Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29 Tuyệt đối không nhân nhượng

Trịnh Hoài Thanh nổi giận xoay người: “Muốn chết à? Tên nào chán sống dám…”

Anh ta nghiêng đầu, thì thấy gương mặt không có chút biểu cảm của Mặc Tu Nhân, lời nói của anh ta lập tức mắc kẹt trong cổ họng.

Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Mặc Tu Nhân, lập tức có chút mất tự nhiên: “Anh…

Sao anh lại tới đây?”

Mặc Tu Nhân lạnh nhạt nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, lời ít mà ý nhiều: “Ăn cơm!”

Sau khi anh nói xong, hất tay Trịnh Hoài Thanh ra, lấy một chiếc khăn tay trong túi chậm rãi lau ngón tay, giống như dính phải thứ gì bẩn.

Sắc mặt Trịnh Hoài Thanh trở nên khó coi.

Bạch Cẩm Sương không nhịn được khóe miệng giật giật hai lần.

Anh ném khăn tay vào trong thùng rác, bảo vệ Bạch Cẩm Sương ở sau người theo bản năng, rồi nhíu mày nhìn thoáng qua Trịnh Hoài Thanh: “Sao anh biết tôi kết hôn với Bạch Cẩm Sương?”

Vừa rồi anh tới đây ăn cơm, từ xa đã thấy Trịnh Hoài Thanh và Bạch Cẩm Sương đứng cãi vã, vẻ mặt Trịnh Hoài Thanh hung ác tuyên bố muốn tố cáo chuyện anh và Bạch Cẩm Sương kết hôn.

Mặc Tu Nhân chỉ cảm thấy buôn cười, chuyện anh kết hôn, khi nào thành cán chuôi để người khác uy hiếp rồi! Trịnh Hoài Thanh nhìn Mặc Tu Nhân, lập tức sợ hãi: “Bạch…

Bạch Linh Lan nói với tôi!”

Đôi mắt Mặc Tu Nhân nheo lại đầy nguy hiếm: “Vậy anh cảm thấy chuyện này có thể uy hiếp được tôi sao?”

Trịnh Hoài Thanh lúng túng nhìn Mặc Tu Nhân không hé răng.

Lúc này cuối cùng Triệu Văn Vương cũng đuổi tới, nhỏ giọng ghé vào tai anh nói thâm: “Tổng giám đốc, sáng nay Bạch Linh Lan tự sát, lên đầu đề tin tức, cô ta nói cô ta là chị em với cô Bạch, lúc trước bị Trịnh Hoài Thanh lừa, không biết anh ta một chân giẫm hai thuyền, không biết chuyện sao chép.

Cô ta nói rất hay nên hiện giờ cư dân mạng đều đồng tình, đều nói cô Bạch máu lạnh tuyệt tình, không nên ép Bạch Linh Lan tự sát.

Nếu mọi người biết cô Bạch kết hôn với anh, chắc chắn sẽ cảm thấy cô Bạch ỷ thế hiếp người!”

Mặc Tu Nhân nhíu mày, nghiêm mặt nhìn anh ta: “Vậy sao lúc trước cậu không nói cho tôi biết?”

Triệu Văn Vương rụt bả vai, giọng nói không khỏi nhỏ hơn: “Không phải anh nói, hôm nay đừng nói chuyện cô Bạch trước mặt anh sao?”

Bạch Cẩm Sương kinh ngạc liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân một cái.

Mặc Tu Nhân lập tức nhớ đến chuyện này, vẻ mặt anh hơi mất tự nhiên nói: “Được rồi, tôi đã biết, chuyện này tôi sẽ xử lý!”

Sau khi anh nói xong, lập tức nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương: “Em đi ăn cơm tiếp đi!” Bạch Cẩm Sương có chút do dự nhìn anh một cái.

Lông mày Mặc Tu Nhân nhíu lại: “Sao thế? Không muốn ăn cơm à?”

Bạch Cẩm Sương lập tức lắc đầu: “Không Mặc Tu Nhân miễn cưỡng nâng mí mắt lên, nhìn cô một cái: “Vậy thì đi ăn cơm đi!”

Bạch Cẩm Sương có chút ngang ngược đứng tại chỗ, cứng miệng: “Tôi sẽ không rút đơn kiện!

Mặc Tu Nhân có chút buồn cười: “Ai bảo em rút đơn kiện, em rút đơn kiện, cũng tương đương vả mặt trang sức đá quý Hoàng Thụy chúng ta!

Tôi sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra!”

Bạch Cẩm Sương nghe thấy thế, không nhịn được nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt cô lập tức sáng lên: “Cảm ơn anhl”

Sau khí cô nói xong, lập tức xoay người chạy Vào nhà hàng.

Mặc Tu Nhân giật mình, vừa rồi anh giống như thấy được sao trong đôi mắt Bạch Cẩm Sương.

Triệu Văn Vương không nhịn được lén nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân: “Tổng giám đốc…”

Mặc Tu Nhân lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua Triệu Văn Vương, sạu đó dời mắt nhìn Trịnh Hoài Thanh: “Nếu anh muốn bảo vệ trang sức đá quý Hải Thiên, thì đi theo tôi!”

Trịnh Hoài Thanh cứng đờ, vội vàng đi theo.

Bạch Cẩm Sương ăn cơm xong trở lại bộ phận thiết kế, phát hiện người của bộ phận thiết kế đều im lặng, không ai bàn tán chuyện buổi sáng.

Cô hơi kinh ngạc nhíu mày, mới vừa ngồi xuống, thì thấy Vân Yến lặng lẽ đi tới, nhỏ giọng nói: “Cẩm Sương, xem Facebook đi! Công ty đăng bài rồi!”

Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe sáng, hơi giật mình.

Cô mở Facebook ra, thì thấy trang sức đá quý Hoàng Thụy đăng bài đăng.

@Trang sức đá quý Hoàng Thụy: Đối với chuyện cô Bạch Linh Lan tự sát, Hoàng Thụy chúng tôi cũng rất đồng tình với cảnh ngộ của cô Bạch, nhưng mà làm ngành trang sức đá quý, tuyệt đối không thể nhân nhượng hành động sao chép, Hoàng Thụy đại diện cho cô Bạch Cẩm Sương kháng án sao chép, tuyệt đối không rút đơn kiện!

Bài đăng này, nhìn thời gian là biết đăng lúc Mặc Tu Nhân biết tin Bạch Linh Lan tự sát.

Lúc này bình luận đã lên chục ngàn, cư dân mạng phân thành hai phe: Một phe nói trang sức đá quý Hoàng Thụy nói rất có đạo lý, bất cứ lúc nào cũng không thể nhân nhượng hành động sao chép, làm sai chuyện thì phải nhận trừng phạt, đây là chuyện trẻ con đều biết, vì sao nhiều người không hiểu lý lẽ như vậy!

Một phe khác thì nói bây giờ trang sức đá quý Hoàng Thụy vẫn không chịu rút đơn kiện, đây chắc chản là ý của Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương là người bị hại, Bạch Cẩm Sương không muốn tha cho Bạch Linh.Lan, muốn cô ấy chết mới cam tâm.

Dù sao con người cũng là động vật tình cảm, phần lớn là đồng tình với Bạch Linh Lan, còn giống như có người đang đẩy lên đầu ngọn gió.

Một lát sau, chuyện Bạch Cẩm Sương không.

rút đơn kiện lên đầu đề.

Mọi người giống như biến Bạch Cẩm Sương trở thành người vô cùng độc ác;ngăn cách máy tính măng cô súc sinh, không có nhân tính.

Tuy Bạch Cẩm Sương đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc đọc được những bình luận kia, trong lòng cô cũng không thoải mái.

Bạch Cẩm Sương lướt Facebook một lát, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, cho nên tắt Facebook đi.

Cùng thời gian, Bạch Linh Lan nhận được điện thoại của Trịnh Hoài Thanh: “Bạch Linh Lan, tôi ở cửa bệnh viện, cô ra đây, chúng ta ký thỏa thuận ly hôn!”

Bạch Linh Lan nhíu mày: “Tôi cắt cổ tay, bây giờ đang nằm viện, anh không biết sao?”

Trịnh Hoài Thanh trực tiếp mở miệng chửi cô ta: “Mẹ nó cắt cổ tay hay cắt cổ chân?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK