Đồng kiên trì nói: “Kim Thư, em có thể để ý đến anh một chút không? À, trước đây anh đã kết bạn Zalo với em nhưng trong một khoảng thời gian không để ý đã bị xoá mất rồi, hay là em kết bạn lại với anh đi.”

Lâm Kim Thư quay đầu nhìn anh ta, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Tôi cố ý làm như vậy đấy”

“A”

Cảnh Hạo Đông vừa định mở miệng thì thấy Lâm Kim Thư đi vào chiếc xe bên cạnh rồi bắt đầu tăng tốc rời đi.

Cảnh Hạo Đông nhìn lên bầu trời với vẻ mặt u sầu, người phụ nữ này thật lạnh lùng, hơn nữa cũng rất khó trêu chọc.

Mặc Tu Nhân lái xe rời đi, mặc dù Bạch Cẩm Sương đang hôn mê nhưng thân thế cô hiện tại rất không thoải mái, cô không ngừng thấp giọng ngâm nga, cơ thể dường như vô tình vặn vẹo.

Mặc Tu Nhân đã gọi cho bác sĩ gia đình đến biệt thự số một Hương Uyển, nhưng đi được nửa đường thì Bạch Cẩm Sương bất ngờ tỉnh dậy.

Cô khó chịu đưa tay xé toạc chiếc váy của mình.

Mặc Tu Nhân rốt cuộc không phải là một vị thánh.

Anh chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi, người phụ nữ mà anh thích đang ở bên cạnh anh, không những thế mà còn phát ra những âm thanh quyến rũ, khiến anh bắt đầu cảm thấy toàn thân nóng bừng.

Giọng của Bạch Cẩm Sương như muốn khóc: “Đây, đây là đâu?”

Mặc Tu Nhân cố gắng kiềm chế bản thân, giọng anh có chút khàn khàn nói: “Chúng ta đang trên đường trở về biệt thự số một Hương Uyển, tôi cũng đã gọi bác sĩ rồi.”

Mặc dù Bạch Cẩm Sương chưa trải qua những chuyện như thế này nhưng cô cũng không ngốc nghếch đến mức không biết mình đang bị gì.

Lúc này cơ thể cô đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Cô ấy rên rỉ một cách khó chịu, lúc này gần xanh trên trán của Mặc Tu Nhân khẽ giật giật, nếu không nhìn những đường gân xanh trên mặt và tay của anh thì có lẽ mọi người sẽ nghĩ anh không bị ảnh hưởng gì cả.

Bạch Cẩm Sương khó chịu thấp giọng kêu lên: ‘Mặc Tu Nhân.”

Mặc Tu Nhân giọng nói trầm thấp: “Tôi ở đây”

Tay của Bạch Cẩm Sương đột nhiên năm lấy cánh tay của Mặc Tu Nhân, giọng nói của cô như đang câu xin: “Em khó chịu quá.”

Đầu óc Mặc Tu Nhân chợt hiện lên khung cảnh đêm tân hôn của bọn họ, đêm hôm đó trong cơn mơ màng anh đặt Bạch Cẩm Sương lên bàn bi-a, trong lòng anh đột nhiên không kiềm chế được dục vọng.

Giọng anh vô cùng trầm thấp, âm ỉ đến nghẹt thở: “Bạch Cẩm Sương, tôi có thể giúp em”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK