Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Phùng Hoàng Hân giới thiệu, vẻ mặt của mọi người trong bộ phận thiết kế trở nên vô cùng hóng hớt, dường như chỉ chực chờ xem kịch vui.

Người này không giống với Bạch Cẩm Sương, nhưng tại sao Phùng Hoàng Hân lại tuyển thêm người? Rốt cuộc chuyện này là sao chứ? Không ai trong bộ phận thiết kế nói gì, trong thoáng chốc bầu không khí trở nên có chút khó xử. Bạch Cẩm Sương bình tĩnh nhìn Sở Tĩnh Dao và Phùng Hoàng Hân im lặng. Về phần Vân Yến, trong lòng cô có chút mờ mịt, cũng có chút tò mò, nhưng khó có thể hỏi thẳng.

Phùng Hoàng Hân cười nói: ” Mọi người sao vậy? Trợ lý của tôi không xứng đáng được hoan nghênh ở đây sao?” Tất cả nhân viên đều ngẩn người. Lúc này, Lâm Thanh Tuấn đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy mọi người đều có vẻ kỳ quái.

Sở Tĩnh Dao cùng Phùng Hoàng Hân quay lưng về phía anh ta, vậy nên anh không biết Sở Tĩnh Dao đang ở đây, lập tức nói: “Các cô đang làm gì ở đây vậy?” Vân Yến không biết rõ thực hư, nghe được lời nói của Lâm Thanh Tuấn, cô yếu ớt nói: “Nhà thiết kế Phùng giới thiệu trợ lý thiết kế của cô ấy với mọi người!” Khi Lâm Thanh Tuấn nghe vậy, ánh mắt anh ta rơi vào Sở Tĩnh Dao đang đứng bên cạnh Phùng Hoàng Hân. Sở Tĩnh Dao quay đầu nhìn Lâm Thanh Tuấn, cười: “Giám đốc Lâm, xin chào, tôi là Sở Tĩnh Dao!” Vẻ mặt Lâm Thanh Tuấn lập tức thay đổi: “Cô là trợ lý thiết kế của Phùng Hoàng Hân?” Sở Tĩnh Dao mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, tôi là trợ lý thiết kế mà Hoàng Thụy vừa tuyển dụng, cũng là người liên hệ với nhà thiết kế Phùng.

Sau khi liên lạc với cô ấy, tôi đã đến đây.

Anh còn câu hỏi nào nữa không?” Lâm Thanh Tuấn nhìn cô, sắc mặt dần thay đổi: “Ừ, tôi không có” Nói xong, anh ta nhìn Phùng Hoàng Hân: “Nhà thiết kế Phùng, cô đến phòng làm việc của tôi!” Hai mắt Phùng Hoàng Hân lóe lên, cô gật đầu rồi cùng Lâm Thanh Tuấn đi về phía phòng giám đốc.

Ngay khi cửa phòng làm việc đóng lại, Lâm Thanh Tuấn cau mày nhìn Phùng Hoàng Hân: “Cô có ý gì?” Phùng Hoàng Hân vẻ mặt vô tội: “Tôi đâu có ý gì?” Lâm Thanh Tuấn vẻ mặt có chút tức giận: “Hôm qua Sở Tĩnh Dao có lỗi với Bạch Cẩm Sương, cô không nhìn ra sao? Bây giờ bọn họ không thể giải quyết với nhau trong hòa bình, cô lại còn cho người ta vào làm trợ lý.

Cô muốn biến cái nơi này thành chiến trường hay sao?” Phùng Hoàng Hân không cam lòng, cô nhìn chằm chằm Lâm Thanh Tuấn: “Giám đốc Lâm, tôi hỏi anh, anh có thật sự nghĩ đến công ty không vậy?” Lâm Thanh Tuấn không nghĩ ngợi, trực tiếp nói: “Đương nhiên là cót” Phùng Hoàng Hân khit mũi: “Thật sao? Nhưng tôi cảm thấy anh đây là đang xem xét việc này dựa trên lợi ích của Bạch Cẩm Sương. Sở Tĩnh Dao cũng xuất thân từ gia đình làm nghề về trang sức. Tôi đã kiểm tra sơ yếu lý lịch của cô ấy rồi, cô ấy hoàn toàn có khả năng trở thành trợ lý thiết kế.

Ngoài ra, tôi đã làm việc tại Hoàng Thụy lâu như vậy, chẳng lẽ tôi không có quyền lựa chọn trợ lý thiết kế cho mình sao? ” Phùng Hoàng Hân dừng lại, mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Lâm Thanh Tuấn, rồi lại bất đắc dĩ nhìn sang chỗ khác.

Cô hít một hơi thật sâu: “Tôi nhớ rằng mọi nhà thiết kế ở Hoàng Thụy đều có quyền lựa chọn trợ lý thiết kế cho riêng mình.

Giám đốc Lâm, anh định bỏ qua quy định của công ty chỉ vì Bạch Cẩm Sương sao?” Sắc mặt Lâm Thanh Tuấn bỗng sa sầm: “Tôi chỉ không muốn công ty trở thành nơi tranh đấu nội bộ cá nhân. Hơn nữa, đồ trang sức của nhà họ Sở có thể làm tổn hại tới lợi ích của Hoàng Thụy. Cô có chắc muốn chọn Sở Tĩnh Dao không?” Phùng Hoàng Hân gật đầu: “Chuyện này tôi đã suy nghĩ qua, Sở Tĩnh Dao vào công ty, lập tức sẽ ký hiệp nghị bí mật, nếu như cô ta thật sự ăn cắp thông tin bí mật của công ty gửi cho bên trang sức đá quý Thanh Sương, thì số tiền cô ta bồi thường chính là lợi nhuận gấp đôi của bên Thanh Sương! Mà tôi cam đoan với anh, cô ta sẽ không giống như mấy bà bán rau ở ngoài chợ, ở công ty ầm ĩ với Bạch Cẩm Sương!” Lâm Thanh Tuấn nghe Phùng Hoàng Hân nói, cảm thấy hơi đau đầu: “Được rồi, cô đi ra ngoài trước đi” Phùng Hoàng Hân thấy anh ta đã nhượng bộ, môi không nhịn được giương lên, hếch cảm, vênh váo hống hách đi ra ngoài. Bạch Cẩm Sương thấy bộ dáng của cô ta, ngay lập tức biết rằng Lâm Thanh Tuấn đã đồng ý giữ lại Sở Tĩnh Dao. Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên, cúi đầu tiếp tục thiết kế bản thảo. Chỉ cần Sở Tĩnh Dao không chủ động đến trêu chọc cô, cô sẽ không để ý. Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của Hoàng Thụy.

Cảnh Hạo Đông đi vào phòng của Mặc Tu Nhân, ném một tấm thiệp mời lên trên bàn Mặc Tu Nhân: “Là thiệp mời đến tiệc tối của nhà họ Vân, lúc tôi xuất viện, Thành Nam bảo tôi đưa cậu đến, năm nay cậu có đi không?” Nhà họ Vân mở bệnh viện, ở thành phố Trà Giang xem như trung lập, không đắc tội với ai. Thành Nam nói thứ bảy này là tiệc sinh nhật năm mươi tuổi của mẹ anh ấy.

Nhà họ Vân tổ chức tiệc, những người có tên tuổi ở Trà Giang cơ bản đều được đưa thiệp mời đến, nhưng đi hay không lại là chuyện khác.

Mặc Tu Nhân bình thường không đến, chỉ nhờ trợ lý đến đưa quà trước. Nếu không, anh cũng không biết Vân Thành Nam nói.

Đôi mắt Mặc Tu Nhân chìm xuống: “Bạch Cẩm Sương cũng đến sao?” Cảnh Hạo Đông ngẩn người, gật đầu nói: “Ừm, nhà thiết kế Bạch và Lâm Kim Thư đều có thiệp mời, là tôi đưa cho, lúc đầu Vân Thành Nam nghĩ đến ông hoàng châu báu, muốn đưa thiệp mời cho cậu, nhưng tôi nói cậu không có ở nhà, nên tôi đến đưa cho cậu!” Mặc Tu Nhân gật gật đầu, khuôn mặt ảm đạm: “Cậu đã mang thiệp mời đến, vậy thì đi thôi!” Cảnh Hạo Đông hai tay chống lên bàn nhìn Mặc Tu Nhân, cười đùa nhìn anh: “Tôi nói này, mấy năm trước cậu đều không đi, hôm nay không phải là vì Bạch Cấm Sương mới đi đấy chứ…”

Cảnh Hạo Đông còn chưa nói xong đã bị Mặc Tu Nhân đánh gãy: “Không được nói bậy!” Cảnh Hạo Đông nhíu mày: “Được, hôm nay vì cậu hiếu kỳ, muốn xem tiệc của nhà họ Vân thế nào nên muốn đến để tìm hiểu!” Mặc Tu Nhân nhìn khuôn mặt thiếu đòn của Cảnh Hạo Đông, lông mày không nhịn được kéo ra: “Cậu biết nói tiếng người à?” Cảnh Hạo Đông khẽ cười: “Tôi chỉ muốn đùa cậu chút thôi mà, dù sao cậu cũng không thích Bạch Cẩm Sương, đừng nghiêm túc như vậy chứt” Nghe Cảnh Hạo Đông nói xong, trong đầu Mặc Tu Nhân không nhịn được mà nghĩ tới giấc mơ hôm qua.

Khuôn mặt của anh hơi khó coi: “Cảnh Hạo Đông, hỏi cậu một vấn đề!” Cảnh Hạo Đông nhếch môi: “Cậu nói đi” “Nếu như một người, rõ ràng là không thích người khác, nhưng vì sao lại mơ đến cô ấy?” “Cái này phải xem là loại giấc mơ gì!” Thái độ của Cảnh Hạo Đông lại vô cùng chăm chú. Mặc Tu Nhân nhíu mày, trầm mặc một lúc rồi mở miệng nói: “Là loại giấc mơ kial” Cảnh Hạo Đông không kịp phản ứng, ngớ ra: “Là loại nào?” Mặc Tu Nhân đen mặt nhìn anh ta: “Rõ ràng cậu biết còn cố tình hỏi sao?” Cảnh Hạo Đông cơ bản không nghĩ đến, người từ trước đến nay vẫn lạnh lùng cấm dục như Mặc Tu Nhân lại nói về loại giấc mơ kia. Khuôn mặt anh ta mơ màng hỏi: “Dù sao cậu cũng nên cho tôi chút gợi ý chứ!” Mặc Tu Nhân mất kiên nhân, giọng nói hơi cao: “Mơ thấy sắc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK