Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Kim Thư ngẩn người, lúc sau cô ấy mới chợt hiểu được lời nói của Bạch Cẩm Sương, cô ấy nở một nụ cười bị thương, muốn cười cũng không cười được, trông có vẻ hơi kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Bạch Cẩm Sương đưa tay ra mà ôm lấy Lâm Kim Thư, cô chỉ có thể yên lặng, an ủi cô ấy một chút, tiếp thêm dũng khí cho cô ấy.

Sau đó Bạch Cẩm Sương quay về căn biệt thự số một ở Bắc Uyến.

Cô tắm rửa xong rồi thì thay quần áo ngủ, khi đó cô nghe thấy có tiếng mở cửa ở bên ngoài.

Cô nhớ đến chuyện đã xảy ra ở trong quán rượu tối nay, lại nhìn qua cái hộp đựng ở trên giường, lúc này cô mím mỗi, cầm hộp lên và đi ra tới bên ngoài.

Mặc Tu Nhân vừa mới treo áo khoác lên xong, thì đã nhìn thấy Bạch Cẩm Sương bước tới, trên tay cô đang cầm một cái hộp nhỏ màu xanh đen.

Anh nhíu mày lại một cái: “Cô vẫn chưa ngủ?”

Bạch Cẩm Sương gật đầu một cái, sau đó cô đưa cái hộp đựng khuy măng sét cho anh: “Cái này tặng anh, cảm ơn anh vì tối hôm qua đã cứu tôi!”

Khi Mặc Tu Nhân vừa nhìn thấy cái hộp quà này, thì lập tức có một câu nói vang lên bên tai anh, có phải cậu thích người phụ nữ ấy rồi không! Trong nháy mắt, sắc mặt của anh hơi đen lại, giọng điệu cũng có chút không vui: “Tôi nói này, là một người đàn ông thì cũng sẽ cứu cô, huống hồ gì cô với tôi đã đăng ký kết hôn rồi!”

Bạch Cẩm Sương vẫn đưa món quà ra, cô không hề có ý định rút lại.

Cô mở miệng nói: “Cái này khác, cho dù anh có đăng ký kết hôn với tôi rồi đi nữa, cũng không nhất thiết phải cứu tôi, tôi thích ân oán rõ ràng, không muốn thiếu nợ người khác!”

Con ngươi của Mặc Tu Nhân lóe lên, trong đầu anh xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, người phụ nữ này, không lẽ là có ý đồ khác nên mới nhân cơ hội tặng quà! Dù sao thì khuy măng sét cũng được xem như là đồ vật mang tính cá nhân, nếu anh cài cái khuy măng sét mà cô đã tặng, nói thế nào đi nữa cũng khiến người ta có cảm giác không rõ ràng, hơn nữa nếu như vậy thì sẽ dễ làm cô nảy sinh kỳ vọng khác.

Nghĩ đến trước đây, bản thân anh chỉ tùy tiện trêu chọc cô một chút, cô sẽ lập tức mở miệng kêu mình là chồng.

Theo như tình trạng hiện tại của bọn họ trên sổ hộ khẩu mà nói thì không sao, nhưng nếu bàn về tình cảm thì đây lại là việc hệ trọng.

Mặc Tu Nhân không hề muốn vướng vào chuyện nảy sinh tình cảm với Bạch Cẩm Sương.

Nghĩ tới đây, khuôn mặt tuấn tú của anh tối sầm lại: “Bạch Cẩm Sương, cô không cần phải tặng tôi khuy măng sét, tôi cũng không có thiếu mấy cái này, chỉ cần cô không có cái ý nghĩ không nên có, tôi sẽ không bạc đãi cô! Nhưng mà đối với loại phụ nữ bám dai dẳng thì tôi sẽ không tỏ ra khách sáo đâu!”

Khuôn mặt của Bạch Cẩm Sương khẽ biến sắc, nhất thời trong lòng cô dấy lên lửa giận.

Xem như cô đã nhìn ra, Mặc Tu Nhân chính là cái loại người mềm không ăn mà cứ thích ăn cứng.

Khi ấy anh có thể đăng ký kết hôn với cô, tám phần là do tính tự kiêu của anh bị khiêu khích, vả lại đăng ký kết hôn với cô cũng không gây ảnh hưởng gì nhiều cho lắm, thế nên anh mới đồng ý.

Chỉ là bây giờ anh hoàn hồn lại, sợ bản thân cô nảy sinh tình cảm với anh, quấn lấy anh, rồi ÿ lại vào anh, sau một năm ngày cưới không chịu rời đi.

Từ nhỏ đến lớn, mặc dù người nhà không yêu thương gì Bạch Cẩm Sương, nhưng ở trong trường, cô cũng là người được người ta theo đuổi, đến tận giờ cô vẫn chưa bao giờ bị người nào vả vào mặt như vậy.

Cô có cảm giác tính hiếu thắng của bản thân bị làm nhục.

Cô nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân, rồi cất giọng mang theo ưu tư: “Tổng giám đốc Mặc, anh yên tâm, chuyện mà cả đời này tôi sẽ không làm chính là quấn lấy đàn ông, còn chưa đủ mất mặt à!”

Mặc Tu Nhân nhìn ra được là cô đang tức giận, anh nhíu mày lại: “Vậy thì tốt, hy vọng cô không nói suông, làm liều mà không quan tâm đến hậu quả!”

Trong lòng Bạch Cẩm Sương tức đến nỗi muốn mắng người, nhưng mà vì chuyện này mà thất lễ thì quả thực không đủ mất mặt.

Cô bình tĩnh đáp lại với giọng nói có hơi hung hăng: “Tổng giám đốc Mặc, làm người không nên quá tự phụ đấy, anh dám chắc rằng tôi sẽ thích anh mà không phải là anh thích tôi sao?”

Mặc Tu Nhân ngẩn người cứ như anh không ngờ là Bạch Cẩm Sương lại hỏi như vậy.

Anh trả lời một cách vô cùng chắc nịch: “Cô yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện đó đâu!”

Bạch Cẩm Sương nở một nụ cười châm chọc: “Vậy thì được, anh nói như vậy thì tôi cũng yên tâm!”

Mặc Tu Nhân thấy cô dường như không phục, anh nhìn sâu vào đôi mắt của Bạch Cẩm Sương rồi nói thẳng: “Để tôi nói cho cô nghe, trước đây tôi rất thích hút thuốc nhưng một ngày nọ, tôi đột nhiên quyết định cai thuốc, thế nên tôi đã bỏ nó ngay lập tức, có lẽ ở trong mắt người khác, thứ đồ này không thể bỏ, nhưng đối với tôi thì nó không đáng để nhắc tới!”

Bạch Cẩm Sương bật cười, nói cho cùng, anh ta là kẻ bạc tình mà thôi.

Chỉ là chuyện này chẳng liên quan gì tới cô.

Cô cũng không thích anh! Nhiều nhất chỉ là cảm kích anh mà thôi! Cô nhìn Mặc Tu Nhân, giọng điệu đúng mực: “Tổng giám đốc Mặc, tôi hiểu ý của anh, anh cũng không cần phải nhắc lại với tôi nhiều lần làm gì, bản thân tôi có thể tự hiểu, chúng ta đều có được cái mà bản thân mình muốn ở trong cuộc hôn nhân này, chuyện mà anh lo lắng, tuyệt đối sẽ không xảy ra!”

Cô vừa nói, vừa nhìn cái khuy măng sét mà cô đang cầm trong tay, cô tự cười giễu cợt một tiếng: “Là tôi tặng nhầm đồ rồi, sau này sẽ không có nữa!”

Bạch Cẩm Sương thu lại hộp đựng khuy măng sét, rồi xoay người bỏ đi.

Không biết tại sao mà Mặc Tu Nhân cảm thấy trong lòng dường như không được vui lắm, anh cau mày và gọi Bạch Cẩm Sương quay lại: “Bạch Cẩm Sương!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK