Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Lấy oán trả ơn

Mặc Tu Nhân hoàn toàn bị đạp tỉnh.

Anh bị đạp ngã xuống đất, đầu đập mạnh vào thứ gì đó, đau tới mức anh lập tức tỉnh táo lại.

Mặc Tu Nhân xoa gáy, vẻ mặt âm trầm mở to mắt, đứng dậy khỏi đất.

Sau đó anh đã nhìn thấy mắt Bạch Cẩm Sắt đỏ ngầu. Hai mắt rưng rưng, vẻ mặt căm hận nhìn anh.

Sáng sớm tỉnh mơ, Mặc Tu Nhân cảm thấy mình muốn giết người: “Bạch Cẩm Sương, có phải là đầu óc em có vấn đề hay không?”

Cho dù như thế nào anh cũng không nghĩ tới, tối hôm qua mình tốt bụng cứu người phụ nữ này trở về, ngày hôm sau sẽ bị đối phương lấy oán trả ơn đạp xuống giường!

Bạch Cẩm Sương nhìn gương mặt tuấn tú âm trầm của Mặc Tu Nhân, nhất thời cứng đờ, nước mắt cũng dừng lại.

Vẻ mặt cô kinh hãi, giọng nói đều có chút lắp bắp: “Mặc… Mặc Tu Nhân, anh… sao có thể là anh? Không phải tối qua là Cận Thần Huy sao?”

Mặc Tu Nhân xanh mặt: “Sao thế? Em hi vọng người ngủ với em tối qua là Cận Thần Huy sao?”

Bạch Cẩm Sương câm như hến, cô nghĩ tới vừa rồi mình đạp anh, một lúc lâu sau mới cúi đầu ấp úng nói: “Rất xin lỗi!”

Cái gáy của Mặc Tu Nhân còn đang đau, anh tức chết đi được: “Rất xin lỗi của em đáng giá mấy đồng?”

Cái chân trắng nõn của cô còn lộ ra không khí, Mặc Tu Nhân càng nhìn càng bực bội.

Bạch Cẩm Sương nghẹn lời: “Vậy anh muốn thế nào?”

Cô khẽ cắn môi; chỉ vào mình: “Hay là; anh lại đạp tôi một cái nhé?”

Mặc Tu Nhân thiếu chút nữa tức mà cười: “Vậy mà em cũng nghĩ ra được!”

Bạch Cẩm Sương tự biết mình sai, cô lén nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân: “Rất xin lỗi rất xin lỗi, tối hôm qua xảy ra tình huống đó, anh còn ngủ với tôi, đây không phải là vô duyên vô cớ khiến tôi hiểu lầm sao?”

Đôi mắt Mặc Tu Nhân nheo lại đầy nguy hiểm, vẻ mặt bực bội nhìn chằm chằm cô: “Nghe em nói như vậy, vẫn là lỗi của tôi đúng không?”

Bạch Cẩm Sương vội vàng lắc đầu liên tục: “Không không không, sao có thể là lỗi của anh được, là lỗi của tôi, anh người lớn tha thứ cho tôi, được không?”

Mặc Tu Nhân khẽ hừ một tiếng, không đáp lại lời cô.

Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe sáng, cô thật cẩn thận đứng dậy trên giường, đi về trước một bước, muốn nói lời xin lỗi với Mặc Tu Nhân hẳn hoi.

Kết quả cô đột nhiên phát hiện, Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm mình, đôi mắt hơi tối lại.

Cô bất chợt ngẩn ra; cúi đầu nhìn, lúc này mới nhận ra toàn thân mình trống trơn, toàn thân cô cứng đờ, thiếu chút nữa kính hãi ngã xuống giường, vì sao cô không mặc quần áo?

Bạch Cẩm Sương cuống quít lùi về sau, vốn định chui vào trong chăn, kết quả một chân quấn vào chăn, một chân thì giãm lên trên, cô vừa cử động, thân thể không đứng vững ngã xuống.

Cô vô thức nắm lấy khoảng trống và lao về trước, kết quả lại ngã thẳng xuống Mặc Tu Nhân.

Cô hoảng sợ há to miệng, răng nanh lại va vào cằm Mặc Tu Nhân đang cúi đầu xuống.

Mặc Tu Nhân căn bản không kịp phản ứng, bị Bạch Cẩm Sương nhào vào, anh chỉ cảm thấy trước mắt mình biến thành màu đen, rốt cuộc là anh tạo ra nghiệp gì thế?

Cùng với đau đớn ở cằm, cái gáy của Mặc Tu Nhân lại đập mạnh xuống đất, đau tới mức anh hừ một tiếng, bên trên còn bị người phụ nữ chết tiệt nào đó không biết sống chết nằm sấp!

Sáng sớm tinh mơ, đầu của anh liên tục chịu đòn nghiêm trọng hai lần, Mặc Tu Nhân tức tới mức thiếu chút nữa hộc máu.

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạch, Cẩm, Sương!”

Bạch Cẩm Sương lập tức ngẩng đầu, sợ tới mức rụt bả vai, khẩn trương giống như con cá chạch nhanh chóng lùi về giường, quấn kín mình trong chăn: Vẻ mặt cô áy náy nhìn Mặc Tu Nhân, tội nghiệp mở miệng: “Tôi thật sự không cố ý mà!”

Mặc Tu Nhân đều đã chảy máu, cái gáy đau tới mức anh nhắm chặt mắt lại.

Anh lại đứng dậy, giọng nói kìm nén tức giận: “Đúng vậy, không phải em cố ý, em chỉ cố tình thôi, con mẹ nó tôi không nên…”

Mặc Tu Nhân không nói gì nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, tức giận tới mức xoay người rời đi.

Tối hôm qua anh không nên nửa đêm đi tới giường Bạch Cẩm Sương, đây đúng là báo ứng mà!

Lúc ăn bữa sáng, gương mặt Mặc Tu Nhân vẫn luôn âm trầm, giống như người ta nợ anh mấy chục tỷ vậy.

Bạch Cẩm Sương rửa mặt xong đi ra thì gọi điện thoại, hỏi Triệu Văn Vương chân tướng ngày hôm qua.

Tuy đã sớm đoán được đại khái, nhưng lúc biết được chân tướng từ miệng Triệu Văn Vương, trái tim cô vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Bố muốn dùng cậu uy hiếp cô làm đám hỏi, cô có thể nghĩ biện pháp ngăn cản, nhưng loại chuyện hạ lưu như bỏ thuốc, quay cảnh giường chiếu này đều đã dùng, Bạch Cẩm Sương thật sự mê mang.

Đây là chuyện một người bố ruột có thể làm ra sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK