Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Cẩm Sương nhíu mày, nhìn lướt qua màn hình điện thoại thì thấy người gọi đến là Lâm Kim Thư. Cô liếc nhìn Vân Thành Nam đang ngồi trong phòng khách qua tấm kính trong suốt, đúng lúc Vân Thành Nam cũng đang nhìn cô.

Bạch Cẩm Sương chỉ chỉ vào điện thoại di động, ra hiệu muốn ra ngoài nhận cuộc gọi.

Vân Thành Nam cười khẽ gật gật đầu. Bạch Cẩm Sương cầm theo điện thoại di động đi ra ngoài rồi bắt máy: “Alo!” “Cẩm Sương, hôm nay tớ định xuất viện.

Dù sao thì cũng chỉ bị gãy xương thôi, ở nhà hay ở viện dưỡng bệnh cũng như nhau cả!” Giọng nói của Lâm Kim Thư trong trẻo nhưng có chút lạnh lùng, xen lẫn chút tức giận không thể giải thích được.

Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Cậu gặp phải chuyện gì sao?” Lâm Kim Thư cũng không có ý định giấu diếm Bạch Cẩm Sương, ăn ngay nói thật: “Cảnh Hạo Đông vẫn luôn quấy rây tớ, vì thế tớ không muốn nằm viện nữa!” Nghe vậy, Bạch Cẩm Sương liền sáng tỏ, cô đã đến bệnh viện vài lần, nhìn thấy Cảnh Hạo Đông vẫn luôn thường xuyên ra vào phòng bệnh của Lâm Kim Thư.

Mặc kệ là anh ta có thực sự thích Lâm Kim Thư hay đơn giản chỉ là đùa vui, dù sao Lâm Kim Thư cũng là phụ nữ có thai, chắc chắn sẽ không chịu nổi sự quấy rầy không biết mệt mỏi của anh ta.

Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Được rồi, tớ biết rồi, đợi chút tớ sẽ đến đón cậu xuất viện ngay đây!”

Lâm Kim Thư lắc đầu: “Không cần đâu, mấy ngày nay cậu đều bận như vậy, tớ sẽ tự mình làm thủ tục xuất viện!”

Bạch Cẩm Sương tức giận nói: “Tớ còn chưa bận đến mức thể đâu, cậu đợi chút đi, lát nữa tớ qua!” Nhà của Lâm Kim Thư không phải ở thành phố Trà Giang, sau khi tốt nghiệp cô ấy đã ở lại đây vì tìm Lâm Thanh Tuấn, Bạch Cẩm Sương không thể để một bệnh nhân như cô ấy chạy lung tung đi làm thủ tục xuất viện được. Sau khi cúp điện thoại, Bạch Cẩm Sương liền đi tìm Vân Thành Nam.

Vân Thành Nam thấy Bạch Cẩm Sương đi vào, đứng dậy nở nụ cười: “Nói chuyện điện thoại xong rồi sao?” Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Đúng rồi, viện trưởng Vân, sao anh lại đến đây? Phụ thuộc vào quá trình vận chuyển thì phải buổi chiều đơn hàng mới tới,lúc này hẳn là thời gian thích hợp để ăn trưa hơn đó!” Vân Thành Nam cười gật đầu: “Tôi biết, tôi tới gặp cô vào buổi trưa, chỉ là muốn mời cô ăn cơm, mấy ngày trước cô đã giúp đỡ tôi, tôi còn chưa kịp cảm ơn!” Bạch Cẩm Sương không ngờ tới điều này, không khỏi dở khóc dở cười: “Anh không sợ tôi đã ăn cơm bên ngoài rồi sao?” Vân Thành Nam cười khẽ: ‘Vậy tôi sẽ mời cô đi ăn tối!” Bạch Cẩm Sương không khỏi bật cười: “Vậy được rồi, chúng ta cùng nhau ăn trưa thôi, nhưng mà trước tiên tôi phải đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện giúp bạn tôi đã” Vân Thành Nam nhướng mày: “Là người bạn bị gãy tay à?” Bạch Cẩm Sương gật đầu, có chút xấu hổ: “Đúng vậy, chính là cô ấy, cô ấy không có bạn bè ở thành phố Trà Giang, tôi phải đón cô ấy xuất viện, có lẽ sẽ mất một chút thời gian!” Vân Thành Nam cười nhìn cô: “Bây giờ là giờ nghỉ trưa rồi.

Tôi cũng không phải khách hàng, cô không cần phải cảm thấy xấu hổ, thế này đi, tôi sẽ nhờ người giúp cô ấy làm thủ tục xuất viện, chúng ta đi qua đón rồi cùng cô ấy đi ăn trưa luôn, sau đó cô sẽ đưa cô ấy về nhà rồi chúng ta sẽ xem quá trình sản xuất đồ trang sức, chắc hẳn là vừa kịp lúc! ” Bạch Cẩm Sương hai mắt sáng lên, cô nhìn Vân Thành Nam cảm ơn: “Cảm ơn anh, viện trưởng Vân!” Vân Thành Nam nở nụ cười: “Đừng khách sáo như vậy! Chúng ta là bạn bè mà!” Bạch Cẩm Sương mỉm cười gật đầu. Bạch Cẩm Sương và Vân Thành Nam đến bệnh viện đón Lâm Kim Thư rồi đến một nhà hàng gần bệnh viện để ăn trưa. Sau khi gọi món, Lâm Kim Thư đứng dậy và đi vào nhà vệ sinh.

Bạch Cẩm Sương và Vân Thành Nam ngồi trên ghế nói chuyện phiếm. Ngay khi Lâm Kim Thư đứng dậy ra khỏi chỗ ngồi, liên thấy cánh cửa đối diện vị trí cô ấy ngồi được mở ra. Cảnh Hạo Đông cũng giống như cô ấy, bó bột thạch cao một cánh tay, mở cửa đi ra.

Sắc mặt Lâm Kim Thư nhất thời trở nên xấu: “Anh đi theo tôi?” Cảnh Hạo Đông cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Kim Thư, nhưng khi nghe lời Lâm Kim Thư nói, anh ta liên dở khóc dở cười: “Anh đâu biết em sẽ đi ăn ở đây!” Anh ta không định ở lại bệnh viện lâu, nhưng vừa nhìn thấy Lâm Kim Thư ở phòng bệnh bên cạnh, cảm thấy trêu cô ấy rất vui nên quyết định ở lại bệnh viện thêm hai ngày. Không ngờ lại nghe có người nói Lâm Kim Thư đã xuất viện, anh ta lập tức làm thủ tục xuất viện, gọi Mặc Tu Nhân ra ngoài ăn cơm. Chẳng qua, anh ta không ngờ rằng mình sẽ gặp Lâm Kim Thư ở đây.

Vẻ mặt Lâm Kim Thư lạnh lùng nhìn anh, không khỏi nhíu mày, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh. Cảnh Hạo Đông nhanh chóng đi theo.

Đột nhiên Lâm Kim Thư dừng lại: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Cảnh Hạo Đông nhìn cô, bật cười: “Chậc chậc, anh chỉ muốn đi vệ sinh thôi, em đừng nhìn anh giống kẻ thù như vậy!” Nghe anh ta nói xong, mặt Lâm Kim Thư đỏ bừng, cô tức giận quay người lại, bước nhanh về phía nhà vệ sinh. Cảnh Hạo Đông không khỏi mỉm cười khi nhìn bóng lưng của Lâm Kim Thư: “Thật sự là duyên trời định, làm thế nào em không trốn được đâu!” Không lâu sau khi Lâm Kim Thư quay lại bàn, người phục vụ đi đến dọn đồ ăn lên. Người phục vụ mang thêm ra một vài món ăn, nói là một quý ông bàn đối diện tặng họ! Bạch Cẩm Sương ngẩn ra, cô đương nhiên biết làm gì có người nào không quen không biết mà lại vô cớ tặng đồ, nghĩ đến vừa rồi Lâm Kim Thư đi ra ngoài, cô vô thức nhìn Lâm Kim Thư.

Vẻ mặt của Lâm Kim Thư có chút mất tự nhiên, cô ấy không muốn trước mặt Vân Thành Nam và Bạch Cẩm Sương nói rằng đó là do Cảnh Hạo Đông tặng.

Cô ấy liên nói: “Là khách hàng của tôi tặng!” Nếu Lâm Kim Thư nói đó là một người bạn, Bạch Cẩm Sương chưa chắc đã tin nhưng Lâm Kim Thư lại nói là khách hàng, cô vừa nghe xong liền hiểu rõ. Trên mạng danh hiệu của Lâm Kim Thư là hacker LX, kỹ thuật hack vô cùng tuyệt diệu, người bình thường không dám trêu chọc.

Ăn trưa xong, bọn họ đang định thanh toán thì được báo là hóa đơn của họ đã được thanh toán rồi.

Bạch Cẩm Sương nhìn Lâm Kim Thư: “Cũng là khách hàng của cậu?” Trong lòng Lâm Kim Thư thầm nguyền rủa Cảnh Hạo Đông, cắn răng gật đầu: “Chắc vậy!” Vân Thành Nam nhìn Bạch Cẩm Sương nở nụ cười: “Xem ra tôi lại có lý do để mời cô đi ăn cơm rồi!” Bạch Cẩm Sương mỉm cười, cả ba người cùng đi ra ngoài, mới đi được vài bước, đột nhiên cô nhìn thấy một con mèo con màu trắng làm nằm trên bãi cỏ bên đường và kêu meo meo một cách yếu ớt.

Bởi vì con mèo con có bộ lông màu trắng, nên trong nháy mắt Bạch Cẩm Sương đã phát hiện ra chân của nó bị thương.

Cô bước tới gân, cúi người nhìn mèo con đang bị thương, có chút không đành lòng: “Nó thật đáng thương!” Khi Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông ăn xong đi ra, bọn họ nhìn thấy ba người Bạch Cẩm Sương ở cách đó không xa.

Vừa tiến lên một bước, liên nghe thấy Vân Thành Nam nói: “Nếu cô thích thì có thể đem nó về nuôi nói” Mặc Tu Nhân vô thức nhìn về phía Bạch Cẩm Sương đang ngồi xổm trên đất, nghe rất rõ giọng nói của cô: “Tôi cũng rất muốn nuôi nó, nhưng hiện tại tôi ở nhà người khác, không tiện cho lắm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK