Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Cẩm Sương đi theo sau Mặc Tu Nhân, trong lòng cô vẫn có hơi căng thắng.

Cô không ngờ lại gặp kẻ thù không đội trời chung của Mặc Tu Nhân nhanh như vậy , cô còn bị xem như là người của Mặc Tu Nhân và lợi dụng để khiêu khích Mặc Tu Nhân.

Tất cả mọi người ở thành phố Trà Giang đều biết, Mặc Tu Nhân là vua trang sức, trang sức của anh ở thành phố Trà Giang có thể nói là một không hai.

Nhưng mà lại chẳng có mấy ai biết rõ lai lịch của anh, mọi người chỉ biết anh hoành không xuất thế vào sáu năm trước, trực tiếp đẩy trang sức Hoàng Thụy từng bước lần đỉnh cao.

Có người âm thầm chơi bấn, có người đắc tội anh, nhưng nghe nói, cuối cùng thì những người này đều chết rất thảm, không một ai ngoại lệ cả.

Mấy năm gần đây, mặc dù Mặc Tu Nhân chọc thủng bầu trời, nhưng cuối cùng anh vẫn có thế bình an vô sự.

Sau đó, có người nói thế lực ở đằng sau lưng anh khá bí ẩn và lớn mạnh, càng ngày càng có nhiều người sợ hãi anh.

Lúc này, tiếng cười đùa vang lên: “Tu Nhân, xong nhanh như vậy sao!”

Mặc Tu Nhân cất giọng lạnh lùng: “Đối phó với một tên võ dụng, cần gì phải mất nhiều thời gian!”

Khóe miệng của Bạch Cẩm Sương giật giật hai cái, cô im lặng không lên tiếng.

Cảnh Hạo Đông nghiêng đầu sang một bên mà nhìn Bạch Cẩm Sương đang đứng sau lưng Mặc Tu Nhân, trong mất anh ta thoáng xuất hiện vẻ kinh ngạc: “Chậc chậc chậc, chả trách tốc độ của Tu Nhân lại nhanh như vậy, cô Bạch quả nhiên là xinh đẹp tuyệt trần!”

Bạch Cẩm Sương mỉm cười một cách gượng gạo.

Lúc này, cô nghe thấy Lâm Kim Thư nhỏ giọng nói: “Cảm ơn các anh đã giúp tôi đưa Cẩm Sương ra, chúng tôi có thể đi được chưa?”

Bạch Cẩm Sương lập tức bước ra từ sau lưng của Mặc Tu Nhân: “Lâm Kim Thư!”

Lâm Kim Thư nhìn Bạch Cẩm Sương, sâu trong đôi mắt của cô ấy hiện lên vẻ phức tạp, có uất ức và cũng có lo âu.

Bạch Cẩm Sương bước tới và đứng ở bên cạnh Lâm Kim Thư: “Tổng giám đốc Mặc, cảm ơn anh vì chuyện ngày hôm nay!”

Mặc Tu Nhân nhíu mày lại mà nhìn cô, con ngươi của anh lóe lên: “Không có gì, Sở Tuấn Thịnh gây khó dễ cho cô, vốn dĩ là vì tôi!”

Bạch Cẩm Sương gật đầu một cái: “Vậy chúng tôi đi trước!”

Mặc Tu Nhân ừ một tiếng, rồi xoay người đi tới bao sương dành riêng cho anh.

Cảnh Hạo Đông trở nên nóng nảy, vừa nhìn Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư rời đi, vừa miễn cưỡng đuổi theo Mặc Tu Nhân: “Tu Nhân, cậu không mời các cô ấy vào trong ngồi một chút sao?”

Mặc Tu Nhân lạnh lùng nói: “Không cần!”

Trong lòng của Cảnh Hạo Đông cũng có hơi thích dáng vẻ con thỏ trắng nhỏ của Lâm Kim Thư, không có phụ nữ thì sao có thể khiến anh ta cảm thấy có hứng thú đây! Anh ta không nhịn được mà mở miệng trào phúng: “Tôi nói này, dù sao thì trước đây cậu cũng là có bạn gái rồi, sao cậu lại không thể ga lăng hơn một chút, đưa con gái người ta về nhà đi chứ!”

Mặc Tu Nhân liếc xéo anh ta anh ta: “Cậu đừng có mà nảy sinh ý đồ xấu với cô ấy!”

Cảnh Hạo Đông ngơ ngác: “Ai cơ?”

Mặc Tu Nhân nói một cách dứt khoát: “Bạch Cẩm Sương!”

Cảnh Hạo Đông không ngờ rằng Mặc Tu Nhân sẽ nói như vậy, mặc dù anh ta cảm thấy hứng thú với Lâm Kim Thư, nhưng mà anh ta vẫn muốn thăm dò suy nghĩ của Mặc Tu Nhân một chút.

Anh ta vểnh môi nói: “Tại sao chứ, dù sao thì cậu cũng phải nói tôi nghe lý do đi, tôi thấy cô ấy cũng rất xinh đẹp, đúng qu của tôi!”

Mặc Tụ Nhân cảm thấy không vui mà cau mày lại, anh trực tiếp đấy cửa bao sương ra: “Cô ấy là vợ của tôi!”

Trong lúc nhất thời, đầu óc của Cảnh Hạo Đông không tải nối thông tin, anh ta bày ra vẻ mặt đầy ngơ ngác mà hỏi: “Cái quái gì thế?”

Mặc Tu Nhân nhìn anh ta trưng bộ mặt đầy ngốc nghếch ra, lúc này anh ngồi xuống ghế sô pha rồi mở miệng nói một cách chậm rãi: “Bạch Cẩm Sương, vợ của tôi, cậu thu hồi lại mấy cái ý nghĩ xấu xa kia của cậu đi!”

Cảnh Hạo Đông gần như bị sốc đến nỗi ngây người: “Mẹ nó! Cậu đang trêu tôi sao?”

Mặc Tu Nhân cầm một ly whisky lên, anh lười biếng mà dựa vào ghế sô pha: “Cậu thấy tôi giống như đang trêu cậu sao?”

Mặc dù anh không muốn nói chuyện tình cảm, nhưng mà anh với Bạch Cẩm Sương đã có giấy chứng nhận kết hôn, không thể nghỉ ngơi Cảnh Hạo Đông mất một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần: “Chậc…

Cậu đừng nói, suy nghĩ kỹ lại một chút thì đúng là như vậy thật, nếu không thì cậu cũng chẳng tự dưng khi không lại đối xử với phụ nữ tốt như vậy!”

Mặc Tu Nhân ừ một tiếng, cũng không lên tiếng nữa.

Khuôn mặt của Cảnh Hạo Đông tràn đầy vẻ thắc mắc: “Vậy Tống Chí Nam thì sao, hai người cứ như vậy mà kết thúc à?”

Mặc Tu Nhân cau mày lại mà nhìn anh ta: “Nếu không thì sao?”

Cảnh Hạo Đông vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Mặc Tu Nhân, đã bật cười: “Cậu yên tâm đi, vừa nấy là tôi đùa cậu, tôi cũng không có hứng thú với vợ nhà cậu đâu, mà cái cô bạn thân kia của cô ấy lại rất thuận mắt tôi!”

Mặc Tu Nhân chỉ hừ một tiếng, không đáp lại anh ta.

Dù sao thì bình thường Cảnh Hạo Đông cũng khá phóng túng, nên anh chẳng thấy lạ gì! Lúc này, Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư đi ra ngoài bao sương.

Bạch Cẩm Sương thấy Lâm Kim Thư có vẻ như không được ổn, nên cô cũng có chút bận tâm: “Không tiếp tục tìm sao?”

Lâm Kim Thư có hơi mất mát mà lắc đầu một cái: “Không tìm nữa, có thể là do tớ nhìn lầm thôi, dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên tớ nhìn lãm!”

Nghe Lâm Kim Thư nói như vậy, Bạch Cẩm Sương cảm thấy đau lòng vô cùng.

Đột nhiên Lâm Kim Thư hỏi cô một câu: “Cái người tên Mặc Tu Nhân…

Là chồng của cậu sao?”

Bạch Cẩm Sương đơ ra: “Ừ, anh ấy đã làm giấy chứng nhận kết hôn cùng với tớ!”

Lâm Kim Thư ăn ngay nói thật: “Anh ta cao thật đấy, cũng trông rất đẹp trai! Là loại người vừa nhìn một cái đã khiến người ta muốn gả ngay rồi!”

Bạch Cẩm Sương không có cách nào đáp lại lời này, cô cố ý chọc cười Lâm Kim Thư, thế nên cô đã nói một câu: “Ừ, anh ta cao thật, chân dài tới nách luôn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK