Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lòng Bạch Cẩm Sương lạnh như gió bắc.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới Mặc Tu Nhân chỉ là nói về cơ thế, không phải cảm xúc.

Có lẽ, cô nên hiểu điều này ngay vào thời điểm cô chủ động đề nghị anh tôi lấy giấy kết hôn, làm cho anh tôi trở thành đường lui của bản thân.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng Bạch Cẩm Sương càng lạnh hơn, nhưng đầu óc lại bình tĩnh hơn.

Bạch Cẩm Sương im lặng vài giây, cô không xuống giường uống nước mà trở mình nằm xuống, cả người cứng ngắc chiếm nửa chiếc giường.

Mắt Mặc Tu Nhân sáng lên, anh nhấc chân lên năm xuống bên còn lại.

Mùi hương làm cho người tôi yên tâm bên cạnh khiến anh ngủ quên lúc nào không hay.

Một đêm ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, Mặc Tu Nhân mở mắt, thỏa mãn ôm Bạch Cẩm Sương một cái.

Anh mở mắt ra nhìn người trong vòng tay mình, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, anh cẩn thận thả Bạch Cẩm Sương ra, xuống giường đi tắm.

Ngay khi cửa phòng tắm đóng lại, Bạch Cẩm Sương mở mắt ra.

Cô cho rằng sở dĩ mình chưa phát điên là vì Mặc Tu Nhân ngoài miệng nói về nghĩa vụ vợ chồng, lại còn ngủ chung với nhau đã vài đêm, lại chẳng thực sự ép cô làm gì.

Cô muốn xem Mặc Tu Nhân muốn làm gì.

Bạch Cẩm Sương rời giường, đi vào phòng tắm của khách để tắm rửa, khi nhìn thấy trong phòng tắm có dầu gội và sữa tắm quen thuộc, vẻ mặt có chút khó nói.

Có khi nào, Mặc Tu Nhân dùng loại này? Sau khi Bạch Cẩm Sương tảm xong, Mặc Tu Nhân đã sớm rời khỏi phòng ngủ chính, cô thay quần áo đi làm.

Khi cô đi xuống cầu thang đi qua phòng khách, cô thấy Mặc Tu Nhân đang ăn sáng.

Cô đi thẳng ra cửa, ánh mắt Mặc Tu Nhân trầm xuống: “Ăn!”

Bạch Cẩm Sương không dừng lại bước nào: “Không, tôi không ăn!”

Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân có chút xấu, anh nhìn chăm chăm bóng lưng của Bạch Cẩm Sương, không nói gì.

Anh biết thái độ của anh tối hôm qua có thể hơi quá đáng, nhưng cuối cùng anh cũng không làm gì cô mà.

Nhìn thấy cánh cửa đóng lại, anh hừ một tiếng, nhìn miếng sandwich trong tay mà, tự nhiên không muốn ăn nữa.

Khi Bạch Cẩm Sương đến công ty, bắt đầu vẽ bản thảo thiết kế.

Mặc dù không ai yêu cầu cô làm mẫu thiết kế nhưng Bạch Cẩm Sương vẫn luôn có thói quen vẽ khi có cảm hứng, khi cần sử dụng cũng có nhiều lựa chọn.

Khoảng mười giờ, Phùng Hoàng Hân đi ra ngoài.

Khi trở về, vẻ mặt cô ta sáng rực, phía sau còn có Lý Thanh đi theo.

Cô ta liếc nhìn Bạch Cẩm Sương đầy khiêu khích, quay đầu cười với Lý Thanh nói: “Cô Lý, hôm qua chúng ta đã nói chuyện cũng gần xong rồi, cô cũng đã đọc bản thảo thiết kế sơ bộ của tôi, cô thấy đấy, hôm nay chúng ta có thể kí hợp đồng tư nhân rồi!”

Lý Thanh gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng thái độ lại cực kỳ nghiêm túc: “Món trang sức lần này tôi đặt, tôi sẽ mang đến tiệc tối của một trưởng bổi, nó rất quan trọng với tôi, nhất định phải được làm cho tốt!”

Phùng Hoàng Hân vỗ ngực thề thốt: “Đừng lo lắng, thiết kế của tôi nhất định sẽ khiến cô hài lòng!”

Phùng Hoàng Hân vừa nói xong, liên nghe thấy có người ở quầy lễ tân phía dưới hét lên: “Nhà thiết kế Bạch, dưới lâu có người tìm!”

Bạch Cẩm Sương nhíu mày, đứng dậy đi xuống lầu.

Phùng Hoàng Hân khịt mũi khinh thường, nói với Lý Thanh: “Cô Ly, chúng ta đến phòng khách đi!”

Lý Thanh gật đầu, đi theo Phùng Hoàng Hân vào phòng khách.

Cùng lúc đó, dưới lâu.

Khi Bạch Cẩm Sương xuống lầu, cô nhìn thấy Vân Thành Nam với bộ quần áo bình thường.

Gương mặt của anh vẫn còn vết xước của ngày hôm qua, nhưng điều này không chút ảnh hưởng đến hình tượng công tử như ngọc của anh.

Bạch Cẩm Sương mỉm cười bước tới: “Viện trưởng Vân, sao anh lại ở đây?”

Vân Thành Nam cười nói với Bạch Cẩm Sương: “Tôi không có làm gián đoạn công việc của cô chứ?”

Bạch Cẩm Sương lắc đầu cười nói: “Không phải, Hoàng Thụy thường là hàng tư nhân cao cấp.

Tôi vừa đến đây, còn chưa có khách đâu!”

Vân Thành Nam khóe mắt mang ý cười: “Vậy thì vừa đúng lúc, hôm nay tôi tới đây làm khách của cô này!”

Bạch Cẩm Sương có chút kinh ngạc: “Viện trưởng Vân…

Anh…

Nếu anh muốn cảm ơn tôi vì chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, thật sự không cần thiết kể cho anh đâu! Vân Thành Nam lắc đầu: “Cô đang nghĩ gì đấy, mấy ngày nữa là sinh nhật lần thứ 50 của mẹ tôi, tôi luôn muốn đặt cho bà một bộ trang sức phù hợp, chỉ là còn chưa tìm được nhà thiết kế nào, nên tôi tìm đến côi!”

Bạch Cẩm Sương có chút thụ sủng mà kinh, cô không ngờ rằng, ngày hôm qua cô chỉ giúp Vân Thành Nam nói vài câu, hôm nay anh ta lại trở thành khách của cô.

Vân Thành Nam nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Bạch Cẩm Sương, nhịn không được khẽ: “Cô Bạch, cô định nói chuyện với tôi ở ngay tại đây à?”

Bạch Cẩm Sương lập tức lắc đầu: “Viện trưởng Vân, mời qua bên này, chúng ta lên lâu trước!”

Vân Thành Nam mỉm cười, đi theo Bạch Cẩm Sương vào thang máy.

Bạch Cẩm Sương đến tận lúc này mới nhận thức được rằng Vân Thành Nam thật sự đến để tìm mình để đặt làm trang sức tư nhân.

Cô liếc nhìn Vân Thành Nam, vẻ mặt có chút phức tạp: “Viện trưởng Vân, anh chưa từng xem trang sức do tôi thiết kế, vậy mà lại trực tiếp chọn tôi, nếu như tôi làm anh thất vọng thì sao bây giờ?”

Vân Thành Nam nở nụ cười: “Vậy cô sẽ làm tôi thất vọng sao?”

Bạch Cẩm Sương bĩu môi: “Nói thật, tôi rất tin tưởng vào trang sức mình thiết kế, nhưng thẩm mỹ của mỗi người đều khác nhau, tôi không thể đảm bảo tuyệt đối rằng anh và dì sẽ thích thứ mà tôi thiết kế!”

Vân Thành Nam câu môi: “Đã lâu không thấy người thành thật như cô, cô đừng lo lắng, tôi đến tìm cô thiết kế, thể hiện tôi có thể tin tưởng cô được, tôi cũng tin tưởng năng lực của cô, tôi cũng tin tưởng nhân phẩm của cô, cho nên, sản phẩm của cô tôi rất yên tâm!”

Lời nói của Vân Thành Nam như đang tiêm máu gà cho Bạch Cẩm Sương.

Cô nghiêm túc nhìn Vân Thành Nam: “Viện trưởng Vân, anh đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ làm anh vừa lòng!”

Vân Thành Nam nghiêng đầu liếc cô một cái, cong môi cười: “Tôi rất mong chờ!”

Khi Bạch Cẩm Sương và Vân Thành Nam vào phòng thiết kế, trong phòng khách, Phùng Hoàng Hân vừa đưa ra một hợp đồng đặt hàng riêng sơ bộ, đang định ký hợp đồng với Lý Thanh.

Ngay khi Lý Thanh vừa mở hợp đồng ra, cô nghe thấy trợ lý của Phùng Hoàng Hân thì thầm: “Chị Phùng, Bạch Cẩm Sương mang một anh chàng đẹp trai vẽ!”

Qua tấm kính của phòng tiếp tân, Phùng Hoàng Hân nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh Bạch Cẩm Sương.

Cô ta không khỏi nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng, Lý Thanh ở bên cạnh đã đứng dậy ném hợp đồng xuống bàn. Vẻ mặt Lý Thanh vừa sợ hãi lại sốt ruột: “Nhà thiết kế Phùng, xin lỗi, tôi nhìn thấy người quen!”

Lý Thanh nói xong, bước nhanh ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK