Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Vô Đoan thật đẹp trai, nếu như nói Vân Thành Nam là ngọc ngà dịu dàng vậy thì anh ta là quân tử như mộc lan, khí phách vững vàng, giống như ngọc trâu xa hoa lại khiêm nhường, người bình thường không mang theo được.

Tần Vô Đoan thông minh, hai mươi hai tuổi đã là song học vị kiến trúc học và thương nhân học, kèm theo là bằng thạc sĩ và tiến sĩ lại còn tiếp tục học đến tiến sĩ Hơn nữa anh ta còn là người thừa kế của nhà họ Tần, bối cảnh thân phận của anh ta được quyết định rồi, chắc chắn gia đình đã chọn được một người chỉ định làm vợ anh ta.

Bạch Cẩm Sương là người quá kiêu ngạo mà, sau khi mà xảy ra chuyện lúc đó cô ấy một chữ cũng không nói với Tần Vô Đoan.

Cô ấy trực tiếp tìm Trịnh Hoài Thanh diễn kịch, Trịnh Hoài Thanh đó là người theo đuổi Bạch Cẩm Sương rất lâu rồi, nghĩ cũng không nghĩ đã đồng ý rồi.

Sau này Tần Vô Đoan xuất ngoại, Bạch Cẩm Sương đồng ý với Trịnh Hoài Thanh cùng với anh ta yêu đương.

Chỉ có điều Trịnh Hoài Thanh cuối cùng cũng không cổ gắng trân trọng Bạch Cẩm Sương.

Những chuyện này, người bên cạnh không biết nhưng Lâm Kim Thư suốt ngày bên cạnh Bạch Cẩm Sương biết việc này ảnh hưởng rất lớn đối với cô ấy.

Bạch Cẩm Sương đánh nhau, chơi bi-a, đều là học của Tần Vô Đoan.

Sau khi Tần Vô Đoan đi xuất ngoại, Bạch Cẩm Sương đến gậy bi-a cũng không chạm vào, tối hôm qua cô cùng với Sở Tuấn Thịnh đi bắn bi-a, Lâm Kim Thư lúc đó còn ngạc nhiên một phen.

Lâm Kim Thư trong lòng biết rõ, mặc dù Bạch Cẩm Sương không nhắc qua về Tần Vô Đoan nhưng mà tình đầu sao có thể dễ dàng quên đi được! Người ta thường nói tình đầu là tình khó quên nhất.

Bạch Cẩm Sương không thích bộ dạng Lâm Kim Thư cẩn thận dè dặt, cô chau mày: “Cậu không cần phải dè dặt như vậy, tớ lại không phải là tượng đất, không có dễ dàng bị tổn thương vậy đâu, nhanh ăn cơm đi, ăn xong cơm còn về nộp hồ sơ xin việc!”

Nghe xong câu này, Lâm Kim Thư mắt lập tức sáng lên mấy phần.

Buổi chiêu Bạch Cẩm Sương bắt đầu vẽ bản thảo thiết kế.

Cô ấy chọn một bản trong mấy bản thiết kế có tiếng của giải thi đấu lớn mà tối qua Lâm Kim Thư đưa cho, cuộc thi trang sức Nắng Mai, vừa mới buổi sáng đã bắt đầu mở đăng ký, cần nộp bản thảo.

Khi vẽ xong bản thảo thiết kế trực tiếp gửi qua bưu điện chuyển phát nhanh đến địa điểm, thời gian chỉ định, giám khảo có thể dựa vào bản thảo để bình phẩm đánh giá.

Trong một mạch hai ngày, toàn bộ tâm tư suy nghĩ của Bạch Cẩm Sương, đều đổ vào việc vẽ bản thảo thiết kế.

Chiêu hôm nay, cô ấy vẽ xong bản thiết kế thì lưu trữ ở trên máy tính, sao lưu ra một phần.

Sau đó đem bản thảo thiết kế nhét vào một túi giấy riêng biệt để, trực tiếp cầm đi đến trước quầy tiếp tân.

Công ty Mai Thiên chuyển phát nhanh, đều là gửi qua bưu điện thống nhất, chỉ cần viết tên và địa chỉ lên mặt ngoài của túi giấy là được.

Bạch Cẩm Sương đưa đồ cho cô gái ở quầy rồi đi luôn.

Bạch Cẩm Sương không biết một điều là cô vừa đi không lâu, cô gái quầy tiếp tân Miêu Linh nhận được một tin nhắn: “Camera đã đen rồi, cô chỉ có hai phút, nhanh chóng giải quyết đồ vật đi!”

Miêu Linh nhìn tin nhắn, mặt mày trắng bệch.

Cô nhanh chóng để bản thảo thiết kế của Bạch Cẩm Vân gấp lại nhiều lần nhét vào trong túi.

Những thứ này tối hôm qua, cô ấy hít vào một hơi điềm nhiên như không đi vào nhà vệ sinh.

Vào trong nhà vệ sinh, cô để bản thiết kế xé rách toàn bộ rồi vứt vào trong bồn cầu.

Lúc Miêu Linh về đến quầy tiếp tân, anh chuyển phát nhanh đến.

Cô từ trong tủ bên cạnh, lấy ra một bản thiết kế giả được nhét vào trong túi giấy, bên trên có ghi tên của Bạch Cẩm Sương và địa chỉ thi đấu.

Cô ta đưa bản thiết kế cho anh chuyển phát nhanh, nhìn đối phương mang túi giấy nhét vào túi chuyển phát, in dấu địa chỉ dán lên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thứ bảy, ngày hôm sau.

Bạch Cẩm Sương ngủ đến buổi trưa mới dậy.

Sau khi cô ấy dậy, Mặc Tu Nhân sớm đã không có ở nhà.

Bạch Cẩm Sương xuống dưới nhà, ăn cơm trưa cùng với Tiểu Bạch chơi một lúc, con mèo này sống ở biệt thự số một Hương Uyển một thời gian, dường như là béo lên rồi.

Cơm nước ăn uống của nó đều là thức ăn nhập khẩu của mèo mà Mặc Tu Nhân mua.

Chỉ có điều, sự thật là nó cũng không sửa được tật sợ Mặc Tu Nhân.

Lúc nó mới đến, nó còn có thể từ bên dưới xô pha chui ra.

Kết quả bây giờ đã không thể chui vào được nữa rồi.

Bạch Cẩm Sương nhớ lại sáng ngày hôm qua, nó nhìn thấy Mặc Tu Nhân xuống dưới sợ hãi chui vào dưới xô pha.

Kết quả đầu nó không nhét vào nổi, nó cong mông vặn vẹo rất lâu, gắng gượng chen vào, lúc đấy Bạch Cẩm Sương nhìn thấy cảnh tượng đó cô cười rớt nước mắt.

Buổi chiều, Bạch Cẩm Sương cùng Lâm Kim Thư làm tạo mẫu, đổi lễ phục nhanh chóng đến biệt thự nhà họ Vân.

Lâm Kim Thư đã thông qua phỏng vấn, tuần sau là có thể đi làm tại bộ phận thông tin thiết kế Hoàng Thụy rồi, cô ấy hai ngày này tâm trạng vô cùng tốt.

Lúc hai người bọn họ đến nhà họ Vân, đa số khách khứa đã đến rồi.

Bạch Cẩm Sương không ngờ đến, khi đến lượt hai người bọn họ đưa thiệp mời vào cửa, thì bị Cảnh Như Yến chặn lại.

Cảnh Như Yến u ám nhìn Bạch Cẩm Sương, mặt đầy khiêu khích: “Bạch Cẩm Sương không ngờ đến chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Bạch Cẩm Sương nhìn cô ta, chau mày: “Cô Cảnh Như Yến có chuyện gì sao?”

Cảnh Như Yến cười một tiếng: “Lần trước ở trên tầng thượng của bệnh viện, xem kịch có vui không?”

Bạch Cẩm Sương đơ người, không ngờ chuyện lâu như vậy rồi, Cảnh Như Yến vẫn còn đợi tính toán! Cũng phải, quân tử trả thù mười năm chưa muộn! Càng huống chỉ, Cảnh Như Yến căn bản cũng không phải quân tử gì.

Cô ấy không hề muốn ở tiệc sinh nhật của mẹ Vân Thành Nam có động tĩnh gì ồn ào ầm ï, cô ấy bình tĩnh nhìn Cảnh Như Yến giải thích: “Lúc đó tôi không phải là có ý nghe trộm chuyện giữa cô và tổng giám đốc Mặc, là Sở Tuấn Thịnh sống chết kéo tôi đi lên, tôi dãy dụa không thoát khỏi!”

Cảnh Như Yến cười lạnh: “Cô cho rằng cô đem chuyện đẩy hết lên người Sở Tuấn Thịnh, là tôi không thể làm khó nữa sao?”

Cô ta không đế ý Bạch Cẩm Sương nhìn thấy cô ta bày tỏ với Mặc Tu Nhân, nhưng mà cô ta không nhẫn nhịn được Mặc Tu Nhân đối xử với Bạch Cẩm Sương khác với mọi người.

Bạch Cẩm Sương chau mày, căn bản là không biết người này bịa đặt một cớ, cố ý gây chuyện: “Cô Cảnh, tôi chỉ nói sự thật mà thôi, xin cô đừng vô cớ gây sự!”

Cảnh Như Yến mặt trầm xuống: “Cô xem tôi là diễn viên trên sân khấu à, lúc này còn bảo tôi vô cớ gây sự, Bạch Cẩm Sương cô tưởng tôi dễ bắt nạt như thể sao!”

Đâu đuôi chuyện này, lúc trước Lâm Kim Thư có nghe nói qua rồi, chỉ là không ngờ Cảnh Như Yên này bắt nạt sợ cứng không dám tìm Sở Tuấn Thịnh gây phiền phức thì tìm đến Bạch Cẩm Sương gây chuyện.

Cô ấy mặt lạnh lùng chau mày: “Trực tiếp kéo Bạch Cẩm Sương đi: “Cấm Sương, mặc kệ cô ta, rõ ràng không có chuyện tìm chuyện!”

Lâm Kim Thư kéo Bạch Cẩm Sương, đi qua Cảnh Như Yến vào trong biệt thự.

Cảnh Như Yến hai mặt tinh tế, trong nháy mắt chuyển khúc: “Cô dám mắng tôi!”

Cô ta trực tiếp quay người, không nghĩ gì, phẫn nộ dùng giày cao gót dẫm lên váy của Bạch Cẩm Sương.

“Xoẹt”

dài một tiếng, bên dưới váy của Bạch Cẩm Sương đã bị kéo rách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK