Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuôn mặt điển trai của Mặc Tu Nhân hơi trầm xuống. Dù sao cũng đã đăng ký kết hôn, vậy sao cô lại nói là đang ở nhờ nhà người khác? Cậu ta đối xử với Bạch Cẩm Sương không tốt sao? Nên mới khiến cô cẩn trọng như vậy.

Cảnh Hạo Đông chớp mắt, vô thức nhìn về phía Mặc Tu Nhân, vẻ mặt giêu cợt, như muốn hỏi lại, sao cậu lại đối xử không tốt với Bạch Cẩm Sương người ta thế.

Mặc Tu Nhân nhìn anh ta một cái, khẽ lắc đầu, tỏ ý anh ta đừng bắt chuyện.

Lâm Kim Thư biết chuyện đăng ký kết hôn của Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, cô cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Bạch Cẩm Sương.

Cô biết Bạch Cẩm Sương thích mèo, trước đây ở nhà họ Bạch, Bạch Linh Lan bị dị ứng với lông động vật nên Bạch Cao Minh không cho cô nuôi.

Cô mở miệng nói: “Cẩm Sương, nuôi nó ở nhà tớ đi, đợi đến khi cậu có chỗ ở cố định rôi sang đem nó về nhé”

Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn Lâm Kim Thư ở bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh tay cô ấy: “Cậu còn đang bị thương kìa, sẽ không tiện chăm sóc nó đâu!” Vân Thành Nam rất đúng lúc nói: “Hay nuôi nó ở chỗ tôi đi, sau này nếu muốn em cứ sang đưa nó về!” Bạch Cẩm Sương có chút xấu hổ, quay đầu nhìn Vân Thành Nam: “Sao làm vậy được chứ…”

Lời suy nghĩ của cô mắc kẹt trong cổ họng, cô thấy cách phía sau Vân Thành Nam không xa, Mặc Tu Nhân đang đứng cùng Cảnh Hạo Đông.

Một người thì vô cảm, một người thì khôi hài, không biết họ đã ở đây bao lâu, sau đó lại thấy nói mấy câu nữa.

Vân Thành Nam thấy Bạch Cẩm Sương là lạ, vô thức quay lại phía sau.

Khi Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Mặc Tu Nhân, cô ngay lập tức hiểu ra, Mặc Cảnh Tu và Cảnh Hạo Đông chính là người gửi mấy món ăn được thanh toán trước lúc nãy. Cô ngạc nhiên đến mức quên hỏi mọi người, buột miệng hỏi thẳng: “Người trong phòng bao lúc nãy là các anh!” Cảnh Hạo Đông mỉm cười, ngầm thừa nhận.

Bạch Cẩm Sương buồn bực nhìn Lâm Kim Thư một cái: “Không phải cậu nói đây là khách hàng của cậu sao?” Cảnh Hạo Đông bật cười: “Kim Thư, tôi trở thành khách hàng của em khi nào vậy? Sao tôi lại không biết vậy nhỉ?” Lâm Kim Thư trừng mắt, vẻ mặt khó coi, hiển nhiên bây giờ cô không muốn nói nhảm với anh ta: “Tôi sẽ trả lại tiên bữa ăn cho anh!” Ánh mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên, cô đứng lên: “Cảm ơn anh Mộ và anh Cảnh đã giúp thanh toán! Bây giờ các anh phải đi rồi à?” Bạch Cẩm Sương nghĩ, bây giờ họ đi ra đây, nhất định là vì họ phải rời đi.

Chỉ cần họ nói đúng, thì cô có thể nói là đi thong thả không tiễn. Một khi hai người họ rời đi, thì cô sẽ có thể yên tâm xử lý con mèo trắng nhỏ bị thương này rồi.

Kết quả, cô vừa hỏi xong, Mặc Tu Nhân liên tiến lên một bước, nhìn về phía sau cô: “Con mèo này bị thương sao?” Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương đanh lại, cô không hiểu Mặc Tu Nhân có ý gì, nói thật: “Nó bị thương ở chân!” Mặc Tu Nhân trực tiếp đi ngang qua Bạch Cẩm Sương, trong ánh mắt kinh ngạc của cô, anh nhặt con mèo con yếu ớt từ trong bụi cỏ lên, xoa đầu nó: “Thật đáng thương!” Bạch Cẩm Sương có chút không thể tin được Mặc Tu Nhân như vậy mà thực sự sẽ ôm một con mèo con, hơn nữa rõ ràng là con mèo đã đi lạc từ lâu, trên người nó bẩn vô cùng.

Giọng cô có chút khô khốc: “Mặc tổng, anh sao vậy… Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn cô một cái: “Tôi phải đưa nó đi chữa vết thương, em có vấn đề gì không?” Bạch Cảnh Sương nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không có, chỉ là, anh … anh muốn nuôi nó sao?” Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương: “Nếu tôi đã đưa nó đi chữa trị, đương nhiên là tôi phải nuôi nó rồi.

Nếu không, em cho rằng tôi nhàm chán như vậy sao, chữa khỏi cho nó rồi lại để nó đi lạc lần nữa!” Bạch Cẩm Sương sững sờ nhìn anh, không biết sao nhưng cô lại cảm thấy trong lời nói này của Mặc Tu Nhân lại là có hàm ý. Mặc Tu Nhân nói xong, không nhìn cô nữa, liên ôm con mèo lên rồi đi về hướng xe của anh.

Cảnh Hạo Đông cũng không nghĩ tới chuyện mọi thứ sẽ phát triển theo hướng này. Mặc Tu Nhân, người từ trước đến nay mắc bệnh sạch sẽ, lại có thể chịu ôm lấy một con mèo con bẩn thỉu, vẻ mặt của Cảnh Hạo Đông giống như bị sét đánh.

Nhìn thấy Mặc Tu Nhân rời đi, anh ta vội vàng đuổi theo.

Bạch Cẩm Sương nhíu mày, quay người nói với Vân Thanh Nam: “Chúng ta đi thôi, viện trưởng Vân!” Cảnh Hạo Đông vừa lên xe, liên nhìn thấy Mặc Tu Nhân cởi chiếc áo vét đang mặc lúc này, quấn quanh con mèo, đặt lên băng ghế sau, đang câm khăn ướt lau tay.

Cảnh Hạo Đông nhìn trước nhìn sau rôi nói với Mặc Tu Nhân: “Chậc chậc chậc, không phải cậu bị ma nhập đó chứ, tôi khó mà tin được, cậu vậy mà sẽ đụng đến cái vật nhỏ bẩn thỉu này!” Mặc Tu Nhân nhướng mày, ném tờ giấy ướt lau tay vào thùng rác trong xe, liếc nhìn quả bóng nhỏ trên ghế sau: “Khá đáng yêu!” Cảnh Hạo Đông nhìn về phía con mèo con được quấn trong bộ âu phục Cao Định, khóe miệng giật giật hai lần, bật cười, “Ha … thật sao?” Tha thứ cho ánh mắt vụng về này của tôi, thật sự là nhìn không ra, đáng yêu ở chỗ nào! Nó không khác gì những con mèo bình thường! Lúc Mặc Tu Nhân khởi động xe chạy đi, anh ta không khỏi tò mò hỏi: “Chứ không phải là bởi vì Bạch Cẩm Sương nên cậu mới muốn nuôi con mèo đó hả!” Mặc Tu Nhân nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi!” Cảnh Hạo Đông mắt lóe sáng, tự nhủ: “Chứ còn gì nữa” Bạch Cẩm Sương nói với Lâm Kim Thư là cô sẽ đi xem tiến trình chế tác các trang sức mùa đông được đặt làm.

Cô và Vân Thanh Nam đưa Lâm Kim Thư về nhà, sau đó đến thẳng xưởng chế tác đồ trang sức. Ban đầu Bạch Cẩm Sương vốn định xem tiến trình các trang sức đặt làm ở đây với Vân Thanh Nam, rồi nói chuyện một chút với ông chủ ở đó về quá trình đặt làm và những chỉ tiết cần chú ý.

Sau đó, cô sẽ quay trở lại công ty. Kết quả là không biết Lý Thanh nghe ở đâu mà lại biết Bạch Cẩm Sương đang ở xưởng gia công, cô ta nói cũng muốn đi qua xem chút. Bạch Cẩm Sương cũng chỉ có thể đồng ý, đợi cô ta đến, đưa cô ta đi cùng để xem trang sức được chế tác đến đâu rồi.

Khi cô hết bận rộn thì giờ tan làm cũng đã qua rồi, Bạch Cẩm Sương lái xe đi thẳng về nhà. Bạch Cẩm Sương mở cửa, mới đi được vài bước, liên phát hiện thấy chiếc khung leo trèo của mèo trong phòng khách, bên cạnh còn có chậu cát với cái ổ nhỏ của mèo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK