Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Cẩm Sương trợn tròn mắt kinh ngạc, cô trở thành bạn gái của Mặc Tu Nhân từ khi nào vậy? Lâm Kim Thư buông tay cô ra rồi đứng sang một bên chờ cô, Bạch Cẩm Sương muốn hỏi cho ra lễ, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Mặc Tu Nhân thì chỉ đành ngoan ngoãn im lặng.

Mặc Tu Nhân đặt tay trên eo cô, người ngoài nhìn vào thì giống như anh đang ôm cô vào lòng một cách rất thân mật.

Anh lạnh lùng nhìn Cảnh Như Yến rồi nói: “Cô có thể đi được chưa?”

Vẻ mặt Cảnh Như Yến đầy oán hận, cô ta quay sang nhìn Cảnh Hạo Đông.

Kết quả là Cảnh Hạo Đông cười quấn lấy Lâm Kim Thư: “Kim Thư, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây”

Sắc mặt Lâm Kim Thư lạnh lùng, coi như không nhìn thấy anh ta.

Cảnh Hạo Đông sờ mũi ngượng ngùng nói: “Em đừng lạnh lùng như vậy chứ.”

Vẻ mặt Lâm Kim Thư vẫn lãnh đạm như trước, hoàn toàn coi anh ta như không khí.

Cảnh Như Yến ủy khuất nhìn Mặc Tu Nhân nhưng thấy anh vẫn luôn lạnh lùng như vậy.

Cuối cùng cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Cẩm Sương rồi tức giận xoay người rời đi.

Bạch Cẩm Sương nhìn về phía Mặc Tu Nhân nói: “Tổng giám đốc Mặc, anh có thể giải thích chuyện gì đây không?”

Giữa lông mày Mặc Tu Nhân hiện lên một tia chán ghét: “Cô ta biết tôi không có bạn gái nên nhất định muốn quấn lấy, dù sao cũng đang ở bữa tiệc nhà người ta, tôi không thể tức giận được.

Bạch Cẩm Sương kéo dài khoảng cách với Mặc Tu Nhân, bất đắc dĩ thở dài: “Tổng giám đốc Mặc, anh đang làm cái gì vậy chứ, Cảnh Như Yến vốn đã hận tôi rồi bây giờ có lẽ cô ta càng hận tôi hơn ”

Mặc Tu Nhân cảm giác được sự mềm mại trên tay biến mất, trong sâu thẳm trái tim anh cũng có chút mất mát theo.

Anh nhíu mày nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương nói: “Sao vậy? Em sợ à?”

Bạch Cẩm Sương bĩu môi: “Cũng không đến nỗi như vậy, tôi nghĩ anh chỉ cần kiếm đại một cái cớ là có thế đuổi cô ta đi rồi”

Mặc Tu Nhân không rõ vui buôn nhìn Bạch Cẩm Sương không nói gì.

Đương nhiên anh sẽ không nói cho Bạch Cẩm Sương biết vừa rồi anh nhìn thấy Vân Thành Nam đi về phía Bạch Cẩm Sương, anh ta rõ ràng là muốn tới tìm cô.

Theo bản năng anh thấy không vui và cũng không nghĩ nhiều, anh trực tiếp kéo Bạch Cẩm Sương qua làm lá chắn cho mình.

Quả nhiên, anh vừa kéo Bạch Cẩm Sương vào lòng thì bước chân của Vân Thành Nam cũng sững lại, sau đó anh ta xoay người rời đi.

Mắt Bạch Cẩm Sương loé lên: “Tổng giám đốc Mặc, tôi nói vậy anh không vui sao?”

Mặc Tu Nhân đời tầm mắt đi chỗ khác, vẻ mặt lãnh đạm và nghiêm nghị nói: “Em không dễ ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi như vậy đâu, chỉ là dường như em không rõ một điều, lúc tôi cần em làm lá chắn thì em đừng ngại đứng lên, làm việc tốt thì không nên ngần ngại, chứ không phải em nói với tôi để tôi viện cớ và nghĩ cách.”

Ánh mắt anh rơi vào mặt Bạch Cẩm Sương: “Em nghĩ xem, em với tôi cũng đã nhận giấy kết hôn rồi, em chẳng phải là người thích hợp nhất đến tôi từ chối những người phụ nữ khác sao? Một lí do tốt như vậy, hơn nữa em không cần phải chịu trách nhiệm gì cả, tại sao tôi lại phải đi tìm người khác?”

Bạch Cẩm Sương liếc nhìn vẻ mặt của Mặc Tu Nhân, vẻ mặt này như đang muốn nói tôi không rảnh như vậy, không có nhiều thời gian để kiếm cái cớ khác’.

Vẻ mặt cô liên tục thấy đổi,cuối cùng cô cũng nói: “Được rồi, Tống giám đốc Mặc, anh nói rất đúng.”

Mặc Tu Nhân hừ một tiếng rồi nói: “Bữa tối tiếp theo em cũng phải đi theo tôi”

Bạch Cẩm Sương giật giật môi, mở một nụ cười khô khan: “Được thôi, không vấn đề gì”

Cô oán hận nghĩ trong lòng, cô không ngờ tối nay tới bữa tiệc nhà họ Vân lại phải trở thành một công cụ cho anh.

Bữa tiệc tối tiếp theo, Bạch Cẩm Sương vẫn đi theo Mặc Tu Nhân.

Không chỉ giúp Mặc Tu Nhân thoát khỏi số đông hoa đào thối rữa mà cô cũng không còn bị những người đàn ông khác quấy rầy nữa.

Bữa tiệc sinh nhật diễn ra được nửa chặng đường, bỗng nhiên có vài đôi vợ chồng vội vã xin ra về.

Nhà họ Vân chỉ nghĩ đối phương có việc nên cũng không giữ lại.

Lúc này, Bạch Cẩm Sương đang đi theo Mặc Tu Nhân cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn.

Ban đầu, Bạch Cẩm Sương cũng không quan tâm, cô tưởng mình chỉ bị sốt thôi, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, thân nhiệt cũng ngày càng tăng nhanh.

Cô tự an ủi mình, không phải chỉ là bị sốt thôi sao, nhịn một lúc rồi sẽ tạm biệt nhà họ Vân ra về.

Kết quả là luồng nhiệt trong người cô lần lượt dâng trào, ngày càng nghiêm trọng như thế cô sắp tự thiêu mình vậy.

Đôi mắt cô có chút mờ mịt, vô tình phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, hơi thở dường như cũng có chút hổn hển.

Mặc Tu Nhân nghe thấy động tĩnh của cô, lỗ tai khẽ nhúc nhích, theo bản năng anh quay lại nhìn cô.

Khi quay lại, tay anh vô tình cọ vào cánh tay của Bạch Cẩm Sương.

Anh lập tức nhận ra Bạch Cẩm Sương có gì đó không ổn, cơ thể cô thật sự rất nóng.

Anh nắm lấy cánh tay Bạch Cẩm Sương và đưa tay mình ra vuốt trán cô rồi nói: “Em bị sốt sao?”

Từ trước đến giờ Bạch Cẩm Sương chưa từng trải qua loại tra tấn như thế này, cô thở hổn hển nói: “Tôi không biết, chỉ cảm thấy bản thân rất…

rất khó chịu.”

Mặc Tu Nhân hung hăng cau mày nói: “Tôi đi nói với nhà họ Vân một tiếng rồi đưa em đi”

Bạch Cẩm Sương khó chịu gật đầu.

Mặc Tu Nhân cảm thấy lo lắng, anh nói với Cảnh Hạo Đông và Lâm Kim Thư: “Hai người hãy để ý cô ấy, tôi sẽ quay lại ngay.”

Mặc Tu Nhân qua chào hỏi trưởng bối nhà họ Vân rất nhanh liền quay lại.

Sau khi quay lại, anh thấy thân thể Bạch Cẩm Sương rất yếu, hai tay cô đang đặt lên bàn tiệc dường như không thể đứng vững được.

Sắc mặt anh tối lại nói: “Em có thể tự đi được không?”

Bạch Cẩm Sương gật đầu, mơ màng quay người rời đi.

Kết quả là ngay cả phương hướng cô cũng xác định sai, Mặc Tu Nhân lập tức kéo cô quay lại.

Kết quả là khi tay anh chạm vào làn da Bạch Cẩm Sương thì anh đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK