Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng tử Mặc Tu Nhân chợt co rút lại, anh quay lưng lại về phía người mới tới, cũng đã đoán được thân phận của đối phương, trong mắt lập tức hiện lên vẻ chán ghét.

Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương cũng không được tốt lắm. Lúc này, Sở Tuấn Thịnh chợt hô lên một tiếng, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn cô, khiến cô rơi vào trạng thái vừa xấu hổ, lại vừa ảo não vô cùng, chỉ hận không thể đưa chân đạp cho Sở Tuấn Thịnh một phát.

Sở Tuấn Thịnh căn bản không hề để những người xung quanh lọt vào mắt, chiếc bông tai màu tím của anh ta rung lắc theo nhịp bước chân, dường như đang tỏa ra một thứ ánh sáng kiêu ngạo nào đó.

Ngay sau đó, anh ta sải bước tiến về phía Bạch Cẩm Sương.

Sòng bài Lam Nguyệt lầu trên, có thể trực tiếp đi ra gara xe.

Nhưng đến khi bọn họ muốn rời đi chỗ khác, anh ta lại không nhịn được mà nghĩ đến dáng vẻ khi Bạch Cẩm Sương đánh bi-a, lòng trở nên ngứa ngáy, muốn qua đó xem cô đã đi hay chưa. Không ngờ, vận may của anh rất tốt, vừa hay tới kịp lúc, gặp được Bạch Cẩm Sương.

Anh ta không hề chần chừ mà đi về hướng Bạch Cẩm Sương đang đứng. Lâm Thanh Tuấn bỏ cái tay đang lôi kéo mình của Phùng Hoàng Hân ra, theo bản năng, anh ta đứng chắn ngay trước mặt Bạch Cẩm Sương.

Kết quả, Sở Tuấn Thịnh căn bản không nhìn thấy cô, mà ánh mắt anh ta dừng lại ở trên người Lâm Thanh Tuấn đang đứng đằng sau cô, khẽ câu môi nói: “Em Cẩm Sương vân chưa đi nữa sao? Anh nghĩ em đã đi rồi chứ” Bạch Cẩm Sương dường như cảm thấy đang có vô vàn ánh mắt đang hướng nhìn cô, khiến cô không khỏi lo lắng trong lòng, nhưng vẫn phải giữ lễ phép mà lại xa cách nói: “Anh Sở, bây giờ chúng tôi sẽ đi!” Thấy cô lạnh nhạt như vậy, Sở Tuấn Thịnh cũng không buồn để ý: “Thật may, anh cũng đang định đi đây, em muốn đi đâu? Anh sẽ đưa em đi!” Bạch Cẩm Sương khẽ nhíu mày từ chối: “Cảm ơn ý tốt của anh Sở, anh không cần phải như vậy đâu!” Tất cả mọi người ở đây đều có những suy nghĩ khác nhau.

Mọi người cũng chẳng mù, ngay khi Sở Tuấn Thịnh đến đây, sắc mặt của Mặc Tu Nhân đã trở nên rất kém.

Đã thế còn bị Sở Tuấn Thịnh xem như không thấy mà ngó lơ.

Từ trước tới giờ, hai con người này vẫn luôn đối đầu nhau, hiện tại đột nhiên biến thành cuộc giằng co giữa ba người, chưa nói đến Sở Tuấn Thịnh lại chỉ nhìn Bạch Cẩm Sương mãi, rõ ràng là đang khiêu khích Mặc Tu Nhân. Sở Tuấn Thịnh nghe Bạch Cẩm Sương nói vậy, anh ta cũng không muốn làm khó cô, ngay sau đó chỉ đơn giản mà phóng khoáng cười: “Không đi cũng được, thế bữa nào anh cùng em chơi bi-a chung được chứ?”

Bạch Cấm Sương thật không ngờ rằng, Sở Tuấn Thịnh lại khó đối phó đến thế, chẳng lẽ anh ta không nhận ra rằng cô thật sự không muốn dính líu gì tới anh ta sao? Sắc mặt cô khẽ trầm xuống: “Anh Sở, rất xin lỗi anh, tôi không muốn chơi bi-a cùng người lại”

Sâu trong con ngươi của Sở Tuấn Thịnh chợt lạnh đi, nhưng anh ta vẫn chỉ cười lớn mà đáp lại: “Nói như vậy, vị trí của anh ở trong lòng em Cẩm Sương đây còn không bảng cả người quen nữa sao?” Vào lúc này, Mặc Tu Nhân vẫn luôn im lặng quan sát đột nhiên lên tiếng: “Sở Tuấn Thịnh, một vừa hai phải thôi!” Sở Tuấn Thịnh xoay người, khẽ cười nhạo một tiếng: “Tôi muốn hẹn em Cẩm Sương, cũng chẳng phải hẹn vợ anh, anh quan tâm làm gì!” Cảnh Hạo Đông nghe thấy những lời này, con ngươi âm thầm lên ý cười, anh ta khẽ cong môi, sau đó đưa mắt nhìn Bạch Cấm Sương.

Bạch Cẩm Sương có hơi khó hiểu. Mặc Tu Nhân bá đạo đến vậy, nhưng anh lại rất để ý đến chuyện Sở Tuấn Thịnh muốn tiếp cận cô, muốn mời cô chơi bi-a cùng. Bạch Cẩm Sương im lặng mà liếc mắt nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân.

Có thể thấy được rằng, sắc mặt của Mặc Tu Nhân đang ngày một lạnh đi rất nhiều. Anh nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương lập tức cúi gằm đầu xuống. Sau đó, anh lạnh lùng hướng ánh mắt về phía Sở Tuấn Thịnh: “Sở Tuấn Thịnh, làm người thì cũng phải có cái mắt để nhìn!” Sắc mặt Sở Tuấn Thịnh tức khắc thay đổi, biểu cảm trên khuôn mặt cũng đã trở nên lạnh lẽo hơn.

Đây là đang ám chỉ đến việc Bạch Cấm Sương không muốn dính líu gì đến anh ta, nhưng anh ta có mắt như mù mà mặt dày đeo bám sao? Sở Tĩnh Dao thấy Sở Tuấn Thịnh cùng Mặc Tu Nhân vẫn đang ngầm đấu đá qua lại, như thể tùy thời mà họ sẽ lao vào đánh nhau. Tuy rằng Sở Tĩnh Dao sợ Sở Tuấn Thịnh, nhưng cô ta không muốn thấy Sở Tuấn Thịnh đối đầu với Mặc Tu Nhân.

Cô ta khẽ hung dữ liếc Bạch Cẩm Sương một cái, sau đó nhanh chóng chạy qua níu lấy cánh tay Sở Tuấn Thịnh: “Anh họ, anh đừng để ý đến Tu Nhân, anh ấy không có ác ý đâu mà!” Cô ta vừa dứt lời, lại si mê đưa mắt nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân.

Nhưng Mặc Tu Nhân một chút cũng chẳng buồn mà để ý đến cô ta. Lúc này, Sở Tuấn Thịnh khẽ cười lạnh một tiếng: “Sao thế? Đã qua nhiều năm như vậy rồi mà em còn quan tâm đến anh ta ư, em không thấy à, người ta có khi còn không biết đến sự tồn tại của em” Ngay lập tức, sắc mặt của Sở Tĩnh Dao đã trở nên khó coi: “Anh họi” Bạch Cẩm Sương có hơi giật mình, theo lời nói của Sở Tuấn Thịnh, lại thêm lời bênh vực cùng ánh mắt vẫn luôn hướng nhìn Mặc Tu Nhân của cô ta, như thể những người này đã quen biết nhau từ trước, không những thế, còn giống như đã quen biết nhau từ rất nhiều năm trước rồi vậy.

Bạch Cấm Sương thầm chớp hai mắt, cô không lên tiếng, chỉ đang cố gắng đè nén cảm xúc của mình xuống. Đáng tiếc thay, vốn dĩ Sở Tuấn Thịnh không muốn làm khó cô, nhưng lại bị Sở Tĩnh Dao kích thích, một hai cứ muốn giằng co với cô.

Anh ta bình tĩnh nhìn Bạch Cẩm Sương, lời nói cũng không còn mang theo ý đùa giỡn như trước: “Bạch Cẩm Sương, cô không muốn quen tôi sao, hay cô cảm thấy tôi không có mắt nhìn, được hẹn hò với tôi đã là may mắn cho cô rồi, biết chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK