Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Tu Nhân không thèm để ý liếc nhìn Cảnh Hạo Đông một cái: “Liên quan gì đến tôi?”

Phản ứng lạnh lùng của Mặc Tu Nhân hoàn toàn không thể xua tan được sự nhiệt tình của Cảnh Hạo Đông. Anh ta khoa trương huýt sáo một tiếng rồi nói: “Anh biết không, Bạch Cẩm Sương cũng đang dùng bữa tại Ôn Nguyệt Các đấy. Vừa nãy chính Sở Tuấn Thịnh đã gọi cô ấy lên lầu và cùng thi đấu một trận bi da”

Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân vẫn lạnh nhạt: “Ờ”

Cảnh Hạo Đông cạn lời: “Đại ca, tốt xấu gì thì cậu cũng cho tôi chút phản ứng đi chứ. Hai người dù gì cũng đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi đấy, đừng làm như những người xa lạ nữa!”

Mặc Tu Nhân bình tĩnh dùng cơm: “Một năm nữa chúng tôi sẽ ly hôn, đến lúc ấy cũng không khác gì những người xa lại” Lúc này Cảnh Hạo Đông mới nhận ra rằng Mặc Tu Nhân đang nói thật.

Anh ta cau mày nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân: “Tu Nhân, cậu đang nói nghiêm túc đấy à?”

Mặc Tu Nhân vô cảm nhìn anh ta: “Nếu không thì sao?” Cảnh Hạo Đông nhìn anh, ánh mắt lóe lên, có chút thăm dò cất tiếng: “Vậy nếu cậu thật sự không còn hứng thú với cô ấy, chờ khi hai người ly hôn rồi, tôi có thể theo đuổi cô ấy không?” Mặc Tu Nhân ngẩng đầu nhìn Cảnh Hạo Đông, vẻ mặt có chút không vui, nhưng tâm trạng lại vô cùng bình tĩnh: “Cậu muốn theo đuổi người phụ nữ đã từng lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với tôi?” Cảnh Hạo Đông tự nhiên thấy sống lưng mát lạnh, tuy rằng Mặc Tu Nhân không tức giận, nhưng anh ta vẫn có thể cảm giác được Mặc Tu Nhân không vui.

Anh ta còn đang định lừa Mặc Tu Nhân đi qua phòng bao mà Bạch Cẩm Sương đang dùng bữa để góp vui nữa chứ. Có điều giờ đây, Cảnh Hạo Đông đã hoàn toàn xua tan ý tưởng này. Dù sao anh ta và Mặc Tu Nhân cũng là anh em tốt từ thời thơ ấu, cho dù Mặc Tu Nhân nghĩ thế nào về Bạch Cẩm Sương, anh ta cũng không thể một mực theo đuối người phụ nữ từng có liên quan tới anh em của mình được.

Dù chỉ là đùa giỡn cũng không thể Nghĩ đến đây, anh ta vội vàng gượng cười: “Đùa với cậu chút thôi, chỉ bằng mối quan hệ từng lĩnh giấy chứng nhận kết hôn này của hai người, cho dù cậu không quan tâm cô ấy, tôi cũng không dám có bất kỳ suy nghĩ nào!” Sau khi Cảnh Hạo Đông nói xong, Mặc Tu Nhân vẫn không thèm nhìn anh ta.

Cảnh Hạo Đông tức giận lắc đầu, thâm nghĩ, mẫu người phụ nữ xuất sắc như Bạch Cẩm Sương mà bạn tốt của mình cũng chướng mắt, chẳng lẽ cậu ấy vẫn chưa thể quên được người phụ nữ Tống Chí Nam kia? Cùng lúc đó, trong phòng bao lớn nhất của Ôn Nguyệt Các.

Bạch Cẩm Sương vừa xuống lầu đã nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lâm Thanh Tuấn và Lâm Kim Thư. Cô lắc đầu, ra hiệu rằng mình không sao, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Kim Thư.

Vừa ngồi xuống, bên cạnh đã có một nhà thiết kế đẩy con cua hoàng đế tới: “Nhà thiết kế Bạch, thịt cua này ăn rất ngon, cô thử một chút xem sao!” Nhà thiết kế này cũng nhận ra thiên phú của Bạch Cẩm Sương không tệ, cố ý muốn làm quen. Nhưng không ngờ, cô ta vừa dứt lời, Lâm Kim Thư đã Cau mày, trực tiếp đẩy đĩa sang một bên.

Vẻ mặt Lâm Kim Thư lạnh lùng giống như không vui, như thể đối phương đang cố ý. Cô ấy nói: “Cẩm Sương không ăn được hải sản!” Lâm Kim Thư biết có rất nhiều người trong bộ phận thiết kế của Hoàng Thụy không chào đón Bạch Cẩm Sương, cho nên tự nhiên cô ấy cũng có ác cảm với bọn họ. Nhà thiết kế kia thấy vậy thì có chút ngượng ngùng, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này. Cô ta mỉm cười xấu hổ, tự mình tìm bậc thang đi xuống: “Là dị ứng sao?” Lâm Kim Thư đang định mở miệng, Bạch Cẩm Sương đã nắm chặt cánh tay cô ấy, nhường nhà thiết kế kia một bước: “Đúng vậy, tôi bị dị ứng với hải sản! Có điều vẫn cảm ơn lòng tốt của cô!” Thấy thái độ của Bạch Cẩm Sương ôn hòa lễ phép, sắc mặt đối phương có vẻ tốt hơn một chút.

Phùng Hoàng Hân ngồi ở bên cạnh nghe thấy Bạch Cẩm Sương đích thân thừa nhận bị dị ứng hải sản, trong mắt lóe lên một tia sáng, thầm ghi nhớ ở trong lòng. Những nhược điểm như này mà không nắm lấy để lợi dụng thì quá lãng phí Sau khi ăn xong, người của bộ phận thiết kế lần lượt bước ra khỏi phòng. Lâm Thanh Tuấn đi thanh toán, Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư thì đứng đợi ở gần đó. Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông vừa bước ra khỏi phòng, Cảnh Hạo Đông đã dùng tay ra hiệu cho Mặc Tu Nhân: “Nhìn xem, kia là ai!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK