Mục lục
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơn giận của Cảnh Hạo Đông lao từ lòng bàn chân lên tới tận đỉnh đầu, không hề suy nghĩ đắn đo đã khởi động chiếc xe thể thao, tông mạnh vào chiếc Hummer của Sở Tuấn Thịnh.

Trong khoảnh khác hai xe va chạm, rung lắc dữ dội khiến cơ thể Cảnh Hạo Đông chợt lao về trước, khi lùi lại thì khuỷu tay va mạnh vào cửa số xe.

Anh ta đau đớn kêu lên một tiếng, linh cảm được tay trái mình đã gặp vấn đề.

Sở Tuấn Thịnh ngồi trong chiếc Hummer, không hề để ý tới vết lõm và xước xe do va đụng trên xe.

Anh ta nhìn Cảnh Hạo Đông trong chiếc xe thể thao, nói một câu phách lối lại khinh miệt: “Kiến mà đòi rung cây, không biết tự lượng sức.”

Dứt lời, anh ta lái xe nghênh ngang rời đi.

Cảnh Hạo Đông tức tối đấm một đấm vào vô lăng, kết quả lại đau tới nhe răng toét miệng.

Khi Mặc Tu Nhân nhận được điện thoại của Cảnh Hạo Đông, Cảnh Hạo Đông đang ngồi trên xe cứu thương.

Cơn đau ở cánh tay vẫn không thể ngăn lại cái miệng tép nhảy của Cảnh Hạo Đông.

Anh ta kể lại đầu đuôi sự việc một lần: “Tu Nhân, cậu không biết thằng cháu trai kia ngông cuồng thế nào đâu.

Bà nhà nó, lại dám giơ ngón giữa với tôi, còn nói là anh ta cố ý, má nó chứ tôi tức muốn điên luôn rồi.

Chừng nào được xuất hiện, có thế nào tôi cũng phải giết chết thằng cháu rùa đó”

Giọng nói Mặc Tu Nhân thong thả bình tĩnh: “Vậy cậu đúng là giỏi giang, tông xe vào người ta mà lại tự biến mình thành tàn phế”

Cảnh Hạo Đông không phục: “Không phải do tên đó cố tình khiêu khích tôi, tông xe tôi trước à.

Thằng cháu đó, chắc chăn là do chuyện tối qua, chúng ta mang cô nàng thiết kế nhà cậu đi nên mới cố ý tìm tôi trút giận.”

Mặc Tu Nhân có hơi cạn lời: “Đừng có nổ pháo mồm nữa, cậu nói xem, cậu đi cái xe thể thao đấy thì làm sao mà tông nối Hummer, có phải hôm nay ra cửa để quên não rồi không? Nếu cậu muốn tông chết anh ta thật, vậy lần sau đi mà lái xe tăng tông hắn”

Vốn dĩ Cảnh Hạo Đông đang ức chế, nghe câu nói sau cùng của Mặc Tu Nhân thì lập tức vui vẻ: “Cậu nói đúng, lần sau lái xe tầng tông chết anh ta!”

Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, chạy thẳng tới bệnh viện.

Phòng bệnh của Lâm Kim Thư, Bạch Cẩm Sương thấy Lâm Kim Thư đã ngủ, bèn đứng dậy đi mua đồ dùng năm viện cho cô ấy.

Phía Đông bệnh viện Việt Đức có một siêu thị bán đồ sinh hoạt rất lớn, nhưng phải vòng qua một con ngõ nhỏ bên cạnh mới tới.

Bạch Cẩm Sương còn đang suy nghĩ xem phải nói cho Lâm Thanh Tuấn việc Lâm Kim Thư đang nằm viện thế nào, chợt nghe thấy tiếng nói cấp bách lại hoảng loạn từ nơi sâu trong con ngõ vọng tới.

“Mau kéo qua đây, đừng để người ta nhìn thấy! Đánh nó chết cho tôi”

Ngay sau đó là những tiếng đấm đá vang tới, kèm theo còn có tiếng tức tối mắng mỏ: “Đồ giả vờ giả vịt nhà mày, không phải thích vờ vịt chính nghĩa lắm sao? Hôm nay tao cho mày không chính nghĩa nổi nữa!”

Bạch Cẩm Sương khẽ nhíu mày, không cần suy nghĩ cô đã biết đằng ấy đang xảy ra chuyện gì.

Cô suy nghĩ giây lát, lập tức lấy điện thoại ra, tìm kiếm còi hiệu của xe cảnh sát 110 trên mạng, bắt đầu bật loa liên hồi.

Cô cầm điện thoại di động, vừa chạy vào trong ngõ vừa cố ý la to: “Cảnh sát tới!”

Từ trong con ngõ vọng ra tiếng bước chân hoảng loạn: “Mẹ nó đừng có đánh nữa, mau chạy đi, cảnh sát tới rồi!”

“Mau lên, còi cảnh sát vang ngay ngoài ngõ rồi kìa!”

Bạch Cẩm Sương nghe tiếng bước chân hoảng hốt dồn dập của đám người kia, hình như đã chạy ra từ đầu kia con ngõ.

Cô nhanh chân đi về nơi ban nãy đám người kia đánh người, bước chân lặng lẽ.

Cô đến gần, thoáng liếc mắt đã trông thấy một người bị trùm trong bao tải.

Người nọ nằm ngã ra đất, dường như đang cựa quậy muốn chui ra khỏi bao tải.

Bạch Cẩm Sương vội vàng chạy tới, giúp người nọ lấy cái bao tải đang trùm trên đầu ra.

Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không ngờ là khi lấy bao tải ra, trước mặt lại xuất hiện một khuôn mặt rất đẹp trai.

Trước kia Bạch Cẩm Sương vẫn cho rằng câu nói “người ở trên đường đẹp như ngọc, các công tử trên đời không ai sánh bằng”

có vẻ cổ xưa, hơn nữa còn có phần nào đã được nói quá lên.

Nhưng khi thật sự trông thấy người trước mắt này, cô mới cảm thấy những lời ấy không hề là nói quá.

Người này thật sự là như gọt như đẽo, đẹp như ngọc, sáng như trăng.

Hoàn toàn khác với kiểu đẹp sắc nét góc cạnh khiến người ta hít thở khó khăn của Mặc Tu Nhân.

Con người đều là động vật có tính thị giác, nhất thời Bạch Cẩm Sương nhìn đến ngơ ngẩn.

Cho đến khi đối phương cất giọng ôn tồn: “Cô gái, vừa rồi có phải cô bật còi báo động?”

Bạch Cẩm Sương lập tức hoàn hồn, không ngờ người này không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai mà còn rất thông minh.

Cô lập tức kéo đối phương dậy: “Chúng ta ra ngoài trước đi đã, ngộ nhỡ đám người kia trở lại thì hỏng chuyện”

Đối phương gật gật đầu, hai người nhanh chóng rời khỏi con ngõ.

Ra đến đường chính, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Cẩm Sương thấy trên mặt người nọ có vết thương, hẳn là mới định ban nãy, có hơi lo lắng: “Anh không sao chứ?”

Chàng trai khẽ lắc đầu: “Không việc gì, chỉ bị đánh một củ thôi, không đau không ngứa.

Phải rồi, tôi còn chưa tự giới thiệu mình nữa”

Anh ta vươn tay, chủ động nói: “Chào cô, tôi là Vân Thành Nam, chuyện ban nãy, cảm ơn cô đã giúp.”

Nếu không ngờ có cô gái trước mặt, chắc chân bây giờ anh ta không chỉ bị chút vết thương nhỏ này.

Ban đầu nghe cái tên này, Bạch Cẩm Sương hơi ngớ ra, Vân Thành Nam, sao lại quen thế nhỉ? Bỗng trong đầu cô lướt qua tia sáng, lập tức mở to hai mắt: “Anh là viện trưởng bệnh viện Việt Đức?”

Nét mặt Vân Thành Nam thoáng qua vẻ ngạc nhiên: “Cô biết về tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK