Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Cẩm Sương đột ngột quay đầu, liền nhìn thấy Mặc Tu Nhân đang ở phía trước bảo vệ cô, sắc mặt lạnh lùng nhìn Sở Tuấn Thịnh.

Sở Tuấn Thịnh nắm chặt lấy cánh tay Bạch Cẩm Sương không buông.

Nhìn thấy Mặc Tu Nhân, Sở Tuấn Thịnh hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức chế nhạo: “Anh Mặc, nhà của anh là ở ngoài biển, anh quản cũng rộng quá rồi, tôi với em gái Bạch ở gần hay xa cũng đâu có liên quan tới anh nhỉ?”

Mặc Tu Nhân chán ghét liếc mắt thấy Sở Tuấn Thịnh đang kéo tay của Bạch Cẩm Sương: “Buông cô ấy rai” Trên mặt Sở Tuấn Thịnh nở một nụ cười nhàn nhạt: “Tôi không buông đấy!”

Mặc Tu Nhân kéo cánh tay còn lại của Bạch Cẩm Sương: “Vậy đừng trách tôi không khách khít”

Sở Tuấn Thịnh dửng dưng nhìn anh: “Vậy sao? Tôi lại muốn xem xem, anh không khách khí như thế nào?” Cả người Mặc Tu Nhân tỏa ra khí thế bức người, giơ tay giữ chặt lấy cánh tay của Bạch Cẩm Sương đang bị Sở Tuấn Thịnh kéo, muốn dùng bạo lực. Nhìn thấy hai người này gươm súng sẵn sàng, có một vài nhà báo đã theo dõi họ.

Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Các người đang làm đau cánh tay tôi đấy!” Lực ở trên hai cánh tay cùng một lúc buông lỏng.

Bạch Cẩm Sương vội vàng rụt hai cánh tay của mình lại, sắc mặt cô có chút khó coi: “Các người muốn cãi nhau, xin mời tiếp tục, đừng liên lụy tôi vào cùng, tôi không muốn bị người ta nghĩ rằng mình là một con khỉ diễn xiếc!” Bạch Cẩm Sương nói xong, chân lùi về sau mấy bước.

Đôi mắt Mặc Tu Nhân trâm xuống, không nói gì, hất tay Sở Tuấn Thịnh ra, lấy khăn tay ra tỉ mỉ cẩn thận lau tay một lượt, giống như Sở Tuấn Thịnh là thứ gì đó bẩn thỉu. Khóe miệng Sở Tuấn Thịnh giật giật hai cái, lạnh lùng khit mũi nhìn bác sĩ.

Anh ta quay người nhìn Bạch Cẩm Sương, con ngươi lóe lên, nghĩ tới buổi chạng vạng tối ngày hôm qua, ở trên nóc bệnh viện, Bạch Cẩm Sương cũng dứt khoát xoay người rời đi.

Anh ta trêu chọc nhìn Bạch Cẩm Sương, hứng thú dạt dào trong mắt: “Em gái Bạch, cô đã không muốn cùng tôi đi ăn mừng, tôi cũng không ép buộc cô, nhưng nói thật lòng, cô có cần trải nghiệm một chút ở công ty trang sức đá quý Thanh Sương của chúng tôi không, so với anh Mặc tôi nói nhiều hơn, thứ nhất không hạn chế quyền tự do kết bạn của nhân viên, thứ hai không ép buộc nhân viên phải xếp hàng, tuyệt đối là cấp trên có lương tâm” Sắc mặt của Mặc Tu Nhân lập tức chuyển sang âm trâm một chút.

Bạch Cẩm Sương tỏ vẻ thờ ơ: “Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng hiện tại tôi không có kế hoạch thay đổi công ty!” Bạch Cẩm Sương đi tới cạnh cửa xe, nhìn sắc mặt âm trầm của Mặc Tu Nhân: “Giám đốc Mặc, xin nhường một chút, tôi phải đi rồi!” Mặc Tu Nhân trầm lặng liếc nhìn cô một cái, xoay người đi tới xe của mình.

Bạch Cẩm Sương lên xe, chiếc xe dứt khoát rời đi. Xe của Mặc Tu Nhân cũng khởi động rời đi. Sở Tuấn Thịnh hơi nhếch miệng, miệng cười nhưng lòng không cười, tự nói một mình: “Nhân tài như thế này mà lại ở bên cạnh Mặc Tu Nhân, thật đáng tiếc.”

Chiếc xe của Bạch Cẩm Sương vừa tới bãi đỗ xe của công ty trang sức đá quý Hoàng Thụy, chiếc xe của Mặc Tu Nhân liền dừng lại ở bên cạnh.

Nghĩ tới chuyện vừa xảy ra ở tòa án, Bạch Cẩm Sương cảm thấy bản thân cần phải giải thích một chút.

Mặc Tu Nhân vừa xuống xe, liên nhìn thấy Bạch Cẩm Sương bình tĩnh tiến tới, vẻ mặt nghiêm túc: “Giám đốc Mặc, vừa rồi ở tòa án, tôi với Sở Tuấn thịnh không phải như anh nhìn thấy đâu, trước khi phiên tòa bắt đầu, anh ta đã chủ động giúp tôi giải vây, sau khi kiện tụng xong, tôi cũng không để ý tới anh ta, là anh ta nhất quyết đuổi theo tôi đi ăn mừng..” Cô còn chưa nói hết câu, đã bị Mặc Tu Nhân thờ ơ ngắt lời: “Tôi biết rồi!” Bạch Cẩm Sương giật giật khóe miệng, ngơ ngác nhìn Mặc Tu Nhân, có chút không hiểu phản ứng của anh.

Tối qua chẳng phải anh đã nói phải giữ khoảng cách an toàn với Sở Tuấn Thịnh. Kết quả hôm nay Sở Tuấn Thịnh khẩn truy bất xả đuổi theo không dừng, cô cho rằng tâm trạng Mặc Tu Nhân đang không vui, muốn giải thích rõ ràng.

Lại không ngờ tới, Mặc Tu Nhân sẽ phản ứng như thế này. Vẻ mặt Mặc Tu Nhân thâm trâm, anh nhìn Bạch Cẩm Sương một cái: “Triệu Văn Vương nói với tôi rồi” Anh nói xong, trực tiếp đi về phía thang máy. Bạch Cẩm Sương lập tức phản ứng lại, lời của anh nói ý là anh đã biết chuyện gì xảy ra sao? Chẳng lẽ vừa rồi, là anh chủ động ra tay cứu giúp? Ở trước mặt Mặc Tu Nhân, Bạch Cẩm Sương chưa bao giờ dám tự mình đa tình, ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu, cô liên vội vàng lắc đầu cắt đứt .

Bạch Cẩm Sương nhấc chân đi về phía thang máy, lúc này, lại nghe thấy có người gọi mình. Cô quay người thì thấy Vân Yến chạy đuổi tới: “Cẩm Sương, tôi nghe nói phiên tòa thắng kiện rồi?” Bạch Cẩm Sương gật gật đầu: “Ừ!” Vân Yên vui vẻ giống như là bản thân thắng kiện: “Anh họ tôi ..”

Cô ấy vừa mới nói được ba chữ, liền nhìn thấy Mặc Tu Nhân đang ở trong thang máy dành riêng cho giám đốc, nhanh chóng thay đổi lời nói: “Vân Viện Trường tới rôi, người này sẽ ở bộ phận thiết kế, anh ta nói muốn xem quy trình đặt hàng chế tạo trang sức!” Mặc Tu Nhân ở trong thang máy nghe được rõ ràng câu nói này, vẻ mặt anh đột nhiên âm trâm ngẩng đầu lên nhìn qua.

Bạch Cẩm Sương không biết tại sao, cũng vô thức nhìn về phía anh. Thang máy từ từ đóng lại ngăn cách tâm mắt của hai người đứng đối diện nhau. Vân Yến thấy Bạch Cẩm Sương không phản ứng, không nhịn được lắc lắc cánh tay cô: “Cẩm Sương, tại sao cô không nói gì?” Bạch Cẩm Sương lấy lại tinh thần: “À, tôi nghe rồi, đi thôi, nếu Vân Viện Trường đã tới rồi, đừng để anh ta chờ lâu!” Hai người đi tới bộ phận thiết kế, Bạch Cẩm Sương từ xa đã nhìn thấy Vân Thành Nam đang ngồi trong phòng tiếp tân.

Anh ta yên lặng ngồi trong đó, giống như một bức họa thuần khiết như ngọc được chạm khắc và đánh bóng cẩn thận. Bạch Cẩm Sương vừa đi tới cửa phòng tiếp tân, định đẩy cười bước vào, tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK