Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Mặc Tu Nhân hỏi mà không thấy ai trả lời thì anh đi về phía cầu thang với vẻ mặt bình tĩnh.

Cảnh Như Yến thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo.

Bạch Cẩm Sương và Sở Tuấn Thịnh lúc này còn chưa kịp rời đi, bốn người bọn họ cứ như vậy đứng nhìn nhau.

Sở Tuấn Thịnh cười đến nỗi chảy ra nước mắt, Bạch Cẩm Sương thì cảm thấy vô cùng xấu hổ, nếu như có một cái lỗ nào ở đây thì cô đã chui xuống từ lâu rồi.

Khuôn mặt của Mặc Tu Nhân thoáng qua một nét bối rối khó có thể nhận ra và khuôn mặt của Cảnh Như Yến cũng trông rất khó coi.

Bạch Cẩm Sương sợ anh nổi giận nên vội vàng giải thích: “Tôi vừa mới đi mua đồ ăn cho Lâm Kim Thư thì bị Sở Tuấn Thịnh kéo lên đây” Ngay sau khi nói xong cô cảm thấy sắc mặt của Mặc Tu Nhân càng thêm sa sâm.

Cô thấy vậy nhanh chóng nói thêm: “Tôi không nghe thấy gì cả” Nghe đến đây Sở Tuấn Thịnh lại càng cười †o hơn.

Anh ta một tay đỡ tường, tay còn lại đỡ trán nói: “Ôi, thật xin lỗi, tôi không nhịn được, thực sự quá buồn cười rồi”

Bạch Cẩm Sương không nói nên lời, sao anh ta còn có thể cười một cách khoa trương như vậy chứ?

Anh ta liếc mắt sang Bạch Cẩm Sương rồi tiếp tục nói tiếp: “Nhân tiện cho tôi hỏi đây là thời đại nào rồi mà còn có cả kĩ năng trên giường thế, ha ha ha…” Bạch Cẩm Sương mặt tối sầm lại, rõ ràng vừa rồi cô nói họ không nghe thấy gì mà bây giờ Sở Tuấn Thịnh lại nói những lời này không phải là anh ta đang cố tình vạch trần lời nói dối của cô sao?

Mặc Tu Nhân nhìn thẳng vào Bạch Cẩm Sương rôi nghiến răng nói: “Không phải là em nói không nghe thấy gì sao?” Bạch Cẩm Sương ngượng ngùng không biết phải giải thích sao cho phải, cô cảm thấy Mặc Tu Nhân đang thẹn quá hóa giận, dù sao thì từ trước đến nay cũng chưa từng có ai đem anh ra làm trò cười như thế này.

Lúc này, Sở Tuấn Thịnh vẫn còn nghênh ngang vươn tay ra khoác lên vai Bạch Cẩm Sương rồi nói: “Em đừng sợ, tôi nhất định sẽ bảo vệ em” Bạch Cẩm Sương muốn kéo tay anh ta ra nhưng không ngờ Sở Tuấn Thịnh giống hệt như một con bạch tuộc, cô cứ đẩy anh ta ra thì anh ta lại tiếp tục khoác lên.

Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân lúc này sa sâm đến mức đáng sợ, anh lạnh giọng quát: “Bạch Cẩm Sương, em lại đây.

Dù sao thì mối quan hệ của Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân cũng thân thiết hơn một chút nên trong tiềm thức cô muốn đến chỗ của Mặc Tu Nhân.

Kết quả, cô vừa tiến lên một bước thì đã bị Sở Tuấn Thịnh kéo lại.

Nụ cười trên mặt Sở Tuấn Thịnh nhạt dần, anh ta kéo Bạch Cẩm Sương đối diện với Mặc Tu Nhân rồi nói: “Tôi nói này Mặc Tu Nhân, anh không thể để Bạch Cẩm Sương trở thành một trong những con cá của anh được.” Anh ta nói xong liền liếc nhìn Cảnh Như Yến bên cạnh Mặc Tu Nhân không chút lưu tình.

Mặc Tu Nhân nhìn Sở Tuấn Thịnh với vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt anh hiện lên một tia chán ghét: “Đây là chuyện giữa tôi và Bạch Cẩm Sương, anh đừng có mà xen vào.” Sở Tuấn Thịnh tiến lên một bước nói: “Tôi chính là muốn xen vào chuyện của hai người đấy, có sao không?” Anh ta nói xong còn quay đầu lại nói với Bạch Cẩm Sương: “Cẩm Sương, em xem, người phụ nữ đó chính là một con cá trong vô vàn loại cá ở biển của anh ta. Ở đó còn rất nhiều loại cá khác, tôi nghĩ em không nên đi sang bên đó đâu.

Bạch Cẩm Sương có thể nhìn thấy rõ hai người họ có mâu thuẫn với nhau, bọn họ có mâu thuẫn thì tự đi mà giải quyết với nhau việc gì phải lôi cô vào. Cô xoay người tránh Sở Tuấn Thịnh rồi đi xuống lầu: “Anh từ từ chơi đi, tôi còn phải đi đưa bữa tối cho bạn tôi” Sở Tuấn Thịnh có chút sửng sốt, anh ta không ngờ Bạch Cẩm Sương lại có hành động như vậy.

Sở Tuấn Thịnh sững người hai giây sau đó cười nói: “Em thật sự rất thông minh.”

Bạch Cẩm Sương nhanh chóng đi xuống lầu, cô không thèm nhìn đến biểu hiện của ba người còn lại. Sau khi Bạch Cẩm Sương rời đi, Mặc Tu Nhân hừ lạnh một tiếng rồi cũng đi qua Sở Tuấn Thịnh để xuống tầng. Sở Tuấn Thịnh cao giọng quát: “Mặc Tu Nhân, dù sao thì Bạch Cẩm Sương cũng không chọn anh.” Bạch Cẩm Sương trở lại phòng bệnh và đưa bữa tối cho Lâm Kim Thư.

Lâm Kim Thư hơi kinh ngạc hỏi: “Sao chưa gì cháo đã nguội rồi?” Bạch Cẩm Sương dở khóc dở cười nói: “Đồ ăn ở đó cái gì cũng ngon nên tớ phải chọn đi chọn lại rất nhiều” Lâm Kim Thư ánh mắt sáng lên rồi hỏi: “Có ai bắt nạt cậu đúng không?” Bạch Cẩm Sương căng thẳng nói ra những chuyện đã xảy trên sân thượng. Vẻ mặt của cô không được tốt lắm, cô nhìn Lâm Kim Thư rồi hỏi: “Cậu nói xem Sở Tuấn Thịnh có bị bệnh không, tớ mới gặp anh ta mấy lần mà sao lần nào anh ta cũng kéo tớ thế?” Lâm Kim Thư im lặng hai giây rồi nói: “Tớ cũng có nghe nói qua rồi” Bạch Cẩm Sương hơi nhướng mày nhìn cô ấy.

Lâm Kim Thư chậm rãi nói: “Tớ nghe nói quan hệ của Mặc Tu Nhân và Sở Tuấn Thịnh trước đây cũng rất tốt, vẽ sau chỉ vì một người phụ nữ mà trở mặt với nhau.

Sở Tuấn Thịnh cũng thích người phụ nữ đó nhưng đáng tiếc người phụ nữ đó lại trở thành bạn gái của Mặc Tu Nhân” Bạch Cẩm Sương sửng sốt nói: “Còn có chuyện như vậy nữa sao, thế người phụ nữ đó bây giờ đâu rồi?” Lâm Kim Thư lắc đầu nói: “Tớ không biết, tớ là nghe được người khác nói như vậy. Nhưng không ngờ có một ngày, tớ còn có thể tận mắt nhìn thấy bọn họ” Bạch Cẩm Sương cuối cùng cũng hiểu rõ, hoá ra mối quan hệ của Sở Tuấn Thịnh và Mặc Tu Nhân không chỉ là mâu thuẫn trong kinh doanh mà còn mâu thuẫn trong cả tình yêu nữa. Sau khi rời khỏi bệnh viện thì Bạch Cẩm Sương trở lại biệt thự số một Hương Uyển .

Vừa mở cửa ra cô đã thấy trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn, ánh sáng trông vô cùng mờ ảo. Mặc Tu Nhân lười biếng dựa vào ghế sô pha và nhìn cô với ánh mắt nặng nề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK